Lúc này, trong phòng 3012, Dan chĩa súng về phía C: “Tôi ngạc nhiên là anh không hề phản kháng.”
C dang tay ra: “Được tận hưởng thời khắc trước khi chết cũng là một thú vui của cuộc đời. Nhưng tôi phải nhắc nhở cậu một câu, trung úy Smithton, từ khi cậu đơn phương cắt đứt liên lạc, nổ súng làm kích hoạt chuông báo động cho đến bây giờ đã trôi qua gần 20 phút. Cậu nghĩ August còn cho cậu bao nhiêu thời gian?”
Hắn giơ tay chỉ vào giữa trán: “Phát súng tiếp theo, hãy nhắm vào đây. Tôi biết các cậu không muốn đám đặc vụ nước A lấy được tin tình báo quý giá. Nhưng cá nhân tôi cho rằng mấy thứ đó đều vô giá trị. Tuy nói vậy, tôi cảm thấy vẫn cần giữ lại chút đạo đức nghề nghiệp tối thiểu.”
Dan nhìn hắn chằm chằm, không nhúc nhích.
C đột nhiên bật cười: “Đừng nghiêm túc như vậy, trung úy. Thực ra, theo một cách nào đó, chúng ta rất giống nhau. Dòng máu chảy trong người cậu cũng điên cuồng giống như tôi. Thật tiếc khi không thể chứng kiến thời khắc cậu điên cuồng vì chúng.”
Hắn đứng dậy khỏi ghế sô pha, từng bước đi tới trước mặt Dan. Hắn giơ tay cầm họng súng của cậu, tự chĩa vào trán mình.
“Tin tôi chết sẽ lan đi rất nhanh. Nếu những kẻ đó biết cậu là người cuối cùng nhìn thấy tôi, bất kể tôi nói gì, đằng nào thì tôi cũng chỉ còn là cái xác, họ sẽ làm gì cậu? Thử đoán xem?”
Dan nhìn hắn vài giây, vẻ mặt cậu mỉa mai: “Anh đã nói tôi cũng điên giống anh. Vậy thì tôi cũng đã nói, tôi không quan tâm.”
C tiếc nuối bĩu môi: “Nếu đã như vậy, cậu còn chờ gì nữa? Báo thù đi, không phải cậu luôn muốn làm vậy ư?”
…
Tiếng súng vang lên đúng lúc August dẫn một nhóm người đạp cửa xông vào. Sau khi lao vào phòng, đập vào mắt họ là xác chết với lỗ máu trên trán C. Dan cầm súng đứng ở một bên, vẻ mặt vô cảm.
August vội tiến lên, kiểm tra cậu từ đầu đến chân rồi mới an tâm: “Cậu không bị thương chứ?”
Dan lắc đầu.
Phía sau họ, David dẫn theo điệp viên phía Thợ Săn tới kiểm tra thi thể C và đồ đạc trong phòng. Sau khi xác nhận cái xác thực sự là C, David đứng dậy, anh ta đau đầu nhìn Dan: “Vì cậu đơn phương cắt đứt liên lạc nên có thể sau đó sẽ bị thẩm tra. Tạm thời cậu không thể quay về Sao Thiên Lang.”
Dan gật đầu, gương mặt vẫn vô cảm.
Bàn tay August đặt trên vai cậu chợt nhận ra sự khác thường. Vừa nhấc tay lên, lòng bàn tay anh đã nhuộm đầy máu đỏ…
Vết thương trên vai Dan không biết bị rách ra từ khi nào, chỉ là bị giấu dưới lớp đồng phục màu đen, nhất thời không ai phát hiện.
August cau mày, quay sang David: “Tôi đưa người đến bệnh viện trước. Anh biết ở đâu rồi đó. Tôi sẽ phối hợp tham gia cuộc thẩm tra với tư cách là đội trưởng của cậu ấy.”
David tỏ vẻ nhẹ nhõm: “Tốt nhất là thế. Các cậu đi trước đi, chúng tôi ở lại giải quyết hậu quả.”
Cái chết của C gây ra một phen sóng gió giữa quân đội Đan Mạch và Cơ quan Mật vụ nước A. Một bên thì nhất quyết quy trách nhiệm cho đối phương, chúng tôi đang trên đường dẫn độ, nhưng người lại chết trong tay mấy người. Một bên thì nhất quyết không chịu thừa nhận, mấy người không hề có bằng chứng, tại sao lại dám nói là do chúng tôi nhúng tay.
Đồng thời để tránh phiền phức, dù có bất mãn tới đâu, cuộc thẩm tra của tổng bộ đối với Dan cũng chỉ qua loa cho xong, Peter cũng mau chóng được thả.
Ngày Datta rời khỏi Copenhagen, cô bé lưu luyến không chịu rời khỏi phòng bệnh. Mãi đến khi Dan hứa khi nào quay lại Greenland sẽ tới thăm em, cô bé mới chịu theo bố rời khỏi bệnh viện.
