Ba ngày sau, chiếc trực thăng đúng giờ hạ cánh xuống căn cứ cảng Faeringehavn.
August đi thẳng về văn phòng, còn Heath, Ian và Newman thì vây quanh Dan.
Nghe họ tranh nhau lên tiếng, Dan đau đầu giơ tay lên: “Dừng, dừng lại, tôi chỉ bị thương nhẹ do sự cố trên núi tuyết, chưa chết được.” Nói nửa chừng, cậu thấy Heath cười ma mãnh thì hiểu ra ngay: “Thượng úy Heath, ngài có gì muốn nói thì cứ nói thẳng, dù sao thiếu tá Field cũng đi rồi.”
Heath bước tới, đặt tay lên vai cậu: “Haiz Dan ơi, cậu đừng phá game được không.”
Dan trừng mắt: “Rành rành ra đấy?”
Heath cười tí tởn: “Chúng tôi đang nghĩ đây là năm đầu tiên cậu tới Sao Thiên Lang, nhiệm vụ chính thức chưa bắt đầu thì đã bị thương, còn bị quăng quật ở tổng bộ. Tôi đoán chắc là do công tác tiếp đón của chúng tôi vẫn còn thiếu sót, nếu để lại ấn tượng xấu cho cậu về nơi này thì không tốt.”
“Thế nên?”
“Thế nên, chúng tôi quyết định đêm nay đến Cha John uống vài ly, một mặt chúc mừng cậu chính thức gia nhập đội, mặt khác, cho cậu xả xui.”
Dan thực sự muốn trợn trắng mắt: “Tôi không ngờ anh cũng tin cái này.”
Heath chớp chớp mắt với cậu: “Cái này hả, bây giờ kết luận thì hơi sớm. Dù là một người theo chủ nghĩa vô thần nhưng tôi khá tin vào ‘định mệnh’.”
Dan thở dài, “Được, được, tôi biết rồi.”
“Cứ quyết định vậy nhé, tám giờ tối nay, gặp ở Cha John.”
Sau khi giải tán, Dan không quay lại ký túc xá ngay mà nhìn về phía tòa nhà văn phòng của căn cứ ở bên kia bãi tập.
Newman bị tụt lại phía sau vô tình nhìn thấy nét mặt cậu, hắn giật mình, bước chân cũng chậm lại.
Ian vốn đi trước, nhận ra sự khác thường bèn nhìn theo ánh mắt hắn, nhưng chỉ thấy bóng lưng Dan. Y ngờ vực hỏi: “Sao vậy?”
Newman lắc đầu: “Không, chắc anh nhìn nhầm.”
Tám giờ tối, quán rượu Cha John.
Sắc trời dần tối, đó là một đêm quang đãng trong tiết thu ngắn ngủi của Greenland. Ngay từ cửa quán đã thoảng hương bánh ngọt quyện với vị bia khiến người ta cảm thấy rất dễ chịu.
Khi Dan đẩy ra cánh cửa gỗ cũ kỹ của quán rượu, Heath và các thành viên khác trong đội đã ngồi đó được một lúc. Cậu đi đến quầy bar chào mọi người, Heath giúp cậu gọi một cốc bia.
Sau khi chất lỏng màu hổ phách được bưng lên, Dan chạm cốc với những người khác. Cậu uống một ngụm lớn rồi quay sang Heath: “Tuần tra mùa đông sắp bắt đầu à?”
Heath cũng uống một hớp bia đen*, thở dài thỏa mãn: “Đúng. Trước đó chúng tôi đã nhận được thông báo từ tổng bộ, cuộc tuần tra năm nay có thể sẽ sớm hơn năm trước nửa tháng. Bây giờ August cũng đã về đội, mấy ngày tới chắc sẽ chính thức bắt tay vào.”
(*) Bia vàng chủ yếu được sản xuất từ mạch nha vàng được sấy bằng than cốc. Trong khi đó bia đen được sản xuất từ mạch nha đen, thậm chí là mạch nha rang.
Dan gật đầu, không nói gì. Nhưng ánh mắt Heath lại dạo trên mặt cậu một vòng, y nói: “Sao, nửa tháng nay August chăm sóc cậu trong viện, hai người không giao lưu gì ngoài chào hỏi hàng ngày à?”
Dan bật cười: “Làm gì đến nỗi.”
Heath nhướng mày: “Nói vậy hai người hợp cạ?”
Dan cân nhắc trong giây lát: “Tạm được, thật ra thiếu tá cũng không khó gần như vẻ bề ngoài.”
Heath thở hắt ra: “Vậy thì tôi yên tâm rồi. Dù sao cuộc tuần tra sắp tới hai người phải đi cùng gần năm tháng. Nếu thấy chướng mắt nhau, tôi thật sự không thể tưởng tượng nổi…”
Dan mỉm cười lắc đầu, chạm cốc với y.
