Tác giả: Vân Phi Mặc
Hôm sau, lại một lần nữa khai đường thẩm án, bên ngoài vẫn là biển người tấp nập.
Trương Nhị nói với Trương đại nhân, "Đại nhân, trước khi thẩm án, ta muốn hỏi một câu."
"Câu gì?"
"Hôm qua Mộc Chi Đào vì cái khăn tay kia nên không thể định tội, nhưng nếu chuyện cái khăn tay là giả thì sao?"Trương Nhị nói.
"Đương nhiên không tính."
"Được. Ta muốn đối chất với Tây thẩm." Trương Nhị cường thế nói.
"Truyền Tây thị."
Tây thị lại lần nữa đến, đối mặt với chất vấn của Trương Nhị.
"Chúng ta đều biết Tây thẩm là quả phụ, ngày thường sống gian khổ, nhưng hôm qua ta thấy nàng ta đeo vòng tay vàng, mua thịt heo ăn, con mua vải vóc về nhà."
"Ta hỏi hàng xóm quanh nhà Tây thẩm biết được, Tây thẩm quanh năm không mua thịt heo được mấy lần, vải vóc thì càng là nhiều năm chưa mua. Ta còn hỏi, họ có biết Tây thẩm có vòng vàng không, họ đều nói chưa bao giờ thấy nàng đeo vòng vàng. Đại nhân có thể truyền hỏi hàng xóm quanh nhà Tây thẩm thì sẽ biết ta nói có thật hay không."
"Truyền."
Ba vị phụ nhân đi lên, những người này đều là xóm cạnh nhà Tây thẩm, đều là bá tánh trung thực, nghèo khó.
"Bản quan hỏi các ngươi, các ngươi phải nói đúng sự thật, nếu dám nói dối nửa lời thì trực tiếp đánh mười đại bản."
"Vâng, vâng." Ba người sợ hãi gật đầu.
"Tình huống trong nhà Tây thẩm thế nào?"
"Tây thẩm tuổi trẻ tang phu, vẫn luôn một mình hầu hạ công công và bà bà. Công công và bà bà của nàng đều già rồi, không thể làm việc. Công công nàng chân không tốt, bà bà lại nằm liệt giường, sinh kế một nhà đều đè trên vai Tây thẩm. Nàng ấy là một nữ nhân số khổ, mấy năm nay đều dựa vào tiếp tế của hàng xóm mà sống."
"Đúng vậy. Y phục nàng mặc đều may từ lúc tướng công nàng vẫn còn. Từ lúc tướng công nàng đi rồi, không còn thấy nàng may y phục nữa."
"Các ngươi có từng thấy nàng đeo vòng vàng không?" Trương đại nhân hỏi.
Ba người đều lắc đầu.
"Đại nhân, nếu nàng có thể đeo vòng vàng thì sẽ không sống thê thảm như vậy."
"Đúng vậy."
Trương Nhị lập tức nói, "Đại nhân, cái vòng vàng kia đeo trên tay nàng ta. Các người lục soát sẽ thấy."
Tây thẩm theo bản năng giấu tay ra sau, lập tức có nha dịch tiến lên bắt lấy cánh tay nàng ta, lôi cái tay giấu sau kia ra, một cái vòng vàng sáng rực rỡ xuất hiện trên cổ tay nàng ta.
Nha dịch cởi cái vòng ra, giao đến trước mặt Trương đại nhân.
Trương đại nhân nhìn cái vòng vàng, tỷ lệ rất tốt, "Tây thị, vòng tay này của ngươi từ đâu ra?"
Biểu cảm trên mặt Tây thẩm thay đổi, nói năng ấp úng, "Vòng, vòng tay do ta kiếm tiền mua được."
"Nàng ta nói dối."
Trương đại nhân đột nhiên đập kinh đường mộc, "Ngươi nói thật ngay. Bằng không, bản quan sẽ trị tội ngươi coi thường công đường."
