Bà lão vừa dứt lời, Lê Trạch Kiếm và Cát Vũ đều ngạc nhiên, không ngờ đối phương lại biết Lê Trạch Kiếm, chắc chắn có chuẩn bị mà đến.
Cát Vũ liếc nhìn lại hai ông bà cụ, trong lòng không khỏi khó hiểu, hai người này rất lạ, hắn vừa bước vào giang hồ chưa bao lâu, hoàn toàn không quen biết ai.
Nhưng nhìn ý tứ của Lê Trạch Kiếm, y cũng không biết hai người họ.
“Người có thể tìm thấy ta vào lúc này, không phải bạn thì là kẻ thù. Để xem các ngươi là ai?” Lê Trạch Kiếm mở miệng túi bọc thanh kiếm, ném sang một bên và rút thanh Kiếm Truy Hồn ra.
Ngay khi thanh kiếm vừa rút ra, những dòng chữ trên đó lập tức chuyển động và tỏa sáng rực rỡ, ai nhìn vào cũng sáng mắt lên.
Đây là thanh phi kiếm trong truyền thuyết, cả Hoa Hạ không có mấy thanh.
Khi hai ông bà lão kia nhìn thấy Thần Kiếm Truy Hồn trong tay Lê Trạch Kiếm, hai mắt sáng lên, hiện rõ vẻ tham lam.
“Đúng là một thanh kiếm tốt.” Bà lão nhìn chằm chằm vào thanh kiếm.
“Rốt cuộc các ngươi là ai?” Lê Trạch Kiếm trầm giọng hỏi lại.
“Ha ha ha… Nói cho ngươi biết cũng không sao, vợ chồng bọn ta là Sơn Thành Song Sát nổi tiếng trên giang hồ. Lê Trạch Kiếm, hôm nay ngươi rơi vào tay bọn ta, chỉ có thể tự nhận là ngươi xui xẻo.” Lão già bước đến bên cạnh Cát Vũ, cười lớn.
“Sơn Thành Song Sát?” Đây là cái quái quỷ gì?
Cát Vũ chưa bao giờ nghe đến, nhưng khóe mắt của Lê Trạch Kiếm khẽ co giật khi nghe lão ta nói.
Lập tức, Lê Trạch Kiếm nghiêm mặt nói: “Mười mấy năm trước, ta đã từng nghe hai ngươi chính là phường trộm cướp, vì tiền mà có thể làm bất cứ chuyện ác gì, thường xuyên giết hại nhân sĩ trên giang hồ, độc ác xấu xa. Thật không ngờ hôm nay các ngươi lại tìm được Lê Trạch Kiếm ta.”
Nghe Lê Trạch Kiếm nói, Cát Vũ khẽ nhíu mày, dù gì hai người trước mặt cũng không phải người tốt.
Nhưng hai người đều đã lớn tuổi, tu vi rất cao, tại sao không đi theo chính đạo để kiếm tiền, mà lại phải làm những việc đáng xấu hổ như thế này?
Cát Vũ thực sự không hiểu.
“Ha ha… Phượng hoàng rụng lông không bằng con gà, Lê Trạch Kiếm, ngươi hiện tại đã bị người của Long Hổ Sơn và Huyết Linh giáo truy sát khắp nơi, bọn ta không để lộ tung tích của ngươi đã là nhân từ lắm rồi. Sở dĩ người của Long Hổ Sơn đuổi giết ngươi là vì thanh kiếm Truy Hồn kia, chi bằng ngươi đưa cho ta, vậy Long Hổ Sơn sẽ không làm khó ngươi nữa, ngươi thấy thế nào?” Bà già kia cười hắc hắc.
“Đưa cho các ngươi ư? Thanh kiếm này là một tai hoạ, liệu đưa cho các ngươi thì các ngươi sẽ thoát được sự truy sát của Long Hổ Sơn ư?” Lê Trạch Kiếm nheo mắt lại nói.
“Chuyện này lại khác, đương nhiên bọn ta biết thanh kiếm này là một củ khoai phỏng tay, nên sẽ không giữ nó, cùng lắm thì bán đi, chắc chắn sẽ được một món tiền lớn. Nếu bán nó cho Vạn La Tông, ít nhất cũng được hơn triệu tệ. Ngươi đưa nó cho ta sẽ giải quyết được vấn đề của ngươi, cũng sẽ giải quyết được vấn đề của bọn ta, thế này chẳng phải vẹn cả đôi đường sao?” Bà già kia lại nói.
