Tác giả: Vân Phi Mặc
- Phủ Tấn Vương-
Trong thư phòng, thủ lĩnh thị vệ quỳ trên đất, nam nhân ngồi sau án lạnh lùng nhìn hắn.
"Đây là chuyện ngươi làm?" Đường Cảnh Ngọc lạnh lẽo hỏi, "Nhét sợi tơ của y phục mùa đông vào móng tay hắn, tưởng mình rất thông minh đó hả?"
"Ngu xuẩn!"
"Choang", chén trà bị ném mạnh, vỡ vụn bên người thị vệ, nhưng hắn lại không dám trốn, càng không dám cử động, mặc mảnh sứ vỡ cắt qua cánh tay mình.
"Thuộc hạ không làm." Thủ lĩnh thị vệ giải thích.
Hắn cũng không biết vì sao lại có đồ vật đó, hắn căn bản không hề nhét sợi tơ y phục vào móng tay Lý phu tử kia.
"Hừ." Đường Cảnh Ngọc hừ lạnh một tiếng, "Người bên dưới làm, ngươi không biết mà còn mặt mũi nói vậy à!"
Thủ lĩnh thị vệ cúi đầu, càng không dám nhìn hắn, "Là thuộc hạ thất trách, thuộc hạ sẽ đi điều tra rõ chuyện này."
Đường Cảnh Ngọc tức giận, một việc nhỏ mà làm trăm ngàn chỗ hở. Tuy nhiên, từ việc này có thể thấy được, tiểu hài tử kia không đơn giản. Nhưng dù không đơn giản, nhưng chắc chắn không phải một hài tử có thể làm được.
Nhất định là có người ở sau chỉ điểm cho hắn nói vậy.
"Gần đây tiểu tử kia có tiếp xúc với ai không?" Đường Cảnh Ngọc trầm giọng hỏi.
"Không."
"Không ư." Đường Cảnh Ngọc híp mắt.
Hắn đã không thể diệt đứa nhỏ, nhưng nhất định phải giữ lại nữ nhân kia.
"Đêm nay nhất định phải giám sát chặt chẽ nữ nhân kia, nếu còn sai lầm gì, ngươi có thể cút."
"Rõ."
- Địa lao-
Nữ quản ngục ôm thùng gỗ chia cơm cho từng phòng giam, lúc đến phòng Bắc Vũ Đường, vẫn giống như bình thường, đồ ăn ngon và cơm tẻ, người xung quanh chỉ có nước nhìn mà thèm.
"Nhi tử của ngươi hôm nay khai đường thẩm tra xử án, ngươi biết kết quả thế nào không?" Nữ quản ngục nhẹ giọng hỏi.
Bắc Vũ Đường biểu cảm nhàn nhạt hỏi, "Thế nào?"
Nữ quản ngục cười nói, "Hắn không sao. Con của ngươi thật lợi hại. Giờ bên ngoài đều nói về hắn, một đám nói hắn vô cùng kì diệu. Tuổi còn nhỏ mà trên công đường gặp nguy không loạn, còn phân tích vụ án rõ ràng, thậm chí còn tìm ra rất nhiều chứng cứ mà nha môn không chú ý tới."
"Còn nhỏ mà đã là Tú tài, cũng thật ghê gớm. Đứa con này của ngươi sau này chắc chắn khó lường." Nữ quản ngục không nhịn được, khen ngợi.
Bắc Vũ Đường chỉ khẽ mỉm cười.
"Sao ta thấy ngươi có vẻ không lo cho hắn gì hết vậy?" Nữ quản ngục nghi hoặc hỏi.
"Vì ta tin con ta không giết người. Chân tướng luôn sẽ lộ rõ, hắn chắc chắn sẽ không sao." Bắc Vũ Đường nhẹ nhàng bâng quơ nói.
Nữ quản ngục tấm tắc bảo lạ, "Mai khai đường thẩm án rồi, ngươi bình tĩnh như vậy là vì biết mình sẽ bình an sao?"
Bắc Vũ Đường mỉm cười có chút vi diệu với nàng ta, "Ngươi cảm thấy sao?"
Nữ quản ngục cười ha ha, "Ta biết đâu được, ta cũng đâu phải con giun trong bụng ngươi. Ngươi nói cho ta đi, có phải ngươi có chứng cứ gì chứng minh mình trong sạch rồi không?"
