Mao Sơn Quỷ Vương

Chương 57:




Sau khi quản gia Mã rời đi, đám người Lý Quý đồng loạt lao tới, đầu tiên là Lý Quý dè dặt hói: “Đội trưởng Cát, thân phận của chủ tịch Triệu của tập đoàn Siêu Việt không hề tầm thường, ngài làm vậy là không hề nể mặt hắn ta, ngài không sợ mình sẽ gặp chuyện chẳng lành à?”
“Đúng đó Vũ ca, người ta lái xe sang trị giá mấy trăm vạn tới đón ngươi, đã cực kỳ nể mặt rồi, hơn nữa thân phận của chủ tịch Triệu không hề tầm thường, ngộ nhỡ đắc tội với chủ tịch Triệu, chắc chắn Vũ ca sẽ không có kết cục tốt đẹp, chủ tịch Triệu là ông trùm nổi tiếng ở thành phố Giang Thành chúng ta đấy.” Một bảo vệ khác lại lên tiếng.
Mấy bảo vệ đều nhìn Cát Vũ bằng vẻ mặt lo lắng, cảm thấy chắc chắn lần này Cát Vũ thê thảm rồi, người đã đắc tội với chủ tịch Triệu đều không có kết cục tốt đẹp.
Nhưng cũng có mấy người trong lòng vô cùng buồn bực, chủ tịch Triệu là người giàu có như vậy, tại sao lại chạy tới tìm một bảo vệ ở trường Đại học Giang Thành chứ?
Hình như từ khi Cát Vũ tới trường Đại học Giang Thành, đều chưa từng yên tĩnh, đầu tiên là đánh Hổ ca và Ô Nha, rồi đắc tội Quan đại thiếu, lần này ngay cả chủ tịch Triệu cũng cử xe sang tới đón hắn qua đó, mấy ngày trước còn có người nhìn thấy đại tiểu thư nhà họ Trần tặng điện thoại cho hắn nữa.
Trong mấy bảo vệ này, chỉ có Chung Cẩm Lượng là hiểu rõ tình huống của Cát Vũ nhất, lúc đánh Hổ ca, tiêu diệt uy phong của Quan đại thiếu gia, cũng như bắt quỷ trong nhà xác vào tối qua, về cơ bản hắn ta đều có mặt ở hiện trường, nên hắn ta biết rất rõ Cát Vũ là cao nhân lợi hại đến cỡ nào. Hắn chính là đạo sĩ Mao Sơn chính đáng, ngay cả đại tiểu thư nhà họ Trần cũng phải cung kính với Cát Vũ, thì chủ tịch Triệu càng không đáng là gì.
Nhưng lúc này Chung Cẩm Lượng bị quỷ vật bám vào người hai lần vào tối qua, nên đã tổn hại nhất định đối với cơ thể, bây giờ quầng thâm dưới mắt đang rất đen, dáng vẻ phờ phạc. Nếu tối qua Cát Vũ không đưa cho hắn ta một viên đan dược loại bỏ âm khí, bổ khí ngưng huyết do chính mình luyện chế, thì Chung Cẩm Lượng đừng hòng đứng được ở đây, mà đã nằm mê man mất mấy ngày rồi.
Đối mặt với lời tốt bụng khuyên nhủ của các bảo vệ, Cát Vũ vẫn luôn giữ im lặng.
Trong lòng Cát Vũ hiểu rõ, tại sao chủ tịch Triệu này lại tới tìm mình. Hôm đó lúc ở Dược Tiên Trang, Cát Vũ đã nhìn thấy linh hồn trẻ con, tức là anh linh nằm trên cổ hắn ta và người phụ nữ đó, hắn đoán chắc rằng một hai ngày nữa thì chuyện này sẽ bị bại lộ. Nếu chủ tịch Triệu ăn nhân sâm ba trăm năm kia thì tình trạng càng rắc rối hơn.
Nhưng có một điều khiến Cát Vũ không ngờ tới là chủ tịch Triệu lại tìm đến mình nhanh đến thế, hắn còn tưởng rằng ít nhất phải là ngày mai cơ.
Chẳng mấy chốc, hơn một tiếng sau, chiếc Rolls-Royce của chủ tịch Triệu lại ngừng trước cửa phòng bảo vệ, rất nhanh đã có người tinh tường phát hiện ra, nên kinh ngạc thốt lên: “Mọi người mau nhìn xem, chiếc xe sang đó lại tới nữa kìa, liệu chủ tịch Triệu có tới thật không?”
Tiếng kinh hô này đã khiến bảo vệ đang trực ban ở phòng bảo vệ đồng loạt nhìn về phía cửa.
Chỉ thấy cửa xe đó mở ra, hình như là quản gia Mã bước xuống xe, rồi cung kính mở cửa ghế sau, đỡ một người ở trong xe ra.
Người này chính là chủ tịch Triệu, nhưng so với một ngày trước thì khí sắc đã kém đi rất nhiều, cả người yếu ớt, hốc mắt lõm sâu, sắc mặt xám xịt, ấn đường u ám, cơ thể mập mạp trông có vẻ đã gầy đi một vòng. Dưới sự dìu dắt của quản gia Mã, hắn ta bước đi hơi run rẩy, giống như đã uống rượu say, hai người bọn họ đang đi về phía phòng bảo vệ.
“Vũ ca... Chủ tịch Triệu tới rồi, ngài còn không mau ra tiếp đón đi?” Lý Quý kích động nói.
Lý Quý đang sốt ruột thay Cát Vũ, chủ tịch Triệu đã đích thân chạy tới đây rồi, vậy mà hắn chẳng đi ra cửa tiếp đón, thế là hắn ta tự mình đi ra ngoài để chào đón chủ tịch Triệu.
Mặc dù chỉ là một quãng đường ngắn ngủi, nhưng chủ tịch Triệu được quản gia Mã dìu dắt phải đi tới mấy phút mới có thể đi tới phòng bảo vệ.
Vừa nhìn thấy Cát Vũ đang nghiêng người dựa vào băng ghế chơi game, chủ tịch Triệu sắp phát khóc rồi, hắn ta kích động nói: “Cát... Cát tiên sinh cứu ta với...”
Lúc này Cát Vũ mới ngừng hành động trong tay lại, rồi cất điện thoại, cười nói: “Chủ tịch Triệu, ta nói đúng chứ, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Lúc nói câu này, Cát Vũ lại nhìn gương mặt chủ tịch Triệu, vừa nhìn thấy sắc mặt xám xịt của hắn ta thì không khỏi giật mình, khá lắm, tên này bị hai anh linh kia giằn vặt không hề nhẹ.
“Cát tiên sinh... Hôm đó ta thật sự có mắt không tròng, đã đắc tội với Cát tiên sinh, lần này mong Cát tiên sinh hãy ra tay cứu ta với.”
Người trong phòng bảo vệ thấy ông trùm chủ tịch Triệu ăn nói khép nép với Cát Vũ như thế thì ai cũng mơ màng. Lý Quý cũng giật mình, sửng sốt đứng ở đó há hốc mồm.
“Đừng đừng đừng, hôm đó có người còn nói lời hung ác với ta, còn muốn tới trường Đại học Giang Thành để trừng trị ta nữa. Ta vẫn luôn chờ đợi ngươi đây.” Cát Vũ chế giễu.
Lúc này chủ tịch Triệu hận không thể tìm một hang chuột để chui vào, dáng vẻ nịnh bợ khiến mấy bảo vệ ở bên cạnh không thể nhìn tiếp được nữa, chỉ thấy chủ tịch Triệu đó lại nói tiếp: “Cát tiên sinh, cầu xin ngươi hãy đi theo ta một chuyến, số tiền mà ngươi nói ta đã chuẩn bị xong xuôi hết rồi, còn có thứ mà ngươi cần nữa, chỉ cần ngươi giải quyết chuyện này giúp ta thì mấy thứ đó đều sẽ thuộc về ngươi...”
Có tiền hay không không quan trọng, mà Cát Vũ đã nghe ra một chuyện mấu chốt trong lời nói của chủ tịch Triệu, đó chính là nhân sâm lâu đời mà hắn luôn muốn mua kia để bản thân luyện thành yêu đan. Đây mới chính là điều mấu chốt.
Cát Vũ nghe đến đây thì thở phào nhẹ nhõm, rồi đứng dậy nói: “Được rồi, vậy ta sẽ đi theo ngươi một chuyến.”
Chủ tịch Triệu nghe Cát Vũ nói thế, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, kích động đến mức suýt dập đầu lạy, cảm ơn không ngớt.
Cát Vũ nói với Lý Quý là mình phải đi ra ngoài một chuyến, Lý Quý đâu dám nói gì, hắn nói với hắn ta một tiếng là nể mặt hắn ta rồi. Cát Vũ là đội trưởng, còn hắn ta là phó đội trưởng, hơn nữa còn do chủ tịch Triệu đích thân tới mời, nên hắn ta đâu dám hé răng nửa lời.
Cứ như thế, Cát Vũ ngồi lên chiếc Rolls-Royce của chủ tịch Triệu, rồi chạy tới biệt thự của chủ tịch Triệu.
Ở trên xe, chủ tịch Triệu ngồi cùng với Cát Vũ, rồi bắt đầu khóc rống lên như mấy cụ ông, bảo nhìn thấy Cát Vũ như nhìn thấy vị cứu tinh.
Điều này đã khiến Cát Vũ vô cùng ghét bỏ.
Lúc bọn họ chạy tới căn biệt thự riêng biệt của chủ tịch Triệu đã là ba bốn giờ chiều rồi, xe vừa chạy tới cửa, Cát Vũ đã mở thiên nhãn nhìn về phía biệt thự. Dưới sự bao phủ của thiên nhãn, Cát Vũ nhìn thấy xung quanh căn biệt thự đã bao trùm một tầng quỷ khí âm u nồng nặc, ngưng tụ không tan.
“Chuyện này mới chưa được bao lâu mà oán khí của hai tên tiểu tử này đã lớn như vậy rồi, nếu còn không thu thập bọn chúng, có lẽ sẽ xảy ra án mạng.” Cát Vũ tự lẩm bẩm, rồi đi theo chủ tịch Triệu và quản gia Mã đi vào biệt thự.
Biệt thự rất rộng, nhưng lại trống trải không có một bóng người. Bọn họ vừa ngồi xuống, chủ tịch Triệu đã căn dặn: “Quản gia Mã, mau sai người dâng loại trà tốt nhất lên đây.”
Quản gia Mã hơi lúng túng nói: “Chủ tịch Triệu, người giúp việc trong nhà đều bị dọa sợ bỏ chạy hết rồi, làm gì còn ai nữa.”
“Vậy thì ngươi đi pha đi, còn đứng đây nói nhảm làm gì?” Chủ tịch Triệu mất kiên nhẫn nói.
Quản gia Mã đáp vâng rồi vội vàng xoay người rời đi.
Đợi quản gia Mã vừa rời đi, chủ tịch Triệu liền túm lấy cánh tay của Cát Vũ, rồi nức nở nói: “Cát tiên sinh, xin ngươi hãy cứu ta với...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.