"Ta, ta, cái vòng vàng đó thật sự do ta kiếm tiền mua được. Vì sao ta không thể tự mình kiếm được tiền cơ chứ?" Tây thẩm cứng cổ, nâng đầu, ra vẻ trấn định.
Đúng lúc này, một nha dịch đi đến nhỏ giọng thì thầm bên tai Trương đại nhân.
Trương đại nhân gật đầu, một nha dịch cầm cái bọc ra, ném đến trước mặt Tây thẩm, "Ngươi biết cái này không?"
Tây thẩm thấy cái bọc kia, biến sắc.
Nha dịch mở cái bọc ra, lộ ra một đống bạc nén sáng long lanh, là số bạc rất nhiều người ở đây kiếm cả đời cũng không được.
"Nhiều bạc quá."
"Trời ơi, nhiều quá."
Tiếng hút khí liên tục vang lên bên ngoài công đường.
Mặt Trương đại nhân lạnh đi, kinh đường mộc trong tay đập xuống, "Tây thị, ngươi còn không nói thật? Có phải muốn bản quan dùng đại hình hầu hạ thì mới bằng lòng cung khai lời thật không?"
Tây thẩm vừa nghe đến phải dùng hình thì cuối cùng cũng biết sợ.
Nàng ta liên tục dập đầu, "Đại nhân, ta khai, ta khai."
Nói xong, nàng tay quay đầu nhìn Bắc Vũ Đường, vẻ mặt áy náy, "Mộc phu nhân, ta xin lỗi. Ta cũng không còn cách nào, chuyện tới nước này, ta chỉ có thể xin lỗi người."
Tây thẩm nói với Trương đại nhân, "Bạc này là do người trông nhà Mộc phu nhân đưa cho ta trước khi khai đường,bọn họ muốn ta ngụy chứng giúp Mộc phu nhân. Những lời hôm qua nói trên công đường đều do người nhà Mộc phu nhân dạy ta nói thế."
"Mộc phu nhân, xin lỗi, thực xin lỗi. Ta không thể ngụy chứng cho ngươi." Tây thẩm liên tục xin lỗi Bắc Vũ Đường.
Sự xin lỗi trong mắt nàng ta như hóa thành thật.
Lời vừa ra, ngoài công đường lại ồ lên.
"Trời,thì ra là ngụy chứng."
"Sao nhà họ có thể làm ra chuyện như vậy cơ chứ?!"
......
Sắc mặt Đại Hương, Tiết Thiên trở nên rất khó coi.
Cố Phiên Nhiên nở nụ cười như có như không, thoáng thấy vẻ tức muốn hộc máu của Đại Hương và Tiết Thiên thì càng sung sướng.
"Mộc thị, ngươi còn gì để nói?"
Bắc Vũ Đường trầm giọng nói, "Đại nhân, chúng ta không thu mua nàng ta. Là do có người muốn hãm hại ta, xin đại nhân nhìn rõ mọi việc."
Trương Nhị lập tức nói, "Chó má nhà ngươi! Nếu nhà chúng ta lấy ra được số bạc đó thì còn sẽ mặc y phục rách tươm thế này à?! Ngươi là người phụ trách cửa hàng son phấn Lôi thị, chỉ có ngươi mới có tiền thu mua người khác."
"Đại nhân, ta bị oan uổng." Bắc Vũ Đường kêu oan.
Ngoài công đường, Hạ Hà cười nói, "Tiểu thư, lần này nàng ta trốn không thoát."
"Sớm biết nàng ta không phải người tốt, không ngờ nàng ta lại tàn nhẫn như thế." Xuân Liễu nói theo.
Đại Hương hung hăng trừng hai người một cái, Hạ Hà cười khiêu khích với nàng ấy, khiến nàng ấy tức giận muốn xông lên, lại bị Ám Dạ giữ chặt.