"Không có." Bắc Vũ Đường cười nói.
"Không thể nào." Nữ quản ngục không tin, "Ngươi bình tĩnh như vậy, sao có thể không có?!"
"Mai ngươi xem không phải sẽ biết."
Nữ quản ngục thấy nàng không muốn nói nhiều, cũng không nói gì thêm, ôm thùng cơm đi tiếp.
Bắc Vũ Đường bưng cơm trắng lên, ung dung ăn vào.
****
"Mặc Nhi thiếu gia, ta đã đun nước, bên trong thả ngải diệp, giúp ngươi trừ vận đen." Đại Hương bưng nước ấm ra khỏi phòng.
Tiểu Mặc Nhi tắm nước nóng xong, lại ăn một bữa tối phong phú.
"Mai Mộc tỷ tỷ chắc chắn sẽ không sao." Đại Hương nói.
Tiết Thiên gật đầu tán đồng, "Ừ."
Tiểu Mặc Nhi còn có thể hóa nguy thành an, sao nàng có thể có việc được.
Ám Dạ ngồi xuống, không hé răng.
Ăn cơm xong, Đại Hương nói với mọi người: "Hôm nay nghỉ ngơi sớm thôi."
Đêm khuya, một lớn một nhỏ ngồi trên nóc nhà.
"Mẫu thân có tính toán gì tiếp không?" Tiểu Mặc Nhi hỏi.
Ám Dạ mắt nhìn nơi xa, thần sắc nhàn nhạt: "Không biết."
"Nương không nói với ngươi sao?" Tiểu Mặc Nhi không tin lắm.
"Không."
Ám Dạ thấp giọng nói, "Nàng chỉ bảo ta nói với ngươi: Đừng lo cho nàng, nàng sẽ không sao."
Tiểu Mặc Nhi tất nhiên biết mẫu thân sẽ không sao, nàng ở trong lao cũng có thể nhẹ nhàng giải quyết phiền toái của cậu mà. Dù là miệng vết thương của Lý phu tử hay là sợi tơ mắc trong móng tay đều do mẫu thân bảo Ám Dạ lẻn vào đại lao nói cho cậu trong đêm khuya.
Mẫu thân thực sự bác học, từ miệng vết thương có thể phán đoán chiều cao của hung thủ, dùng nó để rửa sạch tội danh của cậu, vì đề phòng bất trắc, bảo đảm cậu an toàn, còn bảo Ám Dạ nhét sợi tơ quần áo vào móng tay Lý phu tử trước.
"Ừ." Tiểu Mặc Nhi nhảy xuống khỏi nóc nhà, trực tiếp rời khỏi nhà, hướng về phía đại lao.
Ám Dạ nhìn thân thủ của cậu, hơi nheo mắt lại, cũng muốn ngăn cản, nhưng nhận thấy hơi thở toát ra từ cậu, lại không ngăn nữa.
Một đứa trẻ sáu tuổi, trên người lại có ba mươi năm nội lực, đúng là khiến người ta ngạc nhiên.
- Địa lao-
Trong lúc tất cả mọi người đang chìm trong giấc ngủ, ba nữ quản ngục ngoài nhà tù đang ngủ gật trên bàn thì thấy mí mắt càng lúc càng nặng, sau đó nằm sấp xuống. Sau khi các nàng gục, một bóng người nho nhỏ lặng lẽ xuất hiện.
Tiểu Mặc Nhi bình tĩnh gỡ chìa khóa bên người nữ quản ngục xuống, trước khi mở cửa còn thổi ống thuốc mê vào trong nhà giam đen nhánh.
Bắc Vũ Đường trong bóng đêm bất ngờ mở mắt, chuẩn xác nhìn về phía khói thuốc mê.
Chốc lát sau, một bóng dáng nho nhỏ xuất hiện trước cửa phòng giam Bắc Vũ Đường.
"Mẫu thân." Tiểu Mặc Nhi mở cửa phòng giam ra, nhào vào lòng Bắc Vũ Đường.
Bắc Vũ Đường vỗ nhẹ lưng Tiểu Mặc Nhi, "Để mẫu thân xem có gầy đi không nào."
