Tác giả: Vân Phi Mặc
Một lát sau, người ngã đầy trên đất, cả đám đau đớn kêu rên.
Ám Dạ ngồi xổm xuống, người nọ sợ hãi liều mạng lùi ra sau, chỉ là ngõ nhỏ cũng chỉ có thế, không trốn nổi.
"Mười lượng bạc."
Hán tử thô kệch vội gật đầu, "Ta trả, ta trả."
Ám Dạ nhìn mấy nam nhân khác, mấy nam nhân đều sợ, "Chúng ta trả."
"Trước chạng vạng." Ám Dạ ném lại một câu như vậy rồi xoay người rời đi.
Đại Hương nhìn Ám Dạ bằng ánh mắt sùng bái, chỉ cảm thấy Ám Dạ vừa rồi thật đẹp trai.
Thấy hắn đi, nàng lập tức theo kịp.
"Vừa rồi hiểu lầm ngươi." Đại Hương nói xin lỗi.
Ám Dạ không để ý đến nàng.
Đại Hương đã sớm quen với thái độ lãnh đạm của hắn nên không để bụng.
Người này chỉ có thái độ tốt với Mộc tỷ tỷ thôi, còn lại với ai cũng lãnh lãnh đạm đạm.
Chạng vạng cùng ngày, mấy nhà kia đều không mang bạc đến, tựa như đã sớm thương lượng xong, nghĩ Ám Dạ không làm gì được họ.
"Xem ra họ sẽ không đưa tiền tới cửa." Đại Hương hơi tiếc nuối.
Tiết Thiên vừa đi từ ngoài về thì nghe được câu này nên hỏi, "Đưa tiền tới cửa cái gì? Ngươi... Mặt người làm sao thế?"
"Ta đi mua đồ về, nghe mấy bà ba hoa chích chòe chửi Mộc tỷ tỷ. Nói tỷ ấy câu dẫn tướng công nhà họ, tóm lại toàn mấy câu bẩn thỉu, ta không nghe được nên đánh họ."
Ám Dạ ngồi ở ngoài cửa hiên, vẻ mặt đạm nhiên, nghe được từ "câu dẫn" thì hơi nheo mắt lại.
Đêm đến, một bóng đen lặng lẽ lẻn vào một hộ gia đình, nhìn đôi phu thê trên giường, đôi mắt lạnh lẽo tối tăm.
Hôm sau, một tiếng thét chói tai cắt ngang bầu trời, âm thanh này đánh thức cả ngõ nhỏ.
Hàng xóm xung quanh đều đã biết, ai ngủ tức phụ nhà ai, mà càng loạn hơn là tức phụ của hắn lại ngủ cùng nam nhân nhà khác. Tình huống bốn nhà tựa như một cái vòng tròn.
Giáp ngủ cùng lão bà của Ất, Ất ngủ cùng lão bà của Bính, Bính ngủ cùng lão bà của Đinh, Đinh lại ngủ cùng lão bà của Giáp.
Bốn nhà thế là đánh nhau to, nam nhân đánh nam nhân, nữ nhân đánh nữ nhân, khiến hàng xóm xung quanh được bữa hít drama bổ phổi.
Lúc họ ồn ào nhốn nháo, án kiện mẫu tử giết người được bàn nhiều nhất thành Trường An chính thức khai đường, vừa khai đường, bên ngoài đã đứng đầy người.
"Tiểu thư, ở đây nhiều người. Chúng ta nên trở về thôi. Lát nữa nô tỳ sẽ báo lại tình huống cho người." Đông Mai nói.
"Không cần."
Nếu không thể tận mắt thấy nàng rơi từ thiên đường xuống địa ngục, ả không xả được nỗi nghẹn trong lòng.
Cố Phiên Nhiên đứng ở hàng đầu tiên, nhìn thấy rõ nhất.
Đại Hương, Ám Dạ, Tiết Thiên và đoàn người ở thư viện Vấn Tân đều tới.