Lúc này đã là đầu tháng Chín, thời tiết Copenhagen vẫn còn sót lại chút hơi ấm của ngày hè. Heath đã trở lại căn cứ, để August ở lại phối hợp xử lý một số công việc với tổng bộ, tiện thể chăm sóc Dan trong bệnh viện.
Nằm dài hơn một tuần, vết thương trên vai cậu cuối cùng cũng kết vảy “lành lặn*”. Một buổi chiều quang đãng, Dan tránh thoát khi y tá kiểm tra phòng, cậu lén rời khỏi bệnh viện.
(*) 长势喜人 thường dùng để miêu tả cây cối mọc tươi tốt.
Mấy ngày nay, August gần như chỉ tìm tạm một chỗ ở tổng bộ để nghỉ ngơi. Vất cả lắm mới hoàn thiện đống giấy tờ cần xử lý, anh đến bệnh viện tìm Dan, định nói ba ngày nữa sẽ trở về Greenland, kết quả lại vồ hụt. Nhìn vẻ mặt sững sờ của cô y tá, anh nhíu mày suy nghĩ, rồi đi dọc theo đại lộ bên ngoài bệnh viện đến một bờ biển cách đó không xa.
Lúc này sắc trời đã dần tối, bên đường là bãi cỏ xanh rì, băng qua bãi cỏ này là tới bãi biển được lát sỏi. Hoàng hôn màu đỏ cam trải một lớp ánh sáng mịn trên mặt biển, thủy triều khẽ va vào bờ cát rồi lại rút xuống, tựa như đang ngân nga một bản nhạc bí ẩn.
Dan đứng ở rìa thủy triều, mặc chiếc áo khoác màu đen, gió biển không nhấc nổi vạt áo, trông cậu thật mong manh.
August bước vào mới phát hiện có một bông hồng trắng dưới chân cậu, hạt sương vẫn còn vương trên cánh hoa. Anh bước tới, lẳng lặng đứng cạnh Dan.
Dan nghe tiếng quay đầu lại, ánh mắt có chút kinh ngạc: “Sao anh lại tới đây?”
August cúi đầu đốt một điếu thuốc. Một lát sau, anh mới nói không đầu không đuôi: “Hắn thực sự là một đối thủ rất được.”
Không cần xác nhận Dan cũng biết anh đang nhắc tới ai, cậu cười lơ đãng: “Đúng.”
August phả một làn khói, trầm ngâm nói: “Cậu và C… từng quen biết?”
Dan biết anh sẽ hỏi, nhưng không ngờ anh không hỏi về “tai nạn” mà C đã nhắc tới, mà lại hỏi có phải họ từng quen biết. Cậu do dự một giây, thận trọng đáp: “Đúng.”
“Khi cậu chấp hành nhiệm vụ bí mật ở Thợ Săn? Bắc Ireland?”
Dan cười: “Đúng.”
“Nếu bây giờ tôi hỏi cậu về nội dung nhiệm vụ, có phải cậu vẫn giữ câu trả lời trước đó, bảo mật đối với tôi?” August hiếm khi nói đùa.
“Thiếu tá, tôi nhớ ngài từng nói ngài có người thân ở Bắc Ireland?” Dan hỏi ngược lại.
August nhìn cậu sắc lẹm: “Đúng.”
Dan nhìn về mặt biển phía xa, giọng cậu xa xăm: “Bắc Ireland… Thiếu tá, ngài có tin vào định mệnh không? Hoặc là, ngài có tin cuộc đời chúng ta đã được định sẵn? Đối với chúng ta, có lẽ Bắc Ireland là một giao điểm mơ hồ, nhưng lúc đó chúng ta vẫn chưa ý thức được.”
August không lên tiếng, ánh mắt nhìn cậu trở nên trầm tư.
“Tôi nhớ lúc trước ngài từng hỏi tôi có cái nhìn thế nào về những người đã chết dưới họng súng của mình. Bây giờ tôi có thể trả lời, đó chắc chắn không phải là một trải nghiệm hay ho. Nhiệm vụ hàng đầu mà tôi chấp hành ở Bắc Ireland là bảo vệ, nhưng theo một cách nào đó, nhiệm vụ ấy đã thất bại.”
August không ngắt lời cậu, anh lặng lẽ chờ cậu nói tiếp.
“Lúc đó, chúng tôi đang đứng trước quảng trường nghệ thuật Waterfront Hall ở Belfast. Tôi sắm vai để tiếp cận mục tiêu, lúc đó vừa cùng họ kết thúc một buổi hòa nhạc. Khi tan cuộc ở quảng trường, tay bắn tỉa của đối phương nổ súng vào đám đông. Mục tiêu của chúng tôi đã bị thương.”