Đánh giá cậu từ trên xuống dưới một lượt, thấy cậu không sao, nàng mới yên tâm.
"Mẫu thân, kế tiếp nương định làm gì?" Tiểu Mặc Nhi hỏi.
Tiểu Mặc Nhi biết nàng không nói cho Ám Dạ nhất định là vì chờ mình.
Hai người không cần nói ra cũng hiểu ý đối phương.
"Lại đây."
Tiểu Mặc Nhi tới gần, Bắc Vũ Đường thì thầm bên tai bé.
Nghe được kế hoạch tiếp theo của mẫu thân rồi, đôi mắt to của Tiểu Mặc Nhi trợn tròn, khó tin hỏi, "Mẫu thân, như vậy thật sự không sao ư?"
"Không sao."
Tiểu Mặc Nhi hơi lo lắng, "Có phải mạo hiểm quá không? Nếu lỡ, nếu lỡ Thánh thượng..."
"Hắn sẽ không, cũng không dám đánh cược cả thiên hạ."
Tiểu Mặc Nhi phát hiện khi mẫu thân nói câu kia, vẻ mặt mang theo khôn kể cảm xúc, tựa như là hận, lại tựa như cực kỳ tự tin.
Bàn cờ này của mẫu thân rất lớn, nàng đã tính kế tất cả những vị quyền lực nhất Nam Đường Quốc.
Có câu gần vua như gần cọp, lòng Đế vương là khó nắm bắt nhất, vậy mà mẫu thân cũng đã tính toán xong rồi.
Hôm sau, qua chuyện Tiểu Mặc Nhi, càng nhiều người tới chờ phán xét. Hôm qua nhiều người xem phán xét trở về nói đến Tiểu Mặc Nhi như một truyền kỳ, khiến rất nhiều người chờ mong mẫu thân của thần đồng sẽ chứng minh mình trong sạch trong hoàn cảnh xấu này như thế nào.
Cố Phiên Nhiên đã tới từ sớm, cùng lúc với ả chính là đoàn người Tiểu Mặc Nhi.
Hai bên chạm mặt, đều coi như không thấy đối phương, đi thẳng vào, mỗi bên đứng một phía.
"Thăng đường."
Trương đại nhân ngồi trên công đường, đập mạnh kinh đường mộc một cái.
"Hôm nay thẩm án diệt một nhà Trương Tam. Dưới công đường là người nào, hãy xưng tên ra."
Một nam nhân trung niên mặc áo vải thô quỳ nói, "Thảo dân là Trương Nhị, ca ca của Trương Tam."
"Dân nữ Mộc Chi Đào."
"Hôm mùng ba tháng này, một nhà Trương Tam bị phát hiện chết trong nhà, tử trạng của bốn người vô cùng thê thảm, người phát hiện là Trương thẩm cách vách. Truyền Trương thẩm."
Trương thẩm mập mạp đi vào công đường, quỳ xuống, "Dân phụ Trương thị tham kiến đại lão gia."
"Bản quan hỏi ngươi, tình hình ngày ấy thế nào?"
"Vâng." Trương thẩm thành thật nói, "Ngày ấy dân phụ dậy sớm, lúc đó trời còn chưa sáng. Tối hôm trước ta còn hẹn với Lâm thị cùng đến miếu thờ ở ngoại ô dâng hương. Nhưng mà, ta ra cửa, chờ mãi không thấy nàng tới, cảm thấy kỳ lạ vì Lâm thị không phải một người có thói quen ngủ nướng, ta đi lên gõ cửa, lại thấy cửa khép hờ."
"Ta đẩy cửa ra, đi vào trong gọi người, lại thấy cửa nhà họ cũng không đóng. Ta nghĩ Lâm thị đã dậy nên đi vào trong phòng, nào ngờ lại thấy Lâm thị nằm trên đất, dưới thân còn có một vũng máu, ta sợ mất nửa cái mạng, vội chạy ra ngoài gọi người. Chuyện sau đó thì mọi người đều biết. Dân phụ chỉ biết có vậy."
Trương đại nhân gật đầu, "Truyền Vương Thiết Trụ."
Vương Thiết Trụ bị dẫn tới, quỳ gối trên công đường.
"Thảo dân Vương Thiết Trụ tham kiến đại nhân."
