Tuy nhiên, mục đích của họ không giống với Long Hổ Sơn, sở dĩ Long Hổ Sơn muốn có thanh kiếm này là bởi vì nó là báu vật của họ hàng trăm năm trước, thuộc loại pháp khí trấn sơn chi bảo, tuyệt đối sẽ không buông tha cho Lê Trạch Kiếm.
Mục đích của Sơn Thành Song Sát rất đơn giản, bọn chúng cũng biết Long Hổ Sơn đang tìm thanh kiếm này, ai giữ nó cũng sẽ gặp nguy hiểm, một khi truyền ra ngoài sẽ bị người của Long Hổ Sơn tìm tới, nên bọn chúng chỉ muốn bán thanh Kiếm Truy Hồn này đi để lấy tiền.
Và người mua tốt nhất là Vạn La Tông.
Vạn La Tông là một thế lực rất lớn, sau lưng lại có Cửu Dương Hoa Lý Bạch làm chỗ dựa vững chắc, còn có cuồng đao Vương Ngạo Thiên và tiểu đao Triệu Ngôn Quy trấn giữ, người của Long Hổ Sơn nào dám đến đó cướp đồ, chỉ có thể cắn răng trả tiền mua lại mà thôi.
Sơn Thành Song Sát vừa ra giá một triệu thì Vạn La Tông sẽ dám chào giá hai triệu để bán lại cho Long Hổ Sơn.
Sơn Thành Song Sát này thật biết tính toán.
Nhìn tình hình hôm nay, Sơn Thành Song Sát đã chuẩn bị kỹ càng, buộc phải cướp được Thần Kiếm Truy Hồn.
Đầu tiên là để con thú kia đi trộm, trộm không được bèn cướp trắng trợn, sau đó lại có một đám người bao vây, Cát Vũ và Lê Trạch Kiếm biết chuyện này chẳng tốt lành gì.
“Các ngươi có giao thanh kiếm ra không, nếu không giao thì cả kiếm cả mạng của các ngươi sẽ là của ta.” Sơn Thành Song Sát hạ giọng nói.
“Nếu muốn Kiếm Truy Hồn của ta cũng được, lấy mạng ra đổi đi.” Lê Trạch Kiếm khẽ quát lên, thanh kiếm ở trên đầu y đột nhiên xoay tròn, kêu vù vù như sắp sửa giết người.
“Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt!” Bà già kia hét lên: “Giết cho ta! Cướp Kiếm Truy Hồn cho ta, ai cũng sẽ có phần!”
Vừa dứt lệnh, mấy chục tên thủ hạ của Sơn Thành Song Sát hét to xông lên, thanh kiếm trên đỉnh đầu của Lê Trạch Kiếm đã chờ sẵn, dưới sự thúc giục của pháp quyết, thanh phi kiếm vang lên một tiếng giòn tan rồi phóng tới đám người kia.
Phải nói rằng Thần Kiếm Truy Hồn là một pháp khí đáng sợ, mang theo ánh sáng rực rỡ lao đi, mấy người đầu tiên chạy tới còn không kịp biết chuyện gì đang xảy ra, đã bị thanh kiếm đâm xuyên ngực, năm sáu người cùng một lúc ngã xuống vũng máu.
Sau khi Thần Kiếm Truy Hồn gi.ết c.hết những người này, lập tức quay lại chặt đứt đầu của hai người nữa, tốc độ cực nhanh, máu bay đầy trời, phóng ra cao hơn hai mét.
Chỉ với một thanh kiếm đã chém giết bảy tám người, thật kinh khủng.
Khi mấy thuộc hạ của Sơn Thành Song Sát nhìn thấy thanh kiếm đáng sợ đến vậy thì tái mặt, có vài người do dự không dám tiến lên.
Lê Trạch Kiếm nắm chặt thanh kiếm trong tay, lớn tiếng nói: “Lê Trạch Kiếm ta hổ xuống đồng bằng bị chó bắt nạt, nếu các ngươi muốn thanh kiếm này thì cứ xông lên, ta cam đoan các ngươi sẽ chết dưới lưỡi kiếm của ta.”
Tay cầm thanh kiếm, uy phong lẫm liệt. Giờ phút này, mặc dù Lê Trạch Kiếm đang mặc quần áo lao động, nhưng đã phô bày hết tu vi của mình ra, cao lớn hùng vĩ, khiến người ta hoảng sợ.
Ngay khi những người đó còn đang sững sờ, Cát Vũ đã vỗ hông lấy Mao Sơn Thất Tinh Kiếm ra.