Cố Phiên Nhiên thấy Ám Dạ, muốn tiến lên, lại ngừng bước.
Hôm nay thẩm tra án kiện Lý phu tử bị sát hại, sau khi khai đường, Tiểu Mặc Nhi bị mang lên.
Người bên ngoài thấy Tiểu Mặc Nhi, đều cảm thấy thật khó mà tưởng tượng được.
"Một tiểu hài tử đáng yêu như vậy sao có thể là hung thủ giết người được cơ chứ."
"Ai ui, một hài tử nhỏ như vậy sao đã giết người."
"Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong."
"Nhìn thì đáng yêu, không ngờ lại ngoan độc như thế."
"Haiz,đứa nhỏ này lệ khí nặng quá, đều do nương hắn làm hại."
"Hài tử đáng thương quá."
......
Tiếng tiếc hận, trào phúng, mắng mỏ vang lên ngoài công đường khi Tiểu Mặc Nhi vừa bước ra.
Sau khi Tiểu Mặc Nhi đi lên, cũng không quỳ xuống.
"Vì sao thấy bản quan mà không quỳ?" Kinh Triệu Doãn không vui hỏi.
Tiểu Mặc Nhi chắp tay thi lễ, "Bẩm đại nhân, học sinh là người có công danh."
Kinh Triệu Doãn mỉm cười, "Ngươi cũng biết người có công danh không cần quỳ hành lễ chỉ có Tú tài, không phải Đồng sinh?"
Theo Kinh Triệu Doãn, cậu là người có công danh, cùng lắm chỉ là Đồng sinh. Với tuổi của cậu, thật sự không thể nào là Tú tài, vậy nên mới nói như vậy.
Tiểu Mặc Nhi gật đầu, "Biết. Học sinh là Tú tài."
Lời vừa dứt, không chỉ Trương đại nhân kinh ngạc, người ngoài công đường đều kinh ngạc.
"Không thể nào, còn nhỏ như vậy đã là Tú tài?!"
"Nam Đường Quốc chúng ta có thần đồng từ khi nào mà ta chưa từng nghe nói vậy?!"
"Hắn mới có năm sáu tuổi mà đã là Tú tài á?!"
......
Cố Phiên Nhiên nhíu mày, tuổi nhỏ mà đã lợi hại như vậy, nhưng cũng chỉ đến đây thôi, sắp tới sẽ đầu rơi xuống đất, là Tú tài, là thiên tài thì lại thế nào.
Ả cong môi châm chọc.
Trương đại nhân chưa từng nghe có châu phủ nào có Tú tài năm sáu tuổi, nếu thật sự có thì triều đình đã lan truyền khắp rồi.
Tiểu Mặc Nhi tốt bụng giải thích, "Học sinh đậu Tú tài ở Đại Chu."
"Thì ra là thế." Trương đại nhân bừng tỉnh đại ngộ, chẳng trách họ chưa từng nghe có châu phủ nào có một hài tử thi được Tú tài.
Công danh được các quốc gia chấp nhận, đặc biệt là ở Đại Chu, đi đến đâu cũng có tác dụng.
Trương đại nhân bắt đầu thẩm án, "Căn cứ lời khai của Tiền Thông, lúc hắn vào thì thấy ngươi đứng bên cạnh Lý phu tử, mà trước ngực Lý phu tử lại cắm một chủy thủ. Căn cứ theo mọi người trong thư viện chỉ ra và xác nhận, thanh chủy thủ này là của ngươi."
Nói rồi, nha dịch đặt chủy thủ tới trước mặt hắn.
"Chủy thủ này có phải của ngươi không?"
Tiểu Mặc Nhi cầm chủy thủ, xem xét kỹ rồi mới nói, "Không phải."
Trương đại nhân lập tức gọi chứng nhân tới.
Cảnh Tuấn Hoa, Hồ Khánh Minh bị gọi lên công đường.