Trời ạ, hai người này bị não úng nước rồi hay sao, vậy mà cũng nói ra được. Nếu Lê Trạch Kiếm không cần thanh kiếm này, thì y cũng có thể bán nó đi, còn đợi đến lượt bọn họ sao, đúng là nằm mơ giữa ban ngày mà.
“Ngươi nằm mơ đấy à? Có phải già đầu rồi nên hồ đồ chăng? Còn mơ tưởng có cái bánh ngon tự dưng rơi từ trên trời xuống à.” Cát Vũ mỉa mai.
Bà lão tái mặt, nhìn Cát Vũ tức giận nói: “Ngươi là ai? Một thằng nít ranh, người lớn nói chuyện ai cho ngươi xen vào, đứng qua một bên.”
Cát Vũ bực bội, nhưng sau khi nghĩ lại, trước mặt hai lão già này hắn đúng là một tên nít ranh, nhưng đối phương không biết thân phận của hắn, nếu biết cũng sẽ không nói như vậy.
Đến lúc ra tay, đối phương sẽ biết mình là ai, Cát Vũ mỉm cười nhìn bà lão, nghĩ thầm, xem ra người xui xẻo phải là các ngươi mới đúng.
Lê Trạch Kiếm bình tĩnh, không hề tức giận, chỉ nghi ngờ nói: “Ta che giấu kỹ như vậy, sao các ngươi lại phát hiện ra, xin chỉ giáo.”
Bà lão đưa tay ra, con vật giống con tê tê kia bèn nhảy vào lòng của bà ta, bà ta vu.ốt ve nó đầy cưng chiều: “Mỗi ngày thanh đầu kim nhãn này đều giúp bọn ta tìm kiếm bảo vật xung quanh đây. Thật ra ngay từ đầu bọn ta không nhận ra ngươi là Lê Trạch Kiếm, nhưng khi con thú này cảm nhận được khí tức của thanh kiếm, đã nhiều lần đến nhà máy đó thăm dò. Hôm nay thấy các ngươi uống rượu, buông lỏng cảnh giác nên ta mới quyết định đi trộm bảo bối. Vốn dĩ có thể yên lặng không một tiếng động lấy được, nào ngờ lại bị các ngươi phát giác, hết cách rồi, lần này sơ suất, nếu không trộm được thì đành phải cướp thôi.”
Sơn Thành Song Sát này cũng thật ngông cuồng, thế mà lại đi cướp ngang ngược như thế.
Ban đầu, Cát Vũ nghi ngờ rằng những người đến từ Huyết Linh giáo hoặc Long Hổ Sơn đã phát hiện ra dấu vết của Lê Trạch Kiếm, nào ngờ lại là bọn rắn độc trong Sơn Thành này tìm ra trước.
Thất phu thì vô tội, kẻ có công lại mang tội, thanh kiếm này thật sự là một mầm tai hoạ, nếu không phải người có tu vi vô cùng mạnh mẽ mà mang thanh kiếm này bên mình sẽ gặp nguy hiểm, đám chó mèo nào cũng hòng đoạt lấy nó.
Ở toàn bộ Hoa Hạ, những người có được phi kiếm đều là người có tu vi siêu tuyệt hạng, cũng chỉ có Lê Trạch Kiếm là dễ bắt nạt.
Tuy nhiên, trên thực tế, thực lực của Lê Trạch Kiếm vẫn rất mạnh.
Nghe Sơn Thành Song Sát nói vậy, khoé mắt Lê Trạch Kiếm co giật mạnh hơn, lúc này Cát Vũ đứng bên cạnh cũng nhìn thấy Lê Trạch Kiếm đã muốn ra tay giết người.
Bây giờ tung tích của y đã bị bại lộ, chỉ có thể giết Sơn Thành Song Sát này để diệt khẩu mà thôi.
“Bảy vị trưởng lão của đại hình đường Long Hổ Sơn còn không cướp được kiếm từ tay ta, chỉ dựa vào hai người các ngươi mà đòi cướp đi à? Thật không biết tự lượng sức mình.” Vừa nói, Lê Trạch Kiếm vừa thả lỏng tay, Kiếm Truy Hồn kêu vù vù rồi từ từ bay lê.n đỉnh đầu y, lúc này ánh sáng vàng rực rỡ, sát khí ngất trời.
“Có thể cướp được hay không cứ thử sẽ biết. Ta khuyên ngươi hãy ngoan ngoãn giao ra đây, đỡ phải chịu thiệt.” Nói rồi bà ta vỗ tay, chỉ thấy trong khu rừng tràn ra một đám khoảng năm mươi người, bao vây hai người Cát Vũ lại.
Khá lắm, đúng là có chuẩn bị mà đến, tình thế bắt buộc rồi.
.