"Giờ chứng cứ vô cùng xác thực, ngươi vì tranh cãi, lòng mang oán hận, đêm khuya lẻn vào nhà Trương Tam, giết hại cả nhà hắn, hành sự ác liệt như thế, theo luật Nam Đường Quốc sẽ bị phán trảm hình."
"Ngươi có phục không?" Trương đại nhân hỏi.
"Đại nhân, ngài đã thẩm phán như thế, ta có thể nói gì."
"Nói vậy là ngươi nhận tội?"
"Ta bị oan, tội này ta không nhận."
"Xem ra bản quan không dùng hình pháp thì ngươi sẽ không nói thật." Trương đại nhân lạnh mặt đe dọa.
"Đại nhân, ngài định đánh cho tới nhận tội sao?"
Ngoài công đường lập tức có người nói.
"Sao có thể đánh cho tới khi nhận tội cơ chứ?!"
"Cứ một lúc lại dùng hình pháp, vậy còn thẩm án làm gì?"
"Chỉ nói miệng cho có thôi."
......
Trương đại nhân nghe âm thanh bên ngoài, mày hơi nhíu lại, sắc mặt trở nên âm trầm.
Cố Phiên Nhiên nhìn những người trà trộn trong đám người, nhìn là biết bị thuê. Xem ra họ không có chứng cứ có thể lật lại nên mới thu mua người, đặt bên ngoài chờ giây phút này.
"Yên lặng, yên lặng."
Trương đại nhân đập mạnh kinh đường mộc hai cái, âm thanh bên ngoài mới dần biến mất.
"Đại nhân, nếu nha môn có thể cung cấp chứng cứ xác thực chứng minh ta là hung thủ, ta tuyệt đối không nói nhiều. Nhưng chứng cứ hiện tại có quá nhiều lỗ hổng."
"Lỗ hổng? Lỗ hổng gì?" Trương đại nhân hỏi.
Bắc Vũ Đường không nhanh không chậm nói, "Đầu tiên là động cơ giết người và người chứng kiến. Tiền thị và Tôn thị. Nếu một người bị hiểu lầm là trêu chọc nữ nhân khác, là nam nhân sao lại nói chuyện với những người ba hoa nổi danh cả ngõ? Vậy không phải để các nàng nói cho mọi người là tay chân hắn không sạch sẽ, có thể sẽ khinh bạc phụ nhân sao? Đây là điểm đáng ngờ đầu tiên của bản án."
"Điểm đáng ngờ thứ hai là nhân chứng chứng kiến, Vương Thiết Trụ. Hắn nói ngày ấy là tận mắt thấy ta từ nhà Trương Tam ra, đúng vậy không?"
Vương Thiết Trụ gật đầu, "Đúng vậy, ta tận mắt thấy ngươi từ nhà Trương Tam ra."
"Ngươi thấy mặt ta không?" Bắc Vũ Đường hỏi lại.
"Ta thấy sườn mặt của ngươi."
"Vậy ngươi nhớ rõ hôm đó ta mặc y phục gì không?"
"Là một bộ y phục màu tím, trên đầu còn mang một châu thoa rất đẹp. Ta từng thấy ở nhà tức phụ Trương gia, nghe nói là do cửa hàng son phấn Lôi thị bán ra, rất quý."
Trương đại nhân gật đầu, "Bản quan đã sớm cho nha dịch hỏi thăm y phục ngươi mặc và trang sức ngươi đeo hôm đó, xác thực giống miêu tả của Vương Thiết Trụ."
Nghe vậy, Bắc Vũ Đường cũng chẳng ngạc nhiên.
Qua chuyện lần trước, Cố Phiên Nhiên học ngoan hơn, chú ý đến cả màu sắc quần áo, kiểu dáng, ngay cả châu thoa trên đầu cũng chú ý, xem ra đã biết tầm quan trọng của chi tiết rồi.
Cố Phiên Nhiên ngoài công đường thấy Bắc Vũ Đường vô lực, tâm tình thật sung sướng.