"Hai người các ngươi biết vật này không?"
Cảnh Tuấn Hoa lên tiếng, "Biết. Thanh chủy thủ này tiểu sư đệ luôn mang bên người, ta từng thấy hắn dùng nên nhận ra."
Hồ Khánh Minh nói theo, "Học sinh nhận ra. Vật này là của tiểu sư đệ, lần trước ta còn mượn đệ ấy, tuyệt đối không sai."
Trương đại nhân lạnh giọng chất vất, "Giờ ngươi còn lời nào để nói? Chẳng lẽ ngươi cảm thấy họ đang hãm hại ngươi?"
Cảnh Tuấn Hoa và Hồ Khánh Minh vội vàng nói, "Học sinh tuyệt đối không nói sai."
Tiểu Mặc Nhi không nhanh không chậm nói, "Học sinh không nói hai vị sư huynh oan uổng ta."
"Có nghĩa là ngươi thừa nhận ngươi là chủ vật này?" Trương đại nhân truy hỏi.
Tiểu Mặc Nhi lắc đầu, "Đều không phải. Tuy thanh chủy thủ này giống y như đúc của ta, nhưng giả chính là giả."
"Chủy thủ của ta làm bằng sắt kim cang, mà chủy thủ này chỉ làm bằng sắt thường. Đó là thứ nhất." Tiểu Mặc Nhi giơ ngón tay bụ bẫm lên.
"Thứ hai, thanh chủy thủ này làm thủ công thô ráp, nhìn như giống chủy thủ của ta, nhưng nếu nhìn kỹ thì thật sự là một hàng dởm kém chất lượng. Ví dụ đơn giản nhất, hoa khắc trên thanh chủy thủ này mỗi cánh hoa đều không đều, mà cánh hoa trên chủy thủ của ta lại rất đều."
Trương đại nhân lại hỏi, "Nếu ngươi nói thanh chủy thủ này là giả, vậy thanh thật ở đâu?"
Tiểu Mặc Nhi nói, "Thanh thật ở nhà. Lần trước ta về, mẫu thân bảo ta cất ở nhà."
Đại Hương mang thanh chủy thủ thật tới.
Trương đại nhân nhìn hai thanh chủy thủ trước mặt, quả là giống nhau như đúc.
"Đại nhân, có thể so sánh hoa văn khắc bên trên. Quan trọng nhất là chủy thủ của ta có khắc tên ta ở cánh hoa ở đóa hoa thứ ba bên sườn. Mà thanh chủy thủ giết chết Lý phu tử không có."
Trương đại nhân ghé sát vào thanh chủy thủ, cẩn thận quan sát cánh hoa ở đóa hoa thứ ba, gật đầu, "Đúng như ngươi nói, bên trên có tên ngươi. Một thanh khác không có."
Nhi tử của Lý phu tử lên tiếng, "Đại nhân, thanh chủy thủ này không phải của hắn không có nghĩa là hắn không giết người. Có thể là hắn cố ý ngụy trang một thanh chủy thủ khác."
Lời vừa nói ra, người nào người nấy đều nhìn hắn bằng vẻ khinh thường.
Tiểu Mặc Nhi bình tĩnh nói, "Nếu ta không muốn dùng chủy thủ của mình thì sao phải cố ý mô phỏng chủy thủ của mình? Ta có thể tùy tiện dùng một thanh chủy thủ bất kỳ, sao phải cố ý giả tạo một thanh chủy thủ giống của mình để người ta nghi ngờ ta là hung thủ, tự gây phiền toái cho bản thân?"
Nhi tử của Lý phu tử trợn tròn mắt, bấy giờ mới nhận ra mình vừa nói một việc ngu xuẩn.
"Bộ y phục này ngươi biết chứ?"
Tiểu Mặc Nhi nhìn thoáng qua y phục nha dịch bưng lên, "Là của ta."
