Mao Sơn Quỷ Vương

Chương 314:




Ngay sau đó, thân thể hai người trực tiếp bay ra ngoài. Bọn họ lần lượt rơi xuống đất, trong miệng gặm toàn bùn đất. Thật sự chẳng khác gì chó ăn phân.
Thứ mà Cát Vũ sử dụng là tuyệt kỹ của Mao Sơn -  Âm Nhu Chưởng, nội lực mềm mại nhu hòa, tác dụng chậm mười phần, trực tiếp đánh cho hai người kia nằm rạp trên mặt đất, một hồi lâu sau vẫn không đứng dậy, sau lưng đau như thiêu như đốt.
Cát Vũ không ra tay nữa, chỉ đứng sau lưng và lạnh lùng nhìn họ.
Dù là như thế, Cát Vũ đã thủ hạ lưu tình lắm rồi. Nếu vừa rồi xuống tay nặng hơn một chút, hai người bọn họ chắc chắn sẽ gãy xương, đứt gân.
Sau khi đứng dậy, hai người đều vô cùng kinh hãi không thôi. Không ngờ thanh niên trước mặt lại có tu vi dũng mãnh như vậy, tuổi còn trẻ đã biết thuật pháp cao thâm Súc Địa Thành Thốn. Họ tự biết mình không phải đối thủ của Cát Vũ. Tên mũi to nâng thanh kiếm trong tay lên chỉ vào Cát Vũ: "Được lắm, không ngờ ngươi lại là một người tu hành lợi hại như vậy. Có gan ngươi đừng chạy, chờ ở đây!"
"Được, ta đợi ở đây. Hôm nay, cho dù mấy lão già của Đại Hình Đường Long Hổ Sơn tới đây thì ta cũng sẽ không sợ!" Cát Vũ trầm giọng nói.
Đang nói chuyện thì thấy tên mũi to đột nhiên niết phá một lá bùa giấy vàng, chắc là sự tồn tại giống như bùa truyền âm của Mao Sơn. Chỉ một lúc sau, chợt nhìn thấy từ bốn phương tám hướng của thôn đột nhiên lại có năm, sáu người của Long Hổ Sơn chạy vội tới, đều tới gần tên mũi to.
“Thông Huyền sư huynh, tình huống gì thế?” Khi năm, sáu người vừa xuất hiện, một người trong số đó nhìn Cát Vũ một cách cảnh giác, lập tức hỏi.
"Người này to gan lớn mật, vừa rồi còn sỉ nhục Long Hổ Sơn ta, vả lại còn động thủ đánh bọn ta. Mấy sư huynh đệ, chúng ta liên thủ cùng nhau giải quyết hắn đi." Tên mũi to nhìn thấy người giúp mình tới gần, thì dũng khí tăng lên vài phần, gã lấy kiếm trong tay kiếm chỉ về phía Cát Vũ mà nói.
"Ngươi thật to gan, dám bất kính với Long Hổ Sơn ta. Các sư huynh đệ, chúng ta cùng nhau bắt kẻ kiêu ngạo này đi!"
Trong lúc nói chuyện, bảy tám đạo trưởng vây quanh Cát Vũ. Những người này đều sử dụng kiếm. Nhất thời, tiếng kiếm kêu vang leng keng, Cát Vũ bị bọn họ bao vây.
Thủy Oa đang đứng cách đó không xa. Đứa trẻ này chưa từng thấy tình huống như vậy, nên đã hoảng sợ trước hành động của những lão đạo này, sững sờ đứng đó không biết làm gì. Cậu bé nhìn về phía Cát Vũ với vẻ mặt lo lắng.
Mà Cát Vũ vẫn bình tĩnh ung dung, mỉm cười nhìn về phía những lão đạo, hừ lạnh một tiếng: "Ta có thể thấy được, Long Hổ Sơn rất thích lấy nhiều hiếp ít. Mỗi lần xuất hiện đều là một đám người. Không phải lục lão của Tiểu Hình Đường, thì chính là thất lão của Đại Hình Đường, lần này lại là bảy, tám người đối phó với một mình ta, thật sự là vẻ vang cho Long Hổ Sơn các ngươi nhỉ."
Đây rõ ràng là không để Long Hổ Sơn vào mắt, sự miệt thị trào phúng đến cực điểm lập tức chọc giận đám người Long Hổ Sơn.
Tên mũi to giận dữ mắng: "Càn rỡ! Đánh thằng nhóc kiêu căng này thành kẻ tàn phế cho ta. Một lát nữa ta muốn nhổ hết răng của hắn, xem hắn còn nói xấu Long Hổ Sơn như thế nào!"
Vừa dứt lời, mấy lão đạo kia đồng thời ra tay, trường kiếm trong tay xẹt qua rầm rầm, xông thẳng vào trọng điểm trên cơ thể Cát Vũ.
Vừa rồi Cát Vũ nghe một lão đạo trong đó gọi tên mũi to là Thông Huyền, có nghĩa là nhóm tám người này thuộc bối phận chữ " Thông". Thứ tự sắp xếp vai vế gần trăm năm của Long Hổ Sơn lần lượt là Chí, Hoa, Thông, Ngôn, Húc...
