Mao Sơn Quỷ Vương

Chương 58:




“Chủ tịch Triệu, chúng ta có chuyện gì thì cứ từ từ mà nói, đừng động tay động chân.” Cát Vũ đẩy chủ tịch Triệu ra nói.
Chủ tịch Triệu vội đáp vâng, trong lòng vẫn còn sợ hãi nói: “Cát tiên sinh... Ta thật sự hối hận rồi, hối hận vì hôm đó không nghe lời ngươi, nên mới xảy ra chuyện như vậy.”
“Có phải sau khi mua cây nhân sâm ở Dược Tiên Trang đó, ngươi đã ăn rồi đúng không?” Cát Vũ hỏi.
Chủ tịch Triệu gật đầu đáp: “Đúng vậy, hôm đó sau khi mua nhân sâm về, ta đã sai đầu bếp trong nhà nấu nó lên để ăn.”
“Buổi tối hôm đó, bên dưới ta cực kỳ trướng, cảm giác như muốn nổ tung vậy, ta đã làm mấy nháy với tiểu tình nhân kia của ta, nhưng qua một thời gian dài vẫn không có khoái c4m như trước, ta cũng cực kỳ mệt nên đã ngủ thiếp đi. Lúc ngủ đến nửa đêm thì cảm thấy có người đang thổi hơi lạnh vào cổ ta, nên ta mơ màng mở mắt ra xem thì nhìn thấy có một đứa bé khoảng hơn hai tuổi, đang nằm nhoài lên cổ ta, đầu bị thiếu mất một nửa, máu me bê bết, còn liên tục gọi ta là cha, bảo ta bế nó...”
“Lúc đó ta sợ đến mức suýt phát điên, nên xoay người định gọi Lili đang nằm bên cạnh ta dậy để cùng chạy, ai dè, bên cạnh nàng ấy cũng có một đứa bé đang nằm, cả người máu me bê bết, cũng liên tục gọi ta là cha, bảo ta bế nó.”
“Lili mở mắt ra nhìn cũng bị dọa sợ, hai bọn ta hét toáng lên rồi chạy ra khỏi phòng ngủ, rất nhanh đã đánh thức người giúp việc trong nhà, kết quả toàn bộ người giúp việc đều nhìn thấy hai đứa bé ở sau lưng bọn ta, nên ai cũng bị dọa sợ.”
Nói đến đây, trên người chủ tịch Triệu đã toát mồ hôi lạnh, hắn ta lau mồ hôi lạnh trên trán, rồi run rẩy nói: “Trong nhà bị hai tiểu quỷ này náo loạn đến mức gà bay chó sủa, sắp sợ đến mức phát điên rồi, người trong nhà đều chạy ra ngoài cửa, định thoát khỏi căn biệt thự này, ai dè vừa mở cửa ra thì phát hiện quanh cửa nổi sương mù trắng xóa, cho dù giơ tay ra cũng không nhìn thấy năm ngón tay. Lúc ta đang định chạy ra ngoài thì phát hiện ra hai tiểu quỷ kia lại xuất hiện ở cửa.”
“Tối hôm đó, cho dù bọn ta chạy đến đâu thì hai tiểu quỷ kia sẽ xuất hiện đến đó, giày vò suốt một đêm, mọi người đều mất hết sức lực, cũng may có mấy người sợ đến mức ngất xỉu tại chỗ, mãi đến khi trời vừa sáng, nơi này mới yên tĩnh được một chút, mấy người giúp việc trong nhà đều sống chết không chịu ở lại đây nữa, mà dứt khoát từ chức thôi việc.”
“Cát tiên sinh... Cát đại sư, ngươi hãy giúp ta với, ta chỉ có thể trông cậy vào ngươi thôi.” Chủ tịch Triệu khổ sở cầu xin.
“Lúc trước ta đã nói với ngươi rồi, ngươi quanh năm đắm chìm trong tửu sắc, cơ thể đã bị vắt cạn, rất yếu ớt rồi, cho dù ăn nhân sâm lâu đời ba trăm năm để bồi bổ, cũng chỉ mang lại hiệu quả hoàn toàn ngược lại, có lẽ sẽ nhất thời uy mãnh, nhưng lại nhanh chóng ép khô cơ thể ngươi.”
“Mà sau khi cơ thể con người đang cực kỳ suy yếu thì dương khí trên người sẽ rất yếu ớt, do đó mấy quỷ vật kia mới nhân cơ hội xuất hiện. Hai linh hồn trẻ con kia cũng là nghiệt do ngươi tạo ra lúc trước, bây giờ tới tìm ngươi để đòi lại mạng.” Cát Vũ nghiêm mặt nói.
“Cát đại sư... xin ngươi hãy giúp đỡ ta... Ngươi nhất định phải giúp đỡ ta, ta không muốn chết, ta vẫn còn rất nhiều tiền chưa tiêu hết.” Chủ tịch Triệu sợ đến mức toàn thân run rẩy, đáng thương nhìn Cát Vũ.
“Có phải mấy năm gần đây ngươi đã bảo người phụ nữ đi phá thai con của ngươi đúng không?” Cát Vũ hỏi.
“Tất nhiên chuyện này không thể tránh khỏi rồi... Ta nhớ hai năm trước có một người phụ nữ mang thai con của ta, ta sợ nàng ta dùng đứa bé để ép ta phân chia tài sản nên đã bảo nàng ta đi phá thai, rồi cho nàng ta một trăm vạn. Hồi năm ngoái, Lii cũng mang thai một đứa con, ta cũng bảo nàng ta đi phá...” Chủ tịch Triệu nói.
“Vậy thì đúng rồi, chuyện này đều là nghiệt do chính ngươi tự gây ra, bây giờ ngươi rơi vào kết cục này, cũng là do ngươi gieo gió gặt bão, chứ không thể trách người khác được.” Cát Vũ nói.
Chủ tịch Triệu nghe xong thì nhất thời òa khóc, khiến Cát Vũ cực kỳ mất kiên nhẫn, xua tay nói: “Được rồi được rồi, ngươi đừng khóc nữa, cứ như khóc tang vậy, ngươi có thấy phiền không thế?”
Lúc này chủ tịch Triệu mới ngừng lại, nghẹn ngào nói: “Thật ra hôm nay ta cũng đã mời người tới nhà của ta, đó chính là người của nhà họ Lôi ở thành phố Giang Thành, đại sư Lôi Phong Vân. Ta đã kể lại tình huống của ta cho hắn ta nghe, còn nhắc đến chuyện của ngươi nữa, không ngờ Lôi đại sư vừa nghe thấy Cát tiên sinh thig đã không làm nữa, bảo rằng hai thứ dơ bẩn trong nhà ta rất hung ác, ngay cả hắn ta cũng không thể chắc chắn sẽ giải quyết ổn thỏa, mà chỉ có Cát đại sư ngài ra mặt mới được. Hơn nữa chuyện mà Cát đại sư ngài đã nhận định, thì nhà họ Lôi bọn họ sẽ không nhúng tay vào, còn bảo Cát đại sư là cao nhân xuất thế, không có quỷ nào mà ngài không bắt được... Nên ta đành phải tới cầu xin ngài.”
“Lôi Phong Vân ư?”
Cát Vũ cảm thấy cái tên này nghe quen quen, rồi hắn nhanh chóng nhớ ra chuyện Trần Nhạc Thanh – ông nội Trần Trạch San bị linh xà quấn lên người, lúc đó bọn họ đã mời Lôi Phong Vân, ai dè tên đó không giải quyết được, cuối cùng vẫn do mình ra tay thu thập con linh xà đó.
Tên này cũng khá biết điều, không tranh giành làm ăn với mình, hắn sẽ ghi nhớ ân tình này, nếu sau này có cơ hội cũng sẽ giúp đỡ hắn ta.
“Đúng vậy, chính là Lôi Phong Vân của thế gia âm dương, Cát đại sư, ngài cũng quen biết ư?” Chủ tịch Triệu tiếp lời.
“Ta cũng chỉ quen biết thôi chứ không thân thiết cho lắm.” Cát Vũ đáp.
“Ngay cả người nhà họ Lôi cũng bảo ngài rất có bản lĩnh thì chắc chắn không thể sai rồi. Ngài xem chuyện này nên giải quyết thế nào, tiền và đồ ta đã chuẩn bị ổn thỏa cho ngài hết rồi.”
Dứt lời, chủ tịch Triệu gọi quản gia Mã, quản gia Mã liền cầm lên một chiếc hộp, rồi để xuống bàn trà, sau đó mở ra ngay trước mặt Cát Vũ.
Cát Vũ định thần nhìn qua đó, rồi không khỏi sáng mắt lên, chất lượng cây nhân sâm trong chiếc hộp này còn tốt hơn rất nhiều so với cây mà hắn đã nhìn thấy trong Dược Tiên Trang lần trước, ít nhất phải là nhân sâm lâu đời từ bốn trăm năm trở lên.
Nếu dùng nhân sâm lâu đời này để luyện chế yêu đan thì hiệu quả sẽ càng cao hơn.
Trong lòng Cát Vũ mừng rỡ.
Sau đó, chủ tịch Triệu lấy ra một tấm thẻ, để xuống bàn, rồi đẩy tới trước mặt Cát Vũ, cung kính nói: “Cát đại sư, trong tấm thẻ này là một nghìn vạn, dựa theo lời căn dặn của ngài, ta đã chuẩn bị xong xuôi hết rồi, ngài nhất định phải giúp ta giải quyết ổn thỏa chuyện này.”
Mặc kệ nói thế nào thì nể mặt cây nhân sâm lâu đời này, Cát Vũ cũng không thể mặc kệ, linh hồn trẻ con này vốn không nên hại người sống, mà chuyện này cũng không đến lượt bọn chúng phải ra mặt. Còn hậu quả mà chủ tịch Triệu phải gánh lấy thì đợi sau khi hắn ta chết, sẽ do Địa phủ phán xét là chiên hay rán, kiếp sau làm người hay bị đày vào con đường súc sinh thì hắn không thể nhúng tay vào được.
Nghe thấy Cát Vũ đã đồng ý, chủ tịch Triệu nhất thời mừng rỡ, vội đáp: “Cây nhân sâm lâu đời này là do ta dặn người mua từ tỉnh Nam Giang, rồi dùng tốc độ nhanh nhất mang tới nhà của ta. Đây là món quà ta cố ý chuẩn bị cho Cát đại sư.”
“Thấy ngươi có thành ý như vậy, nếu ta không giúp đỡ ngươi thì không được ổn cho lắm.” Cát Vũ khẽ cười nói.
“Đúng vậy đúng vậy... Vậy khi nào chúng ta bắt đầu?” Chủ tịch Triệu hơi nóng lòng hỏi.
Cát Vũ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bây giờ đã chạng vạng tối rồi, thời gian vẫn còn sớm nên hắn nói: “Chuyện này không vội, cứ đợi sau khi trời tối rồi hãy nói đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.