Vừa vung tay lên, Mao Sơn Thất Tinh Kiếm lập tức lớn gấp mấy lần, phù văn lưu chuyển, kim quang rực rỡ, bảy thanh kiếm nhỏ treo bên dưới leng keng như hồi chuông báo tử.
Vừa nhìn thấy Mao Sơn Thất Tinh kiếm trong tay Cát Vũ, Sơn Thành Song Sát kia trợn tròn mắt.
Lúc đầu, họ rất coi thường Cát Vũ, còn không biết sao lại có một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch ở đây, mới hai mươi tuổi đầu, chắc chẳng có bản lĩnh gì.
Nhưng khi nhìn thấy Mao Sơn Thất Tinh Kiếm trong tay hắn, họ lại không nghĩ như vậy nữa.
Mặc dù Mao Sơn Thất Tinh Kiếm này không phải là phi kiếm, nhưng linh khí tỏa ra từ nó ít nhất đã được lưu truyền ngàn năm, là thánh khí được vô số cao thủ đạo môn gia trì, có thể xuất ra pháp khí như vậy, sao có thể là hạng người xoàng xĩnh được chứ.
“Nhóc con, ngươi là ai? Thanh kiếm trong tay ngươi đúng là hàng tốt, rốt cuộc đến từ đâu?” Ông già kia cảnh giác hỏi.
“Nói cho các ngươi biết cũng không sao, thanh kiếm này chính là Mao Sơn Thất Tinh Kiếm, tại hạ là Long Viêm, đệ tử của Mao Sơn, dưới sự chỉ dạy của Trần Duyên chân nhân, để cho các ngươi biết rõ, xuống địa phủ báo cáo còn biết ai đã giết các ngươi.” Cát Vũ nhếch miệng cười khẩy.
Vừa dứt lời, Sơn Thành Song Sát liền giật mình, chết tiệt, hôm nay đi ra ngoài không xem ngày mà, gặp phải gốc rạ cứng rồi, tên nhóc này lại là người của Mao Sơn.
Nhưng bà già kia lại không tin: “Nhóc con, khoác lác vừa thôi. Mao Sơn Thất Tinh Kiếm chỉ có chưởng giáo mới được dùng, lão già Trần Duyên chân nhân đã hơn trăm tuổi, sao lại có đồ đệ trẻ như ngươi chứ? Đồ đệ của lão ta cũng toàn kẻ hơn bảy tám chục tuổi, sao ngươi không nói ngươi là chưởng giáo Mao Sơn luôn đi?”
“Xin lỗi, chưởng giáo Mao Sơn Long Hoa chân nhân là đại sư huynh của ta, ta là đệ tử thân truyền của sư phụ, tin hay không tuỳ ngươi. Chọc tới bọn ta, coi như ngươi xui xẻo vậy.” Cát Vũ bật cười.
Lần này Sơn Thành Song Sát đã hơi tin tưởng, chuyện khác không nói, nhưng nhất định Mao Sơn Thất Tinh Kiếm này không phải giả, nếu không phải di sản ngàn năm thì sẽ không thể có khí thế mạnh đến vậy.
Nhưng vào lúc này, hai người đã lỡ đâm lao phải theo lao, đã lỡ khoe khoang rồi, không thể không đánh nhau một trận.
“Cho dù ngươi là ai, hễ lọt vào tay bọn ta thì chỉ có một con đường chết. Giết cho ta!” Lão già lại hét lên.
“Lê đại ca, lần này, chúng ta hãy kề vai sát cánh giết những tên trộm này!” Cát Vũ ngạo nghễ nói.
“Được, có thể cùng Cát Vũ huynh đệ đại sát tứ phương là chuyện vô cùng thống khoái. Hôm nay hai ta đã uống loại rượu mạnh nhất, giờ này hãy bón cho thanh kiếm trong tay uống no nê máu tươi của lũ trộm cướp này.”
Lê Trạch Kiếm nói, cơ thể của y lóe lên rồi lao về phía những người đó.
Còn Cát Vũ cũng vung thanh kiếm lên, bảy thanh kiếm nhỏ đột nhiên thoát khỏi kiếm chủ và bắn về phía đám người đang lao tới chỗ hắn.
Sau khi bảy thanh kiếm nhỏ bay ra, chúng lập tức lớn hơn và bay về phía đám đông dày đặc kia với tốc độ cực nhanh, một kiếm quét ngang, lập tức có năm sáu người trúng chiêu, bị chém trúng, ngã xuống trong vũng máu.