Lần này xem ngươi thoát kiểu gì!
Bắc Vũ Đường thở dài một hơi, "Chứng cứ thứ hai này tạm thời đặt qua một bên. Chúng ta nói đến vị chứng nhân thứ ba, cũng là Tây thị đương trường phản bội."
Tây thị nghe Bắc Vũ Đường nhắc tới mình, trong lòng hơi hoảng, theo bản năng tránh ánh mắt của Bắc Vũ Đường.
Bắc Vũ Đường quay đầu nói với bá tánh ngoài công đường,"Các ngươi có ai biết hôm qua nàng mặc y phục và đi giày gì, trên tay mang những gì không?"
Bá tánh xem náo nhiệt ngoài công đường đều ngốc, một đám bắt đầu hồi tưởng lại.
"Biết." Một nam nhân nói, "Hôm qua nàng ta mặc một bộ y phục bằng vải thô, đi một đôi giày vải cũ, tay và đầu đều mang châu thoa."
"Vì sao ngươi lại nhớ rõ ràng như vậy?" Trương đại nhân hỏi.
"Bởi vì hôm qua nàng ta đứng bên cạnh ta, nhìn rất rõ ràng."
Bắc Vũ Đường mở miệng nói, "Cám ơn vì có người chú ý cách Tây thị ăn mặc. Một người hôm qua ăn mặc mộc mạc, hôm nay lên công đường lại biến thành bộ dáng khác, mọi người không thấy kỳ quái sao?"
"Nếu ta đã thu mua Tây thị từ trước, vậy hôm qua khi ở công đường, nàng ta hẳn nên mặc bộ đồ này, tay đeo vòng vàng. Cố tình hôm nay lại biến thành một bộ dáng khác, sợ người ta không biết mình bị người khác thu mua, được cho chỗ tốt à?"
Bầu không khí lại cứng lại, đánh cho nhận tội không được, chứng cứ lại tồn tại điểm đáng ngờ.
Nơi này là thành Trường An, dưới chân thiên tử, Kinh Triệu Doãn không lợi hại như những châu phủ khác, có thể nói một không nói hai mà bá tánh bên ngoài lại không nói lại được gì.
Cố Phiên Nhiên nhìn cục diện vốn rất tốt lại thay đổi sau dăm ba câu của nàng, hung hăng trừng Tây thị.
Đồ ngu này!
Người thu mua nàng ta cũng ngu luôn!
"Lui đường."
Bắc Vũ Đường lại bị nha dịch mang đi.
- Trương phủ-
Một vị khách lặng lẽ xuất hiện trong thư phòng, Trương đại nhân nhìn người tới, rất kinh ngạc.
"Trương đại nhân, Vương gia chúng ta hy vọng mau chóng xử lý Mộc Chi Đào."
Trương đại nhân vẻ mặt khó xử, "Không phải ta không muốn xử lý, trong tình huống này, ta cũng không còn cách nào. Nàng ta không ký tên thì không thể kết án."
Người tới lạnh lùng nói, "Nàng ta không ký tên thì người không còn cách khác ép nàng ta ký à?"
"Nếu chuyện đánh cho nhận tội bị mấy người ở Ngự Sử Đài biết, bản quan..." Trương đại nhân vẻ mặt khó xử.
"Ai bảo ngươi đánh tới nhận tội? Ngươi không biết gây mê nàng ta rồi ấn chỉ tay lên à!"
"Phải phải. Bản quan sẽ sai người đi làm ngay."
"Vương gia không muốn kéo dài chuyện này. Một khi ký tên ấn dấu tay thì lập tức phán quyết. Không thể giữ người này lại lâu."
"Hiểu rồi."
- Đêm khuya-
Ba quản ngục xuất hiện trong phòng giam, khói mê thổi vào nhà tù, ba người đóng cửa nhà tù lại.
Mười lăm phút sau.