"Ngỗ tác kiểm tra, tìm được mấy sợi tơ trong móng tay người chết, nha dịch đã tìm được dấu vết bị lôi kéo trên bộ y phục này, sợi tơ thiếu trên đó vừa lúc khớp với sợi tơ trong móng tay người chết."
Trước đó Tiểu Mặc Nhi bình tĩnh chứng minh hung khí khiến bá tánh bên ngoài tin tưởng cậu trong sạch, nhưng lại thêm chứng cứ này, sự tin tưởng vừa nảy sinh của họ đều biến mất.
Đại Hương rất khẩn trương, lo lắng, thấp thỏm và bất an.
Nhi tử của Lý phu tử nói, "Đại nhân, bằng chứng như núi, hắn chính là hung thủ sát hại gia phụ. Còn nhỏ mà đã giết sư, có thể thấy là một kẻ tâm tư độc ác, xin đại nhân trả cho gia phụ một công đạo."
Trương đại nhân nhìn Tiểu Mặc Nhi, "Ngươi có nhận tội không?"
"Đại nhân, học sinh có thể hỏi ngỗ tác một vấn đề không?" Tiểu Mặc Nhi nho nhã lệ độ hỏi.
"Có thể."
Tiểu Mặc Nhi đến trước mặt ngỗ tác, giọng nói mềm mại vang lên, "Ngỗ tác thúc thúc, ta muốn biết nguyên nhân Lý phu tử chết."
"Người chết do một đao trí mạng. Chủy thủ chính là thanh chủy thủ kia, trên người không còn vết thương nào khác."
Tiểu Mặc Nhi nhìn về phía Trương đại nhân, "Đại nhân, có thể nâng Lý phu tử lên không?"
"Ngươi muốn làm gì?"
"Tự chứng minh trong sạch."
"Nâng thi thể."
Nha dịch nâng thi thể tới, Tiểu Mặc Nhi xốc vải bố trắng lên, thi thể Lý phu tử hiện ra trước mặt mọi người.
Tiểu Mặc Nhi hỏi Tiền Thông, "Tiền sư huynh, lúc ngươi thấy phụ tử, ta đang đứng cạnh Lý phu tử, mà Lý phu tử ngồi trên ghế, bụng cắm một chủy thủ, như thế này đúng không?"
"Đúng vậy."
Tiểu Mặc Nhi quay đầu nhìn ra ngoài, lại nhìn nha dịch trong công đường, cuối cùng dừng lại ở một nha dịch, "Đại nhân, có thể phiền vị nha dịch này giúp ta chút không?"
"Ngươi muốn làm gì?" Trương đại nhân hồ nghi nhìn cậu.
Tất cả mọi người bên ngoài đều cảm thấy kỳ lạ, không nhìn ra ý đồ của cậu.
"Chứng minh học sinh trong sạch."
Trương đại nhân gật đầu, Tiểu Mặc Nhi lại sai người chuyển một cái ghế dựa và một cái án bàn giống hệt đến, tái hiện lại tình huống lúc ấy.
Tiểu Mặc Nhi để nam tử cao ngang Lý phu tử ngồi vào ghế, đồng thời lấy chủy thủ đứng bên người hắn.
Đoàn người thấy cảnh này, đều hiểu cậu muốn làm gì.
Tiểu Mặc Nhi vung chủy thủ trong tay trước ngực nha dịch, "Mời đại nhân xem. Với chiều cao của ta, đứng ở vị trí này giết người, chỗ tiện nhất là ngực Lý phu tử."
Mọi người nhìn chiều cao của Tiểu Mặc Nhi, đứng bên cạnh nha dịch, nếu muốn giết người, tim đúng là chỗ tiện nhất, mà bụng thì lại không hề tiện.
"Muốn giết người, đâm vào tim có thể một kích mất mạng, nhưng bụng thì không nhất định."