"Vương Thiết Trụ, nói về chuyện buổi tối hôm mùng hai đi." Trương đại nhân hỏi.
"Vâng."
"Mấy ngày trước đó, tiểu nhân nhận một công việc, thời gian làm việc ngắn nên mấy ngày liên tục đều thức làm việc đến khuya, mãi đến lúc gần đến giờ giới nghiêm mới chạy về. Hôm đó vừa tới ngõ nhỏ thì thấy một nữ tử đi từ nhà Trương Tam ra."
"Người đó chính là nữ tử trước mắt?"
Vương Thiết Trụ quay đầu nhìn Bắc Vũ Đường, "Là nàng ta."
"Ngươi thấy rõ ràng là nàng ta?"
Vương Thiết Trụ gật đầu, "Là nàng ta."
Người ngoài công đường nghe Vương Thiết Trụ nói thế, lập tức thì thầm khe khẽ.
"Thật sự là nàng ta giết người sao?"
"Nhìn có vẻ tám phần là vậy rồi."
"Nương của thần đồng sao có thể làm ra chuyện như vậy."
......
"Yên lặng."
Trương đại nhân đột nhiên đập kinh đường mộc, người ngoài công đường đều ngậm miệng lại.
Trương Nhị lập tức hô, "Đại nhân, xin ngài làm chủ cho Tam đệ của ta. Nhà họ chết quá thảm, đệ muội ta còn đang mang thai, sao người này có thể ác độc giết người như thế!"
Trương đại nhân nhìn về phía Bắc Vũ Đường, "Mộc thị, ngươi có nhận tội?"
"Đại nhân, ta vì sao phải giết họ? Mỗi một kẻ giết người đều có động cơ giết người. Ta và nhà họ không thù không oán, vì sao phải giết cả nhà họ?" Bắc Vũ Đường mở miệng đưa ra nghi ngờ.
Trương Nhị lập tức hô, "Có người thấy ngươi và Tam đệ của ta tranh chấp, ngươi ghi hận trong lòng, nên giết cả nhà họ cho hả giận. Đại nhân, bên chúng ta có nhân chứng có thể chứng minh chuyện này."
"Truyền nhân chứng."
Hai phụ nhân trung niên tiến lên, hành lễ với Trương đại nhân rồi mới nói, "Ta nhớ rõ ngày đầu tháng nhìn thấy Trương Tam tranh chấp với một nhà phú quý. Người nọ còn đi qua trước mặt chúng ta, ta thấy rõ ràng, chính là người trước mắt."
"Ta và lão Tiền gia còn cùng đi qua hỏi Trương Tam xem có chuyện gì xảy ra. Trương Tam nói, nữ tử kia bảo hắn chiếm tiện nghi của nàng ta. Trương Tam kêu oan không nhận, vì thế hai người tranh cãi."
"Các ngươi nhận rõ là người trên công đường?"
Tiền thị và Tôn thị đánh giá tỉ mỉ Bắc Vũ Đường, nói với Trương đại nhân, "Đúng vậy, chính là nàng ta."
"Nhìn rõ ràng chưa?"
"Rồi ạ."
Một nha dịch đưa một vật lên, là một cái khăn lụa, bên trên thêu hai chữ, để Bắc Vũ Đường nhận.
"Mộc thị, ngươi nhìn vật này, có phải của ngươi không?"
Bắc Vũ Đường nhìn thoáng qua, "Vật ấy là của dân phủ, chỉ là lúc cuối tháng trước, dân phụ đã mất một cái khăn lụa."
Trương đại nhân đột nhiên đập kinh đường mộc, "Mất? Theo bản quan thấy, khăn này là ngươi làm mất lúc giết một nhà Trương Tam. Khăn này tìm được ở nhà Trương Tam."
"Ngươi vì có tranh chấp với Trương Tam mà ghi hận trong lòng, đêm khuya lẻn vào Trương gia, giết hại một nhà bốn người họ. Nhân chứng vật chứng rõ ràng, ngươi còn gì để nói?" Trương đại nhân hỏi.
"Đại nhân, chỉ bằng cái khăn lụa này, không đủ chứng minh ta là hung thủ giết người. Khăn lụa ta mất từ trước rồi, rất có thể người nhặt khăn lụa của ta mới là hung thủ giết một nhà Trương Tam."