"Chắc được rồi nhỉ?" Một nữ quản ngục hỏi.
"Ta thấy chắc được rồi."
"Mở cửa đi, mở cửa đi, mau làm cho xong rồi về ngủ." Một nữ quản ngục khác không kiên nhẫn giục.
Nữ quản ngục mở cửa, người trong ngục đều đã hôn mê.Các nàng đi thẳng vào sâu trong nhà tù, cuối cùng dừng trước cửa phòng giam Bắc Vũ Đường.
Mở cửa nhà tù, người trong phòng giam đã hôn mê rồi.
Một người mở thư nhận tội, một người nắm tay nàng, ấn mực đỏ rồi nhấn lên thư nhận tội. Sau đó còn ký tên Mộc Chi Đào lên thư nhận tội, bút tích giống hệt nàng.
Mấy người làm xong thì vội vàng rời đi.
Hôm sau, đầu đường cuối ngõ truyền ra chuyện Bắc Vũ Đường nhận tội, hơn nữa còn đã ký tên ấn dấu tay, cuối cùng bị Trương đại nhân phán trảm hình, bởi vì tính chất ác liệt, ba ngày sau xử quyết.
Cố Phiên Nhiên biết được tin tức đầu tiên.
"Đại tiểu thư, nữ nhân kia cuối cùng cũng nhận tội rồi."
Kết quả này cũng nằm trong dự tính, lại khiến ả thấy thiếu cái gì đó.
Hạ Hà thấy sắc mặt đại tiểu thư ngưng trọng, nghi hoặc hỏi, "Đại tiểu thư, người không vui sao? Nữ nhân xấu xa đó cuối cùng cũng bị chém đầu rồi."
"Ngươi đi ra ngoài trước đi."
Cố Phiên Nhiên ngồi trên ghế trầm tư.
Rốt cuộc không đúng ở đâu?
Bên kia, đám người Đại Hương nghe được phán quyết này, trợn tròn mắt.
Tiết Thiên đến bên nha dịch thám thính, nói đã xác nhận ký tên ấn dấu tay, không cho người thăm hỏi.
"Sao có thể như vậy?"
Tiết Thiên trầm giọng, "Nhất định là họ đã làm gì đó. Chắc chắn là đã đánh cho tới khi nhận tội."
"Nếu Bắc tiểu tướng quân ở đây, chúng ta còn có người giúp. Giờ chúng ta phải làm sao đây? Ngươi không gặp được, họ lại một mực chắc chắn Mộc tỷ tỷ đã nhận tội."
"Chúng ta đi tìm Lôi thiếu chủ." Đại Hương đề nghị.
"Không được. Lôi thiếu chủ đã đến Duyện Châu cứu tế, một đi một về hoàn toàn không kịp. Ba ngày sau phu nhân bị hỏi chém rồi." Tiết Thiên cau mày, dư quang lại thấy Ám Dạ đang không hé răng, "Hay là, để Ám Dạ đi cướp ngục?"
"Cướp ngục là tội lớn chém đầu, mãn môn sao trảm đấy!" Đại Hương nói, sau đó nhíu mày, vẻ mặt sầu khổ, "Chúng ta phải làm sao đây?"
Tiểu Mặc Nhi nhìn Đại Hương và Tiết Thiên, "Có một cách."
Ba người cùng nhìn về phía cậu.
"Cáo ngự trạng."
Đại Hương và Tiết Thiên đều kinh ngạc rớt cằm, Ám Dạ lại trấn định, dường như đã sớm đoán trước được.
"Cáo, cáo ngự trạng á?"
"Đúng vậy." Tiểu Mặc Nhi gật đầu, "Dám không?"
"Dám!" Đại Hương quyết tâm, "Chỉ cần cứu được Mộc tỷ tỷ ra thì ta dám. Dù đổi cả mạng này, ta cũng phải cáo ngự trạng."
"Giờ chúng ta đi qua."