Thất lão của Đại Hình Đường Long Hổ Sơn lần trước thuộc bối phận chữ " Chí". Những người của Tiểu Hình Đường thuộc bối phận chữ " Hoa". Còn những người theo dõi gia đình của Lê Trạch Kiếm trong thôn thuộc bối phận chữ " Thông". Theo lý mà nói, nếu Cát Vũ ở Long Hổ Sơn thì hẳn là thuộc bối phận chữ " Hoa", cùng bối phận với chưởng giáo Long Hổ Sơn.
Trong giới người tu hành rất chú trọng xếp hạng thâm niên. Hầu hết mấy gã này đều là Đạo Môn chính tông, danh môn đại phái, những lão đạo này khi gặp được Cát Vũ thì nên gọi hắn một tiếng sư thúc mới đúng.
Tuy nhiên, nếu Long Hổ Sơn đã cử những người thuộc bối phận chữ " Thông" đến đây để theo dõi Lê Trạch Kiếm, đủ cho thấy bọn họ vẫn rất coi trọng chuyện của Lê Trạch Kiếm.
Những lão đạo này, mỗi một người ít nhất cũng có tu vi hai, ba mươi năm.
Bảy tám đạo sĩ tạo thành một kiếm trận, kiếm pháp rất sắc bén, họ lần lượt đâm vào những điểm trọng yếu trên cơ thể Cát Vũ.
Cát Vũ với hai tay trống không liên tục di chuyển, né tránh những kiếm chiêu sắc bén của những lão đạo.
Sau khi chiến đấu trong mười mấy hiệp liên tiếp, nhưng những lão đạo này đều không làm gì được Cát Vũ.
Tiếp tục như vậy, đám người Long Hổ không khỏi thầm hoảng sợ. Rốt cuộc tên nhóc này có xuất thân gì, bọn họ có nhiều người như vậy mà vẫn không bắt được hắn.
Trong lúc chiến đấu, Cát Vũ đột nhiên vỗ nhẹ vào Tụ Linh tháp bên hông, nhất thời một vài luồng khí tức màu đỏ bay ra từ Tụ Linh tháp và chui vào cơ thể của những lão đạo đó.
Khi những quỷ vật, yêu vật trong Tụ Linh tháp hiện ra, những lão đạo này đều giật mình.
"Thằng nhóc này nuôi quỷ! Nhất định không phải danh môn chính phái gì, giết hắn!" Đạo trưởng mũi to giận dữ hét lên, vừa tránh những quỷ vật và yêu vật kia, kiếm chiêu của gã cũng càng trở nên dữ tợn hơn.
Tuy nhiên, do sự xuất hiện đột ngột của những quỷ vật và yêu vật này, kiếm trận do những người của Long Hổ Sơn tạo thành bỗng trở nên lộn xộn, mối đe dọa đối với Cát Vũ cũng ít hơn rất nhiều.
Lúc này, với thân pháp cực nhanh của mình, Cát Vũ sử dụng  Âm Nhu Chưởng của Mao Sơn, lập tức đánh bay hai lão đạo ra ngoài.
Vì vậy, hắn trực tiếp lấy Mao Sơn Thất Tinh Kiếm từ thắt lưng ra. Theo một tiếng "leng keng", Mao Sơn Thất Tinh Kiếm tức thì bay vút lên, kim mang rực rỡ, phù văn lưu chuyển. Thanh kiếm này vừa được lấy ra, những lão đạo đó lại hoảng sợ.
Có Mao Sơn Thất Tinh Kiếm trong tay, Cát Vũ như hổ thêm cánh. Chỉ sau vài chiêu, hắn đã đánh bay thanh trường kiếm trong tay của hai lão đạo.
Ngay khi mấy lão đạo còn lại kia lại lao về phía mình, Cát Vũ bỗng bấm pháp quyết và hét lớn - Thất Kiếm Thức!
Theo chú ngữ thúc dục, bảy thanh kiếm nhỏ treo trên Mao Sơn Thất Tinh Kiếm đột nhiên tách ra khỏi kiếm chủ, trở nên cùng kích thước với kiếm chủ, bao quanh cơ thể của Cát Vũ. Ngay sau đó, bảy thanh kiếm nhỏ kia đồng thời bay ra, mỗi kiếm chĩa vào một người, đằng đằng sát khí, thế không thể đỡ.
Những lão đạo này kinh hoàng không thể giải thích được, nhìn thấy những thanh kiếm sáng rực ánh sáng vàng đang lao về phía mình, họ sợ hãi liên tục rút lui. Nhưng mà, khi mấy thanh kiếm nhỏ lần lượt dừng ở trước mặt bọn họ chừng nửa thước, lại đột nhiên dừng lại trước trán bọn họ, còn kêu ong ong, xoay tròn bất định.
Thanh kiếm chủ trong tay Cát Vũ bỗng chốc đẩy kiếm trong tay tên mũi to ra, trực tiếp chỉ vào cổ họng của gã, khiến tên mũi to sợ tới mức toàn thân căng cứng, mồ hôi lạnh rơi xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.