"Ngươi có nhân chứng chứng minh ngươi đã sớm bị mất cái khăn lụa này không?" Trương đại nhân hỏi.
"Người nhà ta đều có thể làm chứng."
Trương Nhị lập tức phản bác, "Không được. Người nhà nàng ta tất nhiên sẽ nói đỡ cho nàng ta. Lời họ nói không đủ độ tin cậy."
Trương đại nhân gật đầu tỏ vẻ tán đồng, "Ngươi còn có nhân chứng nào khác không?"
Bắc Vũ Đường trầm ngâm một lát rồi mới nói, "Có. Tây thẩm ở đầu hẻm Thanh Thủy biết."
"Truyền Tây thị."
Một quả phụ trung niên đi vào công đường.
"Tây thị, ngươi biết chuyện Mộc thị mất khăn lụa không?"
Tây thẩm gật đầu, "Bẩm đại nhân, dân phụ biết. Lúc nàng mất ta còn cùng tìm với nàng ấy. Chỉ là không tìm được nên thôi."
"Ngươi còn nhớ là khi nào không?"
"Khoảng cuối tháng trước."
"Ngươi nhìn xem, có phải cái khăn này không?"
Nha dịch tiến lên đưa khăn lụa tới trước mặt nàng ấy, Tây thẩm cầm khăn lên, cẩn thận quan sát, gật đầu khẳng định, "Đúng, chính là cái khăn này. Ta nhớ rất rõ ràng, hoa mai trên khăn thiếu mất mấy mũi. Lúc ấy ta còn bảo nếu thêu đủ thì đẹp hơn. Mộc thị lại cười bảo ta, như vậy mới tốt."
"Nói cái gì nhỉ: Phần không cần thêu thì không thêu. Thêu thêm sẽ không đẹp. Ta chắc chắn sẽ không nhận nhầm cái khăn này." Tây thẩm chắc chắn.
Bắc Vũ Đường nói, "Đại nhân, có thể thấy lúc đó ta mất cái khăn này, nhất định đã bị hung thủ nhặt được. Hắn muốn vu oan giá họa cho ta. Ta và Trương Tam chỉ gặp một lần, nhưng không phải như lời các nàng nói."
"Ngày ấy trên đường về nhà, một nam nhân vội vã đi tới, đâm phải ta. Ta nói người nọ vài câu, người nọ cũng xin lỗi. Người đó chính là Trương Tam. Sao dân phụ có thể vô duyên vô cớ giết cả một nhà vì chuyện như vậy chứ. Nhất định là có người cố ý hãi hại ta."
Tiền thị và Tôn thị lại cùng nói, "Không thể nào, ngươi nói dối. Ngày ấy chính miệng Trương Tam nói với chúng ta, ngươi vu hãm hắn khinh bạc ngươi. Trương Tam sợ vướng phải thị phi nên mới xin lỗi ngươi."
"Đó là do chính miệng Trương Tam nói với hai chúng ta, không giả được. Hắn vì sao phải bịa đặt một lời nói dối lừa gạt chúng ta." Tiền thị chất vấn.
Giờ ông nói có lý của ông, bà nói có lý của bà, Trương đại nhân to cả đầu ra.
Chứng cứ duy nhất giờ không được thành lập, nhân chứng thì không thể chứng minh nàng là hung thủ.
"Lui đường, ngày mai tái thẩm."
"Uy vũ."
......
Bắc Vũ Đường lại bị lao dịch mang đi.
- Cố phủ-
Cố Vân hỏi, "Tiểu thư, chúng ta có cần thu mua phụ nhân kia không?"
"Không cần."
Chắc chắn sẽ có người thu mua phụ nhân kia, ả cần gì phải ra mặt.
Chuyện này cần lau mình càng sạch càng tốt.
"Ngươi giám sát chặt bên kia."
"Vâng."
"Đại phu tìm được gì rồi?" Cố Phiên Nhiên hỏi.
"Ta đã mời các đại phu từng có tư liệu về ôn dịch về thôn trang ở tạm rồi. Chỉ cần tiểu thư muốn thì có thể dùng bất kỳ lúc nào."
Cố Phiên Nhiên gật đầu, "Dược liệu thì sao?"