Không hiểu sao phía sau lưng August bỗng dâng lên cảm giác ớn lạnh: “Tay bắn tỉa đó, là C?”
Dan lặng lẽ gật đầu: “Hôm ấy đồng đội của tôi vắng mặt. Lúc đó quảng trường hỗn loạn, trong tay tôi chỉ có một khẩu Beretta 92F. Tôi chỉ có thể phán đoán hướng đạn từ vị trí vết thương của mục tiêu. Có lẽ thấy không bắn trúng bộ phận quan trọng nên hắn bắn thêm phát nữa. Trớ trêu thay, chính phát súng này lại giúp tôi xác định được vị trí của hắn. Tôi quay đầu bắn trả. Cảnh sát an ninh của quảng trường cũng ập tới, tôi giao mục tiêu cho họ rồi chạy tới tòa nhà nơi hắn ẩn náu, nhưng hắn đã trốn thoát. Xem xét vị trí vết máu trên bệ cửa sổ, tôi đoán mình bắn trúng cổ tay hắn.”
“Với hiểu biết của tôi về C, tai nạn lần đó chắc hẳn có thương vong.”
Dan cười cay đắng, vừa định lên tiếng thì phát hiện cổ họng khô khốc, như có thứ gì chặn họng. Cậu cố thử hai lần mới có thể nói bằng giọng khàn khàn: “Đúng, người chết… là vị hôn phu của mục tiêu.”
August trầm mặc. Một lúc lâu sau, anh giơ tay vỗ vai Dan, vụng về an ủi: “Cuối cùng cậu vẫn tự tay kết liễu C.”
Nụ cười trên mặt Dan trở nên trào phúng: “Đúng, nhưng chẳng có nghĩa lý gì. Người đã mất, dù C có chết thì người đó cũng không thể sống lại.”
“Nhưng điều này có thể mang lại chút an ủi cho người sống.”
Dan không nói gì, cậu cụp mắt nhìn bàn tay mình, trong mắt thoáng qua sự chán ghét.
August bắt được vẻ thay đổi của cậu, như chợt nhận ra điều gì, anh thở dài trong lòng và nhặt bông hồng trắng dưới chân cậu: “Bông hồng này, dành cho người đã khuất?”
Dan uể oải nhìn qua, nhưng không trả lời.
August giơ tay ném bông hồng xuống biển. Nụ hoa trắng như tuyết dập dờn theo gợn sóng, bị thủy triều cuốn đi xa.
“Trước khi bàn giao thi thể C, tổng bộ yêu cầu khám nghiệm tử thi sơ qua. Tuy không rõ nguyên nhân nhưng sau khi đọc báo cáo tôi cũng hiểu được một vài vấn đề mà trước đó không tài nào hiểu nổi.”
Dan kinh ngạc nhìn sang: “Khám nghiệm tử thi? Sao vậy, báo cáo có vấn đề gì?”
“Họ tìm thấy một khối u ác tính trong não C, giai đoạn cuối.”
Dan kinh hãi quay đầu.
“Tôi không cho rằng C không biết điều này. Kết hợp với chuyện ở Greenland, e rằng vụ nổ hàng loạt kia là lời từ biệt của hắn dành cho chính mình. Lúc trước tôi không thể hiểu tại sao hắn ở lại Copenhagen, hơn nữa lại còn ở khách sạn Nimb, chẳng khác gì dâng đến tận miệng chúng ta. Bây giờ ngẫm lại, hắn không thể chấp nhận mình biến thành một kẻ vô dụng, phải nằm viện điều trị để kéo dài hơi tàn. Hắn chỉ muốn mượn tay ai đó để chấm dứt đời mình. Về phần người đó là ai, cũng chẳng quan trọng.” August hơi dừng lại, anh vỗ vai Dan: “Nhiệm vụ thất bại không phải là trách nhiệm của cậu. Trên thực tế, tôi nghĩ trong tình huống hỗn loạn mà cậu có thể ứng biến nhanh và ép tay bắn tỉa phải rút lui, đã là cố gắng hết sức. Còn lần hành động này, dù là ai thì kết quả vẫn sẽ như vậy.”
Dan sững người, tựa như đang tiêu hóa mớ thông tin này.
August cởi khăn quàng trên cổ mình, đưa cho cậu: “Tôi đi về trước. Bờ biển gió lớn, vết thương của cậu vừa mới lành, đừng ở đây quá lâu.”
Vừa xoay người đi được hai bước, anh quay đầu lại như chợt nhớ ra điều gì: “Sau khi trở về căn cứ Greenland, cậu phải lập tức bắt tay chuẩn bị cho cuộc tuần tra mùa đông năm nay. Cậu có nhớ là đồng hành với ai không?”
Dan định thần lại, trên mặt lộ ra nụ cười chân thật: “Đương nhiên, thiếu tá.”
“Vậy thì tốt.” August quay người vẫy tay, rồi rời khỏi bờ biển.