Ở bên cạnh, Newman bị cuộc nói chuyện giữa hai người họ hấp dẫn, ánh mắt không khỏi rơi trên mặt Dan, hắn có vẻ trầm tư.
Uống khoảng nửa giờ, mọi người la hét đòi chơi bài. Dan từng nghiên cứu bài xì dách một thời gian, khi Heath đưa ra ý này, cậu nhìn y đầy ẩn ý. Heath không hiểu ý cậu, còn kêu gào đòi thắng tiền bia tối nay. Rốt cuộc mười lăm phút sau, khi hiệp hai kết thúc, khí thế trước đó bay sạch, y nhìn Dan bằng ánh mắt sâu xa: “Dan, chẳng lẽ trước khi nhập ngũ cậu theo chuyên ngành toán học ma quỷ? Hay là tối nay cậu quá hên?”
Dan nín cười: “Chuyên ngành của tôi không phải là toán học. Nói về vận may, e rằng tôi kém may hơn bất cứ ai ngồi đây.”
Heath đặt một chân lên ghế quầy bar, vừa định lên tiếng, cửa quán rượu lại bị đẩy ra, gió lạnh thổi vào.
Heath quay đầu định phàn nàn, nhìn thấy người tới thì lại nuốt ực vào cổ họng.
Dan nhìn theo ánh mắt y, thấy August mặc thường phục bước vào.
August đến gần quầy bar, cũng gọi một cốc bia đen.
Heath sững sờ vài giây rồi mới phản ứng lại, kêu la inh ỏi ôm cánh tay August: “Cuối cùng ông cũng tới, mau cứu tôi, Dan sắp lột sạch quần lót của tôi rồi.”
August nhướng mày nhìn y, sau đó rút cánh tay ra khỏi tay y, vẻ mặt bình tĩnh: “Tôi thấy ông vẫn đang mặc đồ bình thường.”
Heath bất chấp sán lại gần: “Tôi nói thật đó, ông chơi một ván đi, diệt sạch sự kiêu ngạo của thằng nhóc này.”
August nghiêng người tránh, nhận cốc bia từ tay cha John, anh nhấp một ngụm: “Tôi ngồi năm phút rồi đi.”
Heath trợn mắt: “Không phải chứ, hôm nay ông còn định tới…” Trước ánh mắt cảnh cáo của August, y nuốt nửa câu sau xuống: “Được được được, coi như tôi chưa nói gì, ông uống đi.”
Ánh mắt Dan như lơ đãng lướt qua August, cậu bỗng nhớ tới đêm đầu tiên họ đến đây.
Ở phía bên kia, Heath đã bắt đầu gào thét ván thứ ba.
Dan dành một nửa sự chú ý về phía August nên chơi bài hơi lơ đễnh. Sau khi thua hai lá, cậu thoáng thấy August đặt cốc bia trở lại quầy bar, anh đứng dậy lặng lẽ rời khỏi quán rượu.
Đoán anh đã đi được hai con phố, Dan đặt cốc xuống: “Tôi đi WC.”
Heath đang cao hứng, y xua tay với cậu ra hiệu cứ tự nhiên. Dan đặt cốc rượu trở lại quầy bar, quay người rời khỏi quán rượu.
Trong số những người đang ngồi đó, chỉ có Newman nhìn chằm chằm bóng lưng cậu, cho đến khi cánh cửa gỗ cũ kỹ được đóng lại.
“Này, tối nay anh sao vậy?” Ian nửa đùa nửa thật đập vào vai Newman.
Newman thu hồi tầm mắt, hơi nhíu mày, nói khẽ: “Không sao, tiếp tục đi.”
Màn đêm mang theo cái lạnh thấu xương, báo trước mùa đông đang đến gần. Đường phố được bao phủ bởi những quầng sáng màu vàng nhạt, là ánh sáng hắt ra từ cửa sổ của những căn nhà hai bên đường. Bốn phía tĩnh lặng, vắng vẻ hơn nhiều so với tháng Năm.
Dan lần theo trí nhớ tìm ra con hẻm gần cảng. Giống như lần trước, vừa mới tới đầu hẻm, cậu đã loáng thoáng nghe thấy tiếng dương cầm.
Tchaikovsky, <Tháng Sáu: Bài ca chèo thuyền>.
(*) June: Barcarolle thuộc tổ khúc Bốn mùa (The Seasons) của nhà soạn nhạc vĩ đại người Nga Peter Ilyich Tchaikovsky. Nghe tại đây.
Khác hẳn với <Một tiếng thở dài> của Liszt lần trước, nhịp điệu du dương như đưa con người ta về với biển đêm tĩnh lặng. Gợn sóng lăn tăn dưới ánh trăng sáng, trong giai điệu như thơ phảng phất nỗi buồn khó cất thành lời.
Lần này Dan không ẩn nấp, cậu đứng ngay ở khoảng sân nhỏ.