Nhi tử của Lý phu tử thấy mọi người đều tin cậu, nôn nóng hô: "Ngươi có thể giết phụ thân ta lúc cha đang đứng, giết chết rồi lại đặt hắn lên ghế. Với chiều cao của ngươi thì vừa lúc đâm vào bụng, vì ngực ngươi không với tới, không tiện."
Trương đại nhân gật đầu, để nha dịch đứng lên, Tiểu Mặc Nhi vung tay, quả nhiên bụng vừa đúng vị trí.
Tiểu Mặc Nhi không chút hoang mang, "Sau đây là điểm thứ hai để học sinh tự chứng minh trong sạch, đây cũng là điểm hung thủ đã xem nhẹ khi giá họa cho ta."
"Ồ,là cái gì?"
"Nếu ta muốn giết phu tử lúc phu tử đứng, vì chiều cao của học sinh, muốn giết phu tử thì miệng vết thương hẳn phải rạch từ dưới lên, mà các ngươi có thể nhìn vết thương ở bụng phu tử, là đâm từ phải đâm xuống, có thể thấy người giết phu tử nhất định cao hơn phu tử."
Ngỗ tác vội tiến lên xem xét, "Bẩm đại nhân, đúng như lời hắn nói, miệng vết thương cắt từ trên xuống."
Bá tánh ngoài công đường nghe mà sửng sốt liên tục, một đám chăm chú nhìn thân ảnh nho nhỏ trong công đường, đôi mắt tràn đầy bội phục.
Nhi tử của Lý phu tử đỏ mắt, vẫn không tin, "Vậy sợi tơ y phục trong móng tay của phụ thân ta thì ngươi giải thích thế nào?"
Tiểu Mặc Nhi ngẩng đầu ưỡn ngực, sắc mặt túc mục, "Tiếp đến, học sinh muốn nói đến hành động ngu xuẩn nhất của hung thủ trong bản án này. Hắn vì giá họa học sinh, cố ý gỡ sợi tơ trên y phục của học sinh nhét vào móng tay Lý phu tử, khiến mọi người cảm thấy bằng chứng như núi, thật ra lại bằng không."
"Hắn nghĩ rất chu đáo, có chứng cứ này, dù học sinh có nói thế nào thì cũng không thể chứng minh trong sạch. Nhưng, hắn lại quên một chuyện."
"Chuyện gì?"
Tất cả mọi người chờ đợi cậu giải thích nghi hoặc.
"Lúc ấy học sinh mặc bộ y phục này, mà bộ y phục hắn giá họa lại là bộ y phục mùa đông. Hung thủ lúc giá họa chắc đã quên chuyện này. Lý phu tử muốn xé cũng phải xé y phục của học sinh, chứ không phải một bộ y phục học sinh không mặc."
"Hung thủ giả tạo, tinh tế nhét sợi tơ vào móng tay Lý phu tử, có thể thấy hung thủ đã âm mưu từ lâu, muốn giá họa học sinh, xin đại nhân trả lại sự trong sạch cho học sinh."
Tiểu Mặc Nhi khom người cung kính hành một đại lễ với Trương đại nhân.
"Đúng! Nói rất đúng!"
Đột nhiên, ngoài công đường vang lên tiếng trầm trồ khen ngợi, một đám đều sôi nổi khen.
"Nhất định phải tra ra hung thủ."
"Đứa nhỏ này thật lợi hại."
"Chẳng trách còn nhỏ đã đậu Tú tài, đúng là thần đồng."
"Không biết tên xấu xa nào lại hại một hài tử như thế?!"
"Còn không phải sao, đúng là đáng giận!"
......
Đại Hương kích động nhìn Tiểu Mặc Nhi trên công đường.
"Mặc Nhi thiếu gia không sao rồi."
Tiết Thiên cũng rất kích động.
Trước đó, họ lấy ra những bằng chứng vững như núi, khiến mấy người nghĩ Tiểu Mặc Nhi chạy trời không khỏi nắng, không ngờ, sau dăm ba câu của cậu, lại trở thành muôn vàn kẽ hở.