Tiểu Mặc Nhi lắc đầu, "Không vội. Chờ thêm một lát."
Đại Hương và Tiết Thiên nghi hoặc, "Chờ cái gì?"
Tiểu Mặc Nhi chỉ chỉ lên trời.
"Ông trời hả?" Đại Hương hỏi.
Tiểu Mặc Nhi không nói gì.
Cùng lúc đó, từ lúc Bắc Vũ Đường còn chưa bị phán quyết, bá tánh các châu phủ gặp thiên tai như Duyện Châu, Sùng Châu, Nghi Châu, Du Châu, Phong Châu, Kinh Châu,... đã lan truyền một tin tức.
Lôi nhị đương gia bị vu hãm giết người, nói có mắt có mũi, nói Lôi nhị đương gia thành người tàn nhẫn độc ác, tâm địa rắn rết. Người Lôi thị xung đột với người tản lời đồn, hai bên đánh nhau một trận.
Việc này nháo quá lớn, cả châu phủ đều biết. Người Lôi thị nói án kiện đó chỉ là nghi vấn, mà người tản lời đồn thì bảo đã ký tên nhận tội rồi.
Nạn dân từng chịu ân huệ của Lôi nhị đương gia đều sôi nổi sặc kẻ tản lời đồn.
"Chúng ta không thể để ân nhân chết không minh bạch như thế!"
"Nhất định là có oan tình!"
"Nàng có thể giúp chúng ta vô điều kiện, ta không nghĩ nàng là người như vậy!"
"Đúng! Ta cũng không tin! Chắc chắn là đám quan đó oan uổng nàng!"
"Nhất định không thể để ân nhân của chúng ta chết như vậy!"
"Chúng ta viết huyết thư gửi đến thành Trường An thỉnh mệnh cho nàng!"
"Đúng đúng đúng!"
......
Không chỉ Duyện Châu, các châu phủ khác đều xuất hiện cùng tình huống, vô số huyết thư thỉnh mệnh được khoái mã chạy liên tục gửi đến thành Trường An.
Bá tánh thành Trường An đều không biết việc này, các đại thần không biết, ngay cả Cố Phiên Nhiên và Đường Cảnh Ngọc vẫn luôn âm mưu bày cục cũng không biết.
- Cố phủ-
"Tình huống các châu phủ thế nào?" Cố Phiên Nhiên hỏi.
Vì sao đến giờ vẫn chưa nghe các châu phủ bùng phát ôn dịch? Không phải nói sau thiên tai là ôn dịch à?
Nhiều ngày nay các châu phủ trời nắng, là thời tiết dễ khiến các thi thể bốc mùi nhất, ôn dịch hẳn phải tới càng nhanh.
"Người phái tới các châu phủ không đáp lại, chắc là bên đó đang quá sức." Cố Vân nói.
"Triều đình không phái quan viên qua, thật sự định để cho các Tri phủ châu tự mình xử lý ư? Họ có chủ quan quá rồi không?" Cố Phiên Nhiên lần đầu tiên nghe có quan viên trách nhiệm như vậy sau thiên tai.
Không phải nói quan viên cổ đại đều ngươi đẩy cho ta, ta đẩy cho ngươi à, sao tự nhiên lại không hề biết sợ, phụng hiến toàn bộ tinh thần và thể xác thế này?
"Có lẽ là vậy."
"Ta không yên tâm lắm." Cố Phiên Nhiên luôn cảm thấy đã có chuyện gì xảy ra.
"Hay là chúng ta khởi hành qua?" Cố Vân kiến nghị.
"Không được."
Ả còn chưa tận mắt thấy nữ nhân kia đầu rơi xuống đất, ả sẽ không đi. Chờ khi đầu nàng rơi xuống đất rồi, ả mới có thể an tâm đi giải quyết chuyện ôn dịch. Nàng còn sống ngày nào, ả bất an ngày đó.
"Chờ thêm hai ngày."