"Tiểu thư, dược liệu người cần mấy thôn xóm bán dược liệu xung quanh không có. Nghe họ nói, dược liệu đã sớm bị dược thương mua đi rồi."
"Ở đó không có thì đến hiệu thuốc tìm."
"Nhưng mà, chi phí sẽ cao hơn nhiều." Cố Vân lo lắng.
Nếu là Cố gia lúc trước thì sẽ không để bụng, nhưng giờ thì khác, Cố gia đã không còn là Cố gia trước kia.
"Thôi. Ta nghĩ cách khác."
Khi họ thương nghị, ngoài phòng bỗng ầm ĩ lên.
"Tiểu thiếu gia, người không thể vào. Đại tiểu thư đang xử lý sự vụ." Giọng Hạ Hà từ ngoài truyền đến.
"Ngươi tránh ra, hôm nay ta phải gặp được nàng ta!"
Người bên dưới không dám dùng sức, sợ va chạm độc đinh Cố gia. Một bóng dáng nho nhỏ đẩy nha hoàn chắn trước người ra, nhảy thẳng vào thư phòng.
Cố Phiên Nhiên nhìn tiểu tử trước mắt, đôi mắt u ám, đầy vẻ không mừng.
Cố Phiên Nhiên là đích tiểu thư Cố gia, mà hài tử mới tám tuổi trước mắt cũng là đích tử Cố gia, chỉ là họ không phải cùng một mẫu thân sinh ra.
Ả là do thê tử đầu tiên của gia chủ Cố gia sinh ra, sau khi sinh ả không lâu thì mẫu thân ả đã rời khỏi nhân thế.
Cách một năm sau, gia chủ Cố gia cưới kế thê, sinh hạ một nữ một nhi, coi như đứng vững gót chân ở Cố gia. Nếu ả không xuyên đến thân thể này, chỉ sợ nguyên thân đã sớm bị kế nương ác độc kia hại chết.
Cố Phiên Nhiên rất chán ghét kế thê kia, đương nhiên cũng không thích đôi nhi nữ nàng ta sinh hạ.
Cố Vân Phi lao đến trước mặt Cố Phiên Nhiên, nổi giận đùng đùng chất vấn, "Vì sao ngươi không cho ta ăn tổ yến? Nhà này là của ta, ngươi là cái thá gì mà không cho ta ăn tổ yến?"
"Ngươi muốn ăn tổ yến thì bảo mẫu thân ngươi bỏ tiền ra mua là được."
"Ngươi không cho nương ta tiền thì sao chúng ta mua được tổ yến?"
Cố Phiên Nhiên gọi quản sự tới, "Ngươi không cho Nhị phu nhân tiền tiêu vặt à?"
Quản sự vội nói, "Có đưa ạ. Tiền tiêu vặt là đại nha hoàn bên cạnh phu nhân tới nhận."
Cố Phiên Nhiên xua tay, ý bảo hắn không cần nói nữa.
"Ngươi nghe rõ chưa. Tiền tiêu vặt đã phát rồi, ngươi muốn ăn thì bảo mẫu thân ngươi mua cho." Cố Phiên Nhiên thật sự không thích đối phó với đám trẻ con.
Cố Vân Phi ngang ngược nói, "Tí tiền thế thì dùng kiểu gì. Ngươi cho ta hai trăm lượng, ta tự đi mua tổ yến. Nếu ngươi không cho, ta sẽ đi bảo cha."
Cố Phiên Nhiên rất tức giận, lúc trước nuôi đám này tốt quá nên giờ vừa mở miệng đã đòi hai trăm lượng rồi. Tình huống của Cố thị lúc này thế nào, đám người này không rõ sao?!
"Người đâu, mang tiểu thiếu gia đi. Bảo người trong chủ viện, để nàng ta trông kỹ nhi tử của mình." Cố Phiên Nhiên rất tức giận.
"Các ngươi dám!"
Dù Cố Vân Phi giãy giụa thế nào thì cũng bị hạ nhân nâng đi rồi.
"Tiểu thư đừng tức giận." Cố Vân trấn an.
Cố Phiên Nhiên xoa trán, "Cố Vân, ngươi đi xử lý đi."
Cố Vân vừa đi, khuôn mặt Cố Phiên Nhiên nào còn vẻ phiền lòng nữa.