Mao Sơn Quỷ Vương

Chương 315:




"Quỳ xuống! Nếu không ta sẽ giết ngươi!" Cát Vũ giận dữ hét lên.
Mặc dù lão đạo kia đã bị Cát Vũ chĩa kiếm vào cổ họng, nhưng gã vẫn ra vẻ cứng cỏi, thở hổn hển mà nói: "Thà chết vinh còn hơn sống nhục, muốn giết cứ giết. Hôm nay chỉ cần ngươi giết ta thì ngươi sẽ trở thành kẻ đối địch với toàn bộ Long Hổ Sơn. Dù có trốn đến cùng trời cuối đất cũng không thể thoát khỏi sự truy đuổi của Đại, Tiểu Hình Đường Long Hổ Sơn. Không tin thì ngươi cứ thử xem!”
Cát Vũ hừ lạnh một tiếng: "Sao, uy hiếp ta à? Vậy được thôi, ta sẽ giết những người còn lại, sau đó lại giết ngươi. Dù sao giết một người là giết, giết hết thảy cũng là giết."
Cùng lúc Cát Vũ lên tiếng, bảy thanh kiếm nhỏ ngân nga ầm ĩ. Trong tích tắc, chúng tiến gần hơn một chút đến những lão đạo còn lại, chỉ còn cách cổ họng bọn họ hơn mười cm. Hễ tâm niệm Cát Vũ vừa động, những lão đạo này đều sẽ chết ở đây.
Những người của Long Hổ Sơn bị bảy thanh kiếm nhỏ chĩa vào cổ họng thì nào dám nhúc nhích chứ. Cho dù trốn cũng không kịp nữa rồi, chỉ cần nhúc nhích một chút thì sẽ bị kiếm này xuyên thủng.
Lão đạo mũi to quay đầu liếc mắt nhìn tình hình xung quanh, biết không thể trốn tránh, chân gã mềm nhũn, quỳ phịch xuống trước mặt Cát Vũ, trầm giọng nói: "Nếu ngươi muốn giết thì cứ giết một mình ta đi. Chuyện này là do ta làm, không liên quan gì đến những sư huynh đệ còn lại của ta, huống chi là Long Hổ Sơn. Buông tha cho bọn họ đi."
"Sớm biết như thế thì sao lúc trước lại làm? Ngươi thân là đệ tử của danh môn chính phái, lại xuống tay với một đứa trẻ vô tội, thật là mất hết thể diện của Long Hổ Sơn. Nếu không phải ta tình cờ đến đây, e là đứa bé này đã gặp nguy hiểm về tính mạng. Đến tột cùng đây là chủ ý của ngươi, hay là do những người của Long Hổ Sơn sai sử ngươi làm như vậy?" Cát Vũ ép hỏi.
Bản thân lão đạo đó cũng biết những gì mình làm là không nói nổi, thở dài một tiếng rồi nói: "Chuyện này là ý riêng của ta, không liên quan đến ai cả. Bần đạo được lệnh đến Ngưu gia trang để theo dõi vợ con của Lê Trạch Kiếm. Nghĩ rằng Lê Trạch Kiếm sớm muộn gì cũng sẽ trở lại gặp vợ con, ai ngờ đã canh giữ ở đây một tháng mà vẫn không có động tĩnh gì. Bần đạo không thể ngồi yên được nữa, vì vậy liền dùng thủ đoạn trên người đứa nhỏ kia, khiến hồn phách trôi nổi bên ngoài cơ thể, thoạt nhìn đứa bé đó là bệnh nặng không trị hết, như thế thì sau khi Lê Trạch Kiếm biết tin sẽ trở về.”
"Ta không ngờ là Lê Trạch Kiếm lại tàn nhẫn như vậy, thằng bé đã như thế rồi mà vẫn không về xem thử. Bần đạo không có ý định làm hại người khác, chỉ muốn dẫn dụ Lê Trạch Kiếm. Nếu trong vòng hai ngày này Lê Trạch Kiếm vẫn không xuất hiện, thì ta sẽ ra mặt giúp đứa trẻ đó giải chứng ly hồn."
Cát Vũ cảm thấy những gì người này nói vẫn có rất nhiều độ tin cậy. Long Hổ Sơn dù gì cũng là danh môn chính phái, là Đạo Môn chính tông nổi danh không kém gì Mao Sơn. Nếu gây ra chuyện coi mạng người như cỏ rác thế này, môn phái còn lại cũng sẽ không tha cho bọn họ.
Hơn nữa, nếu Thủy Oa thực sự có chuyện gì đó, Lê Trạch Kiếm nhất định sẽ nổi giận, thà tiêu diệt Thần Kiếm Truy Hồn còn hơn để kiếm lại cho Long Hổ Sơn, tình hình sẽ càng tệ hơn.
"Dù thế nào đi nữa, đứa trẻ này vô tội. Cho dù Lê Trạch Kiếm có thù hận không đội trời chung với Long Hổ Sơn các ngươi, ngươi cũng không thể xuống tay với đứa trẻ. Quy củ giang hồ là không gây họa cho gia đình. Điều đó không dùng được ở Long Hổ Sơn các ngươi nữa à? ”Cát Vũ u ám nói.