Trương đại nhân gật đầu, càng lúc càng thích đứa nhỏ này, tâm tư kín đáo, nói chuyện đâu ra đấy, trong tình huống này mà còn giữ được trấn định, phần tâm tính này không phải ai cũng có được.
Rất nhiều người lớn trong tình huống bằng chứng như núi chỉ biết hoảng loạn kêu oan, mà không phải giống cậu. Nếu sau lưng cậu không có người sai sử, dạy cậu nói vậy, thế thì sau này thành tựu của cậu tuyệt đối không thấp.
Nghĩ cậu còn nhỏ đã là Tú tài, Trương đại nhân lại cảm thán cậu tuổi nhỏ mà lợi hại.
Có những người đọc sách cả đời cũng chưa chắc đã đậu được Tú tài, mà cậu còn nhỏ như vậy đã đạt được.
Trương đại nhân vỗ nhẹ kinh đường mộc, "Chứng cứ không đủ, hiềm nghi giết người của Mộc Tử Mặc được rửa sạch. Bổn án sẽ truy tra lại một lần nữa. Mộc Tử Mặc vô tội phóng thích. Lui đường."
Ngoài công đường, Đại Hương hưng phấn nhảy dựng lên, kích động túm tay Tiết Thiên, vừa khóc vừa cười.
"Tiểu thiếu gia không sao rồi, không sao rồi!" Đại Hương lau nước mắt, nở nụ cười như trút được gánh nặng.
Bên kia, Cố Phiên Nhiên lại siết chặt tay.
Tên ngu nào thiết kế bẫy mà trăm ngàn chỗ hở thế. Nhét phục mùa đông vào móng tay người chết, tên ngu xuẩn đáng chết!
Cố Phiên Nhiên xoay người rời đi, Đại Hương vừa lúc thấy họ vội vàng rời đi, làm mặt quỷ về phía đó.
Hạ Hà tình cờ thấy được, hung hăng trừng Đại Hương một cái, thuận tiện trừng luôn cả Ám Dạ vẫn luôn không buồn hé răng, sau đó mới xoay người rời đi.
Tiểu Mặc Nhi đi về phía Đại Hương, Đại Hương ôm chặt lấy cậu, nghẹn ngào nói, "Huhu, tiểu thiếu gia không sao rồi, thật tốt quá."
Tiểu Mặc Nhi vỗ nhẹ lưng Đại Hương, "Đại Hương tỷ tỷ, đừng khóc."
Đại Hương đánh giá kỹ cậu từ trên xuống dưới, "Họ có đánh ngươi không? Có bắt nạt ngươi không?"
Tiểu Mặc Nhi lắc đầu, "Không."
"Chúng ta về nhà thôi."
"Ta muốn đi thăm mẫu thân." Tiểu Mặc Nhi nhẹ giọng nói.
"Được."
Đoàn người đi về phía đại lao, chỉ là mới tới cửa đã bị nha dịch chặn bên ngoài.
"Chúng ta muốn vào thăm một người."
"Không được. Mai phải thẩm vấn rồi, trước một ngày không thể thăm hỏi." Nha dịch mặt không biểu cảm nói.
Đại Hương kinh ngạc hỏi, "Vì sao? Lúc trước đâu nghe có luật này?"
Nha dịch nể mặt Tiểu Mặc Nhi nên mới nói nhiều thêm câu, "Đây là ý của bên trên, chúng ta chỉ làm việc theo lệnh bên trên thôi. Các ngươi về đi. Mai là gặp được rồi."
"Lần..."
Tiểu Mặc Nhi kéo Đại Hương lại, lắc đầu với nàng ấy, "Chúng ta đi thôi."
"Nhưng mà..."
Tiểu Mặc Nhi cười nói, "Không sao. Chúng ta chỉ nhìn thấy mẫu thân muộn hơn chút mà thôi."
"Được rồi." Đại Hương thở dài một hơi, mấy người ngượng ngùng rời đi.