Rèm trong phòng khách vẫn chỉ kéo một nửa, bà lão vẫn ngồi trên ghế bành bên lò sưởi. Bóng dáng quen thuộc ngồi trên ghế piano, ánh lửa từ lò sưởi phủ lên gương mặt anh một lớp viền mềm mại.
Giữa lúc diễn tấu, anh vô tình liếc qua cửa sổ sát đất của phòng khách. Nhịp điệu dưới tay anh chậm lại nửa nhịp. Đôi mắt anh mở to như thể xác nhận điều gì. Chuyển động của đôi tay lập tức dừng lại, anh đột ngột đứng dậy bên cây đàn.
Bà lão hơi ngạc nhiên ngẩng đầu, run rẩy định đứng dậy theo. Nhìn khẩu hình của bà, có vẻ bà đang hỏi August có chuyện gì. August ra hiệu trấn an với bà, khẽ nói gì đó rồi đi ra ngoài.
Dan bỗng thấy hơi căng thẳng, bất giác đứng thẳng lưng.
Cánh cửa “cạch” một tiếng rồi đóng lại, August bước nhanh xuống từ hiên nhà, vẻ mặt hơi u ám: “Sao cậu lại ở đây?”
Dan nhún vai: “Thấy anh ra ngoài, tôi cũng đang muốn đi dạo, cho nên…”
“Cho nên cậu đi theo tôi?” August không khách sáo ngắt lời cậu.
Dan tròn mắt ngạc nhiên: “Ý tôi không phải vậy.”
August cũng nhận ra mình lỡ lời, thở ra một hơi, anh cứng rắn nói: “Cậu quay về đi.”
Lần này Dan thực sự kinh ngạc, cậu nghĩ theo logic, hẳn August sẽ mời cậu vào ngồi một lúc.
Không khí lúng túng vài giây, bà lão trong phòng khách có lẽ cũng nhận ra điều gì không ổn, bà bước ra ngoài, đứng ở hiên nói vọng sang, “Là bạn của Arthur à, Auggie?”
August quay đầu, đáp lại không hề liên quan: “Bác vào trước đi. Không có gì đâu ạ, cháu vào ngay đây.” Vừa nói vừa kéo tay Dan, dắt cậu sang bên cạnh mấy bước: “Cậu tới đây làm gì? Đi uống xong không phải nên trở về căn cứ hả?”
Lúc này Dan mới nhận ra có lẽ mình hơi lỗ mãng: “Tôi chỉ tò mò. Tháng Năm năm nay, tôi tình cờ tới đây một lần, thấy anh chơi đàn trong đó, tôi cho rằng…”
“Tháng Năm?” August lại ngắt lời cậu, ánh mắt sắc lạnh: “Trung úy Smithton, tôi tự hỏi có phải cường độ huấn luyện của cậu là chưa đủ? Cậu còn có thời gian lang thang khắp Faeringehavn?”
Dan cố giải thích: “Là ngày chúng tôi mới đến căn cứ. Tôi định đi dạo quanh cảng, nghe thấy tiếng dương cầm thì tìm đến đây.”
Ánh mắt August thực sự nặng nề: “Thôi, tôi không muốn nghe bất kỳ lời giải thích nào nữa. Tôi không muốn biết cậu tìm thấy nơi này bằng cách nào, cũng không muốn biết tại sao tối nay cậu tới đây. Giờ tôi nói rất rõ ràng, cậu không được chào đón ở đây, về đi.” Dứt lời, anh buông cánh tay Dan, xoay người đi về phía cửa.
Vừa bước được hai bước, giọng Dan vang lên sau lưng anh: “Tôi không có ý mạo phạm, chỉ đứng trên góc độ một người bạn… Nếu có gì cần tôi giúp…”
“Bạn ư?” August quay người lại, nét mặt như thể nghe thấy điều gì hoang đường.
Dan nhìn thẳng vào mắt anh: “Đúng. Tôi nghĩ với mức độ thấu hiểu giữa chúng ta thì có thể coi là bạn.”
August lùi lại hai bước, từ trên cao nhìn xuống Dan. Một lúc sau anh mới lên tiếng, giọng lạnh lùng không chút cảm xúc: “… Điều gì khiến cậu nghĩ chúng ta từng thấu hiểu lẫn nhau?”
Im lặng.
Từ đầu tới cuối Dan không hề lảng tránh ánh mắt anh. Lúc này, trong đôi mắt xanh xám của anh như chứa bão tuyết, cuốn phăng những cung bậc cảm xúc phức tạp nhất.
Không biết đã trôi qua bao lâu, khóe miệng nở một nụ cười nhạt nhẽo, cậu bình thản nói: “Tôi biết rồi. Xin lỗi thiếu tá, đã quấy rầy thời gian riêng tư của ngài.” Sau đó, cậu dứt khoát quay người, không hề nhìn lại một lần, dáng vẻ hiên ngang kiêu hãnh như cây thông đen* trong mùa đông.
(*) Pinus thunbergii là một loài thực vật hạt trần trong họ Thông.
______