Mao Sơn Quỷ Vương

Chương 310:




Cát Vũ nói chuyện với chưởng giáo Chân Nhân cho đến nửa đêm. Hầu hết đều là thảo luận về tu hành.
Mặc dù cả hai đều có cùng một sư phụ, nhưng Long Hoa Chân Nhân đã ngoài chín mươi tuổi và hiểu biết sâu sắc về nhiều thứ trong tu hành hơn Cát Vũ. Hơn nữa, tu vi của Long Hoa Chân Nhân rất cao, có làm sư phụ của Cát Vũ cũng không có vấn đề gì. Sau khi trò chuyện một lúc lâu, Cát Vũ cảm thấy mình được lợi rất nhiều.
Long Hoa Chân Nhân không giấu giếm điều gì với tiểu sư đệ về lĩnh ngộ trên việc tu hành, và đương nhiên ông cũng vô cùng coi trọng tiểu sư đệ này.
Vài tháng trước, khi Cát Vũ xuống núi, hắn vẫn còn tu vi Tam Tiền Đạo Trưởng, chỉ sau vài tháng, tu vi của hắn đã thẳng đến cảnh giới Chân Nhâ,n khiến Long Hoa Chân Nhân phải nhìn với cặp mắt khác xưa.
Lịch lãm hồng tr4n mới là lịch lãm chân chính, chỉ khi ở trong phàm tr4n, người ta mới có thể trải nghiệm được ý nghĩa thực sự của tu hành.
Nếu một người cả ngày khổ tu ở Động Thiên Phúc Địa của Mao Sơn, tuy rằng tu vi sẽ được cải thiện, nhưng lĩnh ngộ về tu vi sẽ kém đi rất nhiều, chung quy không đạt được thành tựu gì.
Ví dụ như Hà Vi Đạo, cha của lão ta chắc hẳn đã đi ra từ Mao Sơn, không trở lại Mao Sơn. Sau khi sinh ra Hà Vi Đạo, đã truyền thụ cho ông ta thuật pháp Mao Sơn. Thế nên Hà Vi Đạo mới có thể được gọi là đệ tử ngoại môn của Mao Sơn.
Tuy nhiên, tu vi của các đệ tử ngoại môn của Mao Sơn nhìn chung không cao lắm, bởi vì bọn họ chưa có được truyền thừa chân chính của Mao Sơn. Nhưng chỉ cần biết thuật Mao Sơn, bọn họ có thể sống ở một thành phố nào đó mà không lo cơm áo gạo tiền, sống một cuộc sống sung túc.
Đêm đó, Cát Vũ ở nhà của chưởng giáo Long Hoa Chân Nhân. Khi Cát Vũ về phòng ngủ, Long Hoa Chân Nhân đưa cho hắn một vài lá bùa phong độn, bảo Cát Vũ đeo lên người để bảo mệnh. Bùa phong độn này dễ sử dụng hơn thủ đoạn Súc Địa Thành Thốn, vì nó sẽ không bị hạn chế bởi khí tràng.
Một khi giao đấu, tu vi của đối phương cao hơn mình, nếu dùng thủ đoạn Súc Địa Thành Thốn thì đối phương sẽ hoàn toàn phong bế khí tràng lại, thế thì thủ đoạn Súc Địa Thành Thốn này sẽ không dùng được rồi.
Nhưng bùa phong độn này không chịu bất kỳ hạn chế nào, chỉ cần niết phá bùa chú, thúc dục chú ngữ là có thể đến một nơi cách xa vài dặm trong tích tắc. Tu vi càng cao thì có thể chạy càng xa, là pháp bảo chuyên dùng để bảo mệnh hộ thân.
Cát Vũ biết vật này rất quý. Với tu vi như chưởng giáo sư huynh, tắm rửa ăn chay thật lâu, có thể phải mất hai ba năm mới vẽ được một lá bùa phong độn như vậy. Chưởng giáo sư huynh bỗng chốc đưa hết cho mình. Đây hẳn là bảo bối áp đáy hòm của ông rồi, điều này đã khiến Cát Vũ cảm động một hồi.
Với tu vi hiện tại của Cát Vũ, không thể vẽ ra bùa cao thâm như vậy.
Cũng đủ thấy vị chưởng giáo sư huynh này đối xử chân thành với hắn.
Vốn dĩ, Long Hoa chưởng giáo muốn Cát Vũ ở lại Mao Sơn thêm vài ngày, dù sao đến đây cũng không dễ dàng gì. Nhưng Cát Vũ trở về thành phố Giang Thành vẫn còn rất nhiều việc phải làm, ngoại trừ việc trừ khử khí âm sát bên trong tòa nhà Dương Lâu, cũng còn chuyện Lê Trạch Kiếm đại ca phó thác, Cát Vũ không dám quên.
Vợ con của y đều ở Ngưu gia trang, không có người trông nom, và giờ Cát Vũ vẫn không có thời gian đến thăm bọn họ vì nhiều lý do khác nhau.
Lê Trạch Kiếm đã giúp hắn rất nhiều, còn suýt bị giết bởi thất lão của Hình Đường Long Hổ Sơn, mình không thể thất tín bội nghĩa và bỏ qua người nhà của Lê Trạch Kiếm.
Vì vậy, Cát Vũ đã trở lại nơi ở cùng sư phụ trước kia vào ngày hôm sau, từ biệt chưởng giáo Chân Nhân rồi trở về thành phố Giang Thành.
Khi rời đi, Cát Vũ thảo luận với Long Hoa Chân Nhân, một khi có tin tức từ sư phụ, ông sẽ thông báo cho mình bằng bùa truyền âm.
Động Thiên Phúc Địa của Mao Sơn về cơ bản là một tồn tại biệt lập với thế giới, bất kỳ sản phẩm điện tử hiện đại nào cũng sẽ không hoạt động ở đây, vì vậy việc liên lạc chỉ có thể được thực hiện thông qua bùa truyền âm.
Hiện tại Mao Sơn vẫn sống cuộc sống tương đối nguyên thủy, ban đêm thắp nến, nhịp sống rất chậm, Cát Vũ đã quen với việc ở ngoài nên vẫn không quen với cuộc sống này.
Về thân thế của bản thân và ý thức mạnh mẽ trong cơ thể, chỉ có thể chờ sư phụ trở lại rồi bàn tiếp.
Một người hành tung mơ hồ như sư phụ, ai biết được khi nào lão sẽ quay trở lại.
Đây là điều khiến Cát Vũ rất đau đầu.
Sau khi trở về thành phố Giang Thành, Cát Vũ có rất nhiều việc phải giải quyết. Đàm gia cũng tìm gặp Cát Vũ, nói cho hắn biết về cái chết của Thần gia, hỏi Cát Vũ rằng có phải hắn làm hay không. Cát Vũ cũng không hề có lòng đề phòng với Đàm gia, nên trực tiếp thừa nhận.
Sau khi Đàm gia biết chuyện Thần gia bị Cát Vũ gi3t ch3t, ông ta lại càng kính sợ Cát Vũ hơn, không dám có bất kỳ ý định không an phận nào đối với Cát Vũ.
Thần gia là một ông trùm tỉnh Nam Giang mà cũng bị giết, bản thân ông ta phải tự cân đo đong đếm, nếu ông ta đối nghịch với Cát Vũ sẽ có kết cục như thế nào.
Sau đó, gia đình Tr4n Trạch San mời Cát Vