Mao Sơn Quỷ Vương

Chương 59:




Không dễ gì chủ tịch Triệu mới mời được Cát Vũ tới đây, bây giờ hắn chính là nhánh cỏ cứu mạng, tất nhiên hắn nói cái gì sẽ là cái đó, chứ hắn ta chẳng dám nói thêm một câu. Nhưng bây giờ trái tim của hắn ta đã được thả lỏng, cuối cùng hắn ta không cần phải lo lắng và sợ hãi nữa.
Trong lúc buồn chán, Cát Vũ chợt nhớ ra một chuyện nên hỏi: “Chủ tịch Triệu, người phụ nữ đi cùng ngươi lúc trước đâu rồi?”
Chủ tịch Triệu giật mình, nhất thời cười hì hì nói: “Cát đại sư, ngươi thích Lili à? Quả thật cô gái này không tệ, nàng ta đã đi theo ta chưa đầy hai năm, dù gì bây giờ ta cũng không cần nữa, không bằng...”
“Ta hỏi ngươi nàng ta đi đâu rồi?” Cát Vũ nhướng mày, càng nhấn mạnh hơn.
Cái tên chủ tịch Triệu này chui ra từ đâu vậy? Vì tính mạng mà ngay cả người phụ nữ của mình cũng có thể chắp tay tặng cho người khác.
Cát Vũ càng ghét bỏ chủ tịch Triệu hơn, có lẽ trong mắt hắn ta, phụ nữ chỉ là món đồ chơi của người có tiền mà thôi. Nếu không phải nể tình cây nhân sâm lâu đời đó thì Cát Vũ thật sự không muốn quản chuyện không đâu này.
Thấy Cát Vũ nổi giận, chủ tịch Triệu giật mình, vội đáp: “Người phụ nữ tầm thường như vậy, sao có thể lọt vào mắt của Cát đại sư chứ? Là ta lắm lời... Người phụ nữ bị dọa sợ đến phát điên rồi, đang một mình ngồi xổm trong phòng, nhất quyết không chịu ra ngoài, bây giờ ta đang bận muốn chết, nên không rảnh bận tâm đến nàng ta.”
Cát Vũ đứng dậy nói: “Ngươi dẫn ta đi xem thử đi.”
Chủ tịch Triệu vội đáp vâng, rồi nhanh chóng bảo quản gia Mã dìu mình đi lên tầng hai.
Ba người đi tới trước cửa phòng, quản gia Mã mở cửa phòng ra, chủ tịch Triệu chỉ tay vào trong góc: “Nàng ta đang ở đó, nàng ta đã phát điên rồi, ngay cả ta là ai cũng không nhận ra, vừa nhìn thấy người đã hét toáng lên, ai mà tới gần còn đánh cả người đó, Cát đại sư nên cẩn thận một chút.”
Cát Vũ nheo mắt liếc nhìn căn phòng, cuối cùng cũng phát hiện ra Lili đang cuộn tròn ở trong góc, mặc dù trời vẫn còn chưa tối, nhưng trong phòng lại tối đen, rèm cửa sổ cũng được kéo kín, không hề có một tia sáng nào lọt vào.
Cát Vũ ngừng một lát rồi chậm rãi đi về phía Lili, hắn còn chưa kịp đến gần thì Lili đang cuộn tròn ở trong góc như bị kinh hãi, hoảng sợ hét toáng lên: “Có quỷ... Đừng đến gần ta... đừng đến gần ta, ta không phải là mẹ của ngươi... Xin ngươi hãy tha cho ta...”
Dứt lời, Lili đột nhiên đứng dậy, sắc mặt dữ tợn, nhào về phía Cát Vũ, Cát Vũ liền giơ một chân ra để ngáng đường, thế là Lili ngã lăn xuống giường.
“Cát đại sư, ngươi hãy cẩn thận, người phụ nữ này đã hoàn toàn phát điên rồi.” Chủ tịch Triệu đứng bên cạnh nhắc nhở.
Vừa dứt lời, Lili lại bò dậy, từ từ nhào về phía Cát Vũ. Mà lúc này, nhờ ánh sáng từ phía cửa, Cát Vũ mới phát hiện ra Lili còn mặc một bộ đồ ngủ gần như là trong suốt, cổ áo mở toang, thấy rõ mồn một nội y ở bên trong. Nội y này cũng cực kỳ đơn giản, gần như không mặc gì, Cát Vũ chỉ liếc nhìn thoáng qua đã sắp chảy máu mũi.
Khoan hãy nói, vóc dáng của người phụ nữ thật sự rất đẹp, da dẻ cũng trắng trẻo, nếu không có chút sắc đẹp thì làm sao chủ tịch Triệu lại nuôi dưỡng nàng ta như một báu vật chứ.
Một làn gió thơm ập tới, Cát Vũ khẽ lắc mình, dứt khoát vòng ra phía sau Lili, rồi vươn tay đánh vào gáy nàng ta, Lili ngất xỉu tại chỗ ngay.
Cát Vũ vươn tay, ôm lấy vòng eo thon thả của nàng ta, rồi đặt xuống giường.
“Nàng ta bị dọa sợ đến mức mất cả hồn phách, cũng mới đây thôi nên vẫn có thể tìm lại được, nếu chậm trễ một khoảng thời gian nữa, đợi hồn phách bay xa rồi thì nàng ta cứ mãi phát điên như thế.” Cát Vũ nói.
Mặc dù người phụ nữ này từng nói lời hung ác với Cát Vũ, nhưng Cát Vũ vẫn muốn cứu nàng ta một mạng, coi như tích phúc đức cho bản thân, trợ giúp mình tu hành.
“Vậy... vậy làm phiền Cát đại sư rồi, người phụ nữ này đã đi theo ta hai năm, có thể chữa khỏi cho nàng ta thì không còn gì bằng rồi.” Chủ tịch Triệu nói.
Cát Vũ cũng không nhiều lời, mà đỡ Lili dựa vào đầu giường, sau đó lấy là một dây chỉ đỏ, quấn vào ngón tay cái của nàng ta. Trong sợi dây chỉ đỏ này còn treo mấy đồng tiền, đuôi còn gắn với một người giấy.
Đợi đến khi làm xong mọi chuyện thì sắc trời đã hoàn toàn tối mịt.
Cát Vũ ngồi đối diện với Lili, rồi quay đầu lại nói với chủ tịch Triệu và quản gia Mã: “Hai người các ngươi hãy đi vào đây, rồi đứng dựa vào góc tường, mặc kệ lát nữa nhìn thấy điều gì cũng không được phát ra tiếng, nếu du hồn phách bị kinh sợ bay đi mất thì không thể tìm lại được đâu.”
Hai người gật đầu lia lịa đáp vâng, bảo rằng chắc chắn sẽ không phát ra tiếng động, rồi đứng dựa vào góc tường ở bên cạnh.
Sau đó Cát Vũ lấy tấm lệnh bài một mặt trên người ra, miệng niệm: “Sứ giả tiếp dẫn từ đâu đến, tay cầm lệnh bài chữ kim một mặt, ta hỏi sứ giả đi đâu đấy, hướng về thập phương để chiêu hồn, vong linh không nên đi nơi khác, mà theo pháp lệnh của ta đi tới đây, xuất hồn nhập hồn đều có nguyên do, của thiên của địa ắt tự có sắp xếp, người sống có phúc được như ý, vong linh tùy ý trở về vị trí cũ, ta phụng Thái thượng lão quân lập tức tuân mệnh!”
Vừa niệm xong chữ cuối cùng, tấm lệnh bài trong tay Cát Vũ liền lóe lên ánh vàng, trong phòng bỗng nổi lên một cơn gió lạnh, thổi rèm cửa sổ bay phấp phới.
Chủ tịch Triệu và quản gia Mã đang đứng ở gần đó nhìn Cát Vũ không chớp mắt, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Chưa được bao lâu thì bọn họ bỗng nghe thấy tiếng vang “leng keng” được phát ra từ mấy đồng tiền buộc trên sợi chỉ đỏ, sau đó có ở phía cửa lại có cơn gió lạnh thổi tới, khiến cửa phòng hơi đung đưa.
Lúc chủ tịch Triệu và quản gia Mã nhìn về phía cửa thì không khỏi ngạc nhiên đến mức há hốc mồm, chỉ thấy có một hư ảnh nhàn nhạt đang từ từ bay vào, mặc dù bóng người này rất nhạt, nhưng hai người vẫn có thể nhận ra, hư ảnh này chính là Lili.
Chủ tịch Triệu và quản gia Mã hơi kinh ngạc thốt lên, lúc bình thường, bọn họ chưa bao giờ chứng kiến chuyện quỷ dị như thế này.
Nhưng nhớ lại lời căn dặn của Cát Vũ lúc trước, cả hai đều kiềm nén tâm trạng của mình, không để mình phát ra tiếng động.
Du hồn bị kinh sợ của Lili bay tới bên cạnh người giấy mà Cát Vũ đã đặt dưới sàn, rồi đột nhiên hóa thành một khí tức màu trắng, chui vào trong người giấy.
Điều càng kỳ lạ hơn là người giấy dưới sàn bỗng đứng dậy, đang đi tới đi lui bên cạnh Cát Vũ.
Cảnh tượng này quá thần kỳ, hai người chủ tịch Triệu thật sự không dám tin vào mắt mình.
Lúc người giấy đó bước đi đã kéo theo tiếng đồng tiền va vào nhau không ngừng vang lên bên tai.
Đúng lúc này, Cát Vũ bỗng bấm pháp quyết, rồi chỉ về phía người giấy đó quát lớn: “Mau quay về vị trí cũ!”
Sau tiếng quát lớn, người giấy đó nhất thời ngã xuống sàn, rồi cả người Lili bỗng ngồi thẳng dậy, cổ họng phát ra một tràng tiếng kỳ quái, toàn thân không ngừng run rẩy, một lúc sau mới bình thường trở lại.
Cát Vũ thở phào nhẹ nhõm, rồi bắt đầu thu dọn mấy món đồ đó, lạnh nhạt nói: “Được rồi, hồn phách của nàng ta đã quay về rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.