Sắc mặt lão đạo kia đỏ bừng, bất đắc dĩ thở dài một tiếng: "Người nào làm người đó chịu. Chuyện này là do bần đạo làm, muốn chém muốn giết cứ tự nhiên. Thông Huyền ta có thể dùng tính mạng để thề, đây hoàn toàn là chủ ý của một mình ta, không liên quan gì đến Long Hổ Sơn."
Nhìn thấy dáng vẻ gã ngửa cổ chờ bị làm thịt, Cát Vũ cũng có chút không nỡ xuống tay, búng vào cây kiếm chủ trong tay, bảy thanh kiếm nhỏ lập tức bị thu lại, treo trên Mao Sơn Thất Tinh Kiếm lần nữa.
Những đạo trưởng Long Hổ Sơn bị bảy thanh kiếm nhỏ chĩa vào cổ họng, tức thì thở phào nhẹ nhõm. Vừa rồi thật căng thẳng, chờ khi mấy cây kiếm kia rời khỏi cổ họng, bọn họ mới phát hiện quần áo của mình đã thấm đẫm mồ hôi lạnh. Ai có thể tưởng tượng được một thanh niên chừng hai mươi tuổi lại có tu vi mạnh như vậy chứ, đã đạt đến cảnh giới Chân Nhân rồi.
Mà ngay sau khi Cát Vũ thu lại Mao Sơn Thất Tinh Kiếm, đạo trưởng mũi to sững sờ trong giây lát, không ngờ rằng Cát Vũ sẽ không giết mình.
Lúc này, tên mũi to mới chú ý đến thanh kiếm trong tay Cát Vũ, ngờ vực hỏi: "Vị tiểu hữu này, thanh kiếm trên tay ngươi là Mao Sơn Thất Tinh Kiếm đúng không? Không biết tiểu hữu có quan hệ gì với chưởng giáo Long Hoa Chân Nhân của Mao Sơn?"
“Sao nào, muốn tìm hiểu thông tin của ta để báo thù à?” Cát Vũ hỏi ngược lại.
“Không dám, chỉ là Mao Sơn Thất Tinh Kiếm mà tiểu hữu cầm trong tay là pháp khí chỉ có chưởng giáo Mao Sơn mới có thể sử dụng, cho nên ta mới cả gan hỏi.” Lão đạo mũi to khách khí nói.
“Nói cho ngươi biết cũng không sao. Ta là Long Viêm, chưởng giáo Long Hoa Chân Nhân chính là sư huynh của ta. Nếu ngươi muốn báo thù thì có thể tìm đến ta.” Cát Vũ nói xong thì lay động Mao Sơn Thất Tinh Kiếm trong tay, nó lập tức trở nên to cỡ lòng bàn tay, được treo lại trên thắt lưng hắn.
Mấy đạo trưởng còn lại của Long Hổ Sơn vừa nghe thấy đạo hào của Cát Vũ là Long Viêm thì đều kinh hãi, quả thực có chút khó có thể tin.
Một thanh niên hai mươi tuổi lại thuộc bối phận chữ "Long", hơn nữa còn là sư huynh đệ với chưởng giáo Mao Sơn. Điều này... điều này quá khoa trương rồi.
Tuy nhiên, nhìn vào bản lĩnh của Cát Vũ vừa rồi, rất xứng đáng với đạo hào bối phận chữ "Long" này.
Ngay lập tức, lão đạo mũi to vội vàng cúi đầu thi lễ với Cát Vũ, cung kính nói: "Thì ra là cao nhân bối phận chữ " Long" của Mao Sơn. Dựa theo bối phận, đệ tử nên gọi ngài một tiếng sư thúc. Long Viêm sư thúc, vừa rồi đa tạ ngài không giết, đệ tử sẽ ăn năn và nhớ kỹ trong lòng, sau này không bao giờ tái phạm."
Những lão đạo còn lại cũng hành lễ với Cát Vũ và gọi Long Viêm sư thúc.
Trong trận chiến này, những người của Long Hổ Sơn lập tức tâm phục khẩu phục, thua trong tay cao thủ bối phận chữ "Long" của Mao Sơn cũng không có gì đáng xấu hổ cả.
Ngay cả lão đạo mũi to cũng cảm thấy cái quỳ gối vừa rồi của mình không thiệt gì, dù sao người ta cũng hơn gã một thế hệ.
Sau khi Cát Vũ thu dọn tất cả, bấy giờ quay lại nhìn những lão đạo của Long Hổ Sơn, trầm giọng nói: "Các ngươi ở đây giám sát nhà họ Lê như thế nào thì ta không xen vào. Nhưng các ngươi không thể làm tổn thương gia đình của hắn. Nếu chuyện này lọt vào tai ta, có lẽ Long Hổ Sơn các ngươi chẳng đẹp mặt gì đâu. Các ngươi tự giải quyết cho tốt đi."
Các đạo trưởng của Long Hổ Sơn liên tục nói vâng, nói rằng họ sẽ không bao giờ dám nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.