Mùa Đông Greenland

Chương 21:




Trại Gerstev, phía Đông Bắc Greenland.
Dan nằm trong túi ngủ, gối hai tay ra sau đầu. Cửa lều chưa kéo căng, gió từ bên ngoài lùa vào qua khe hở cỡ nửa người. Trên chiếc bàn con, ngọn lửa đèn cồn lay lắt theo luồng khí, nhưng Dan vẫn coi như không thấy.
Có thể láng máng nghe thấy tiếng August đang cho chó ăn ở bên ngoài, suy nghĩ của cậu trôi về một tháng trước.
Cậu không cho rằng xung đột giữa cậu và August lần ấy có thể được coi là cãi vã. Theo cậu, cãi vã là tương tác giữa song phương. Nhưng theo logic của August tối đó, hiển nhiên ngay cả điều kiện tiên quyết để cãi vã họ cũng không có.
Cùng lắm thì được coi là một cuộc đối đầu. Đúng, đối đầu.
Đêm đó, sau khi trở về căn cứ, cậu báo cáo với Heath, ngay ngày hôm sau thì chuyển ra khỏi ký túc xá của August. Heath vung tay phê duyệt cho cậu một căn phòng một người. Dù sao lúc trước có bốn người rời đi, căn cứ còn dư hai phòng trống. Y hoàn toàn không phát hiện sự bất thường của Dan, thậm chí lúc giúp cậu mang hành lý còn tấm tắc: “Nếu cậu không nói thì tôi cũng suýt quên chuyện này. Mấy tháng nay để cậu sống cùng August đúng là làm khó cho cậu.”
Vẻ mặt Dan không thay đổi, thậm chí còn mang theo một nụ cười nhạt: “Cho dù là lãnh đạo hay chỉ là một người lính, thiếu tá Field đều rất ưu tú.”
Heath vỗ vai cậu nửa đùa nửa thật: “Sao đột nhiên gọi tên xa lạ thế, các cậu cũng coi như chiến hữu cùng vào sinh ra tử.”
Lần này Dan chỉ cười, không đáp.
Đêm đó, August không trở về căn cứ.
Cậu không ngờ August lại tỏ ra từ chối rõ ràng, xa cách nghìn dặm như vậy… Hôm sau trở về căn cứ, thấy nửa ký túc xá bỏ trống cũng không hỏi một câu. Một tuần sau, lông mày của anh chưa từng giãn ra, cho dù là khi huấn luyến hay khi nghỉ ngơi. Những người khác dường như đã quen với việc anh thỉnh thoảng bực dọc như vậy. Dẫu sao ngoài việc cau có nhíu mày thì anh cũng không có gì khác thường. Heath còn nói đùa là biểu cảm này đã trở thành độc quyền của August.
Cậu không ngờ người đầu tiên đến tìm mình lại là Newman.
Hôm đó là một tuần trước ngày khởi hành cuộc tuần tra. Các thành viên tham gia tuần tra tổ chức họp định kỳ, nhấn mạnh tất cả các vấn đề cần phải chú ý. Sau khi kết thúc, August mang theo giấy tờ dẫn đầu rời khỏi phòng họp, Dan bị tụt lại phía sau, khi cậu bước đến cửa thì thấy Newman đang dựa người ngoài cửa, có vẻ đang đợi ai đó. Cậu lên tiếng chào rồi định đi, nhưng bị Newman gọi lại.
“Trung úy Smithton.”
Dan bối rối quay đầu lại: “Trung sĩ?”
Newman cười: “Hôm nay không phải huấn luyện, có thể nói chuyện không?”
Mãi tới khi theo Newman tới căn-tin của căn cứ, Dan vẫn không hiểu ra sao.
Có vẻ Newman đã đến đây nhiều lần, hắn tự đi tới sau quầy bar rót một cốc nước, bỏ thêm hai lát chanh sấy khô.
“Thường thì rất ít người tới đây. Tuy nói là căn-tin, nhưng lại không cung cấp món gì cụ thể, trở thành một nơi thích hợp để nói chuyện.”
Dan thận trọng nhìn hắn, không đáp lời.
Newman không để bụng, hắn ngồi trên ghế quầy bar, chỉ vào bên cạnh: “Ngồi đi, thả lỏng nào. Uống nước chanh không?”
Dan ngồi xuống ghế, chống tay lên quầy bar, lắc đầu: “Không, cám ơn.”
Newman nhìn chằm chằm cậu trong vài giây, đột ngột nói: “Dạo này trạng thái August rất không ổn.”
Dan nhún vai: “Vậy ư? Tôi không để ý.”
“Các cậu… xảy ra vấn đề, tôi đoán vậy?”
Trên mặt Dan lộ ra nụ cười theo thói quen: “Sao ngài lại nghĩ vậy?”
Newman thở dài: “Tôi nghĩ lần trước ở sông băng Jensen, chắc hẳn August đã nói với cậu về mối quan hệ giữa tôi và Ian. Có nhiều chuyện Heath không để ý, thậm chí ngay chính các cậu cũng không để ý.”
“Ý anh là gì?” Giọng Dan đanh lại.
“Tôi không có ý mạo phạm, chỉ muốn nói mối liên hệ giữa người với người là một thứ rất tinh tế và kỳ diệu. Có thể bây giờ cậu nghĩ người này rất ghét cậu, nhưng sự thật không phải như vậy.”
Dan nhíu mày, không đáp lời.
“Trước đây thực ra August không phải như vậy.” Newman hơi lơ đãng: “Năm ấy Arthur vẫn là đội phó, Heath thì chưa tới. August và Arthur luôn được mọi người trong căn cứ gọi là ‘cộng sự vàng’. Tuy thể lực của Arthur hơi kém, nhưng ở căn cứ thì cũng đủ xài. Quan trọng là cậu ấy có một bộ não rất đỉnh. Khi đó chúng tôi đều còn trẻ. Giờ nghĩ lại, thực sự là một hồi ức trần ngập sức sống.”
Khi Newman nhắc tới “Arthur”, gương mặt Dan bất giác sa sầm: “Sau đó thì sao? Tôi nghe nói có một vụ tai nạn.” Trong giọng cậu có sự căng thẳng mà chính cậu không nhận ra.
Newman lắc đầu: “Chúng tôi không biết tình huống cụ thể. Như thường lệ, August và Arthur dẫn đội thực hiện nhiệm vụ, hỗ trợ cảnh sát địa phương Nuuk bắt bọn săn bắt gấu Bắc Cực trái phép. Chúng tôi nghe nói giữa chừng xảy ra sự cố, Arthur được đưa đến bệnh viện địa phương Nuuk, nhưng cậu ấy không đợi được máy bay mà tổng bộ phái tới thì đã qua đời.”
Dan im lặng.
“Mặc dù tôi không biết năm đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng tôi có thể khẳng định, August và Arthur, không phải người yêu.”
Dan kinh ngạc nhìn về phía Newman.
Có vẻ Newman bị vẻ mặt của cậu chọc cười: “Sao, có gì lạ à?” Hơi dừng lại, hắn nói tiếp: “Tôi không biết August nghĩ thế nào. Sau khi Arthur gặp chuyện không may, cậu ta không cho phép bất kỳ ai trong chúng tôi nhắc đến vụ tai nạn ấy, dần dần cũng không còn ai nhắc đến Arthur.”
Dan nở một nụ cười mỉa mai, không phải dành cho Newman, mà dành cho chính cậu. Sau vài giây im lặng, cậu thì thào: “Tôi hiểu rồi. Cám ơn ngài, trung sĩ.” Dứt lời, cậu đứng dậy rời đi.
Newman ngồi tại chỗ, vẻ mặt bối rối.
“Có vẻ anh vẫn không biết nắm bắt trọng điểm như mọi khi.” ​​Giọng Ian vang lên từ phía cầu thang.
Newman giật mình, quay đầu lại: “Em đến từ khi nào?”
Ian thản nhiên đi tới, dựa vào quầy bar: “Em nhìn thấy hai người lúc ở bãi tập, hơi tò mò nên đi theo.”
Newman thở dài, hơi ủ rũ: “Xem ra cậu ấy không hiểu ý anh.”
Ian vỗ vai hắn: “Anh có ý tốt, nhưng chuyện tình cảm không ai nói rõ được. Cho dù anh có thể nhìn ra cậu ấy khá đặc biệt đối với August, nhưng chuyện của họ thì rốt cuộc vẫn phải để chính họ tự xử lý.”
Newman im lặng một lúc, hắn nói: “Anh chỉ không muốn thấy August tiếp tục như thế. Đối với cậu ta, có lẽ Arthur là một cộng sự rất quan trọng. Nhưng chuyện đã qua lâu rồi, cậu ta nên học cách đón nhận những người khác.”
Ian đưa tay vò tóc hắn: “Đừng nghĩ nhiều như thế. Tuần sau sẽ bắt đầu tuần tra, biết đâu sau năm tháng đồng hành họ sẽ có chuyển biến?”
Newman nản lòng nhún vai: “Chỉ hy vọng như vậy.”
Khi August xốc cửa lều đi vào, vẻ mặt anh nghiêm nghị hiếm thấy: “Gió bên ngoài hơi lạ, đêm nay phải thức.”
Dan ngồi dậy từ trong túi ngủ: “Sắp có bão tuyết?”
August lắc đầu: “Không thể nói chính xác, đáng lẽ tầm này mùa đông phương Bắc chưa chính thức bắt đầu, nhiệt độ không nên giảm mạnh như vậy.”
Dan nghe ra sự nghiêm trọng trong lời nói của anh, cậu giơ tay nhìn đồng hồ: “Thay ca? Tôi trông ca đầu nhé.”
August nhìn cậu, không phản đối: “Một giờ thì gọi tôi.”
Dan dựa người vào túi ngủ, dưới ánh lửa đèn cồn lay lắt, cậu viết vẽ trên cuốn sổ nhỏ. Bút chì miết trên giấy mỏng, phát ra tiếng sột soạt khe khẽ. Tiếng thở của August rất nhẹ, xen lẫn với tiếng ngòi bút của cậu chuyển động, bỗng tạo thành cảm giác yên tĩnh dễ chịu.
Vài giờ cứ thế trôi qua, khi Dan giơ tay lên nhìn đồng hồ thì phát hiện đã quá nửa đêm. Cậu ngạc nhiên là mình không hề buồn ngủ. Khi cậu băn khoăn không biết có nên đánh thức August ngay không hay để thêm lúc nữa, ngoài lều bỗng nổi gió.
Luồng khí giá rét cuốn theo hạt tuyết dưới đất, đập vào vách lều dày cộp, phát ra âm thanh lộp độp nhỏ. Bốn vách tường bằng vải ni lông bị thổi phồng lên rồi lại xẹp xuống, như thể cơn bão đã tới ngay trước mặt biển. Tiếng gió làm đàn chó kéo xe đang nghỉ ngơi bị giật mình, có thể nghe loáng thoáng tiếng rên rỉ.
Dan chậm rãi cau mày, cậu không có kinh nghiệm đối phó với thời tiết xấu trên cánh đồng băng, không biết tình huống thế này rốt cuộc có phải là nguy hiểm hay không. Cậu vừa định đánh thức August thì trong nháy mắt, đối phương đã ngồi dậy từ trong túi ngủ.
Kinh nghiệm tuần tra Greenland nhiều năm đã khắc sâu vào xương tủy August trực giác nhạy bén đến mức đáng sợ. Ngay khi tỉnh dậy, anh đã nhận ra không ổn.
“Nổi gió?”
Dan gật đầu: “Hình như có gì đó không ổn.”
August ngồi dậy, chăm chú lắng nghe vài giây. Anh lấy áo khoác choàng vào người: “Tôi ra ngoài xem thử. Cậu ở lại đây.”
Ngay khi August mở lều, gió lốc lạnh lẽo cuốn theo hạt tuyết thổi vào, Dan giơ tay che ngọn đèn cồn. Cậu nhìn chằm chằm bóng lưng August, trong lòng dâng lên dự cảm không rõ.
Năm phút sau, August lại mở cửa lều, nửa khuôn mặt lộ ra ngoài bị bám đầy băng mỏng: “Thời tiết không tốt lắm, ra đây giúp một tay?”
Dan đã mặc lại áo khoác từ lâu, nghe thấy câu này, cậu lập tức đứng dậy đi ra ngoài.
“Cậu kiểm tra lại mấy cái chêm cố định lều, đóng đinh thêm hai cái nữa ở phía Đông Bắc. Tôi đi gia cố vật tư.” Giọng August mơ hồ trong tiếng gió.
Dan đáp lại, lấy dụng cụ rồi quay sang một góc lều.
Nhiệt độ giảm xuống với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Đêm đã chìm sâu, không giống những đêm mùa thu quang đãng lúc trước, mà tựa như một tấm thảm nhung màu đen được điểm xuyết bởi vô số kim cương. Tầm nhìn chỉ còn một màn đêm đen đặc, những đám mây dày đè nặng phía trên đầu. Gió lạnh từ biển Greenland thổi đến, mang theo những bông tuyết đập vào người. Hơi nóng từ miệng thở ra gần như có thể đông cứng ngay lập tức.
Dan nheo mắt quỳ gối trong tuyết, tìm hai lần mới thấy vị trí cố định chêm. Có tổng cộng ba điểm tựa cố định ở phía Đông Bắc, cậu vừa gia cố xong cái thứ hai thì August tới.
“Sao rồi?”
Dan chỉ vào phía trước: “Chỉ còn chỗ này.”
August bước tới, làm một cách thành thạo, rồi kiểm tra bốn phía trại một lần nữa. Xe trượt tuyết và vật tư của họ đã được gia cố bằng dây thừng ni lông, tạo thành một bức tường thấp vững chắc. Đàn chó kéo xe đã được chuyển ra phía sau vật tư để tránh gió.
“Vào lều trước đi, gió càng lúc càng mạnh.” Anh hét lên với Dan.
Dan cảm thấy vị trí từ mũi mình trở xuống như bị đông cứng. Cậu gật đầu với August rồi cúi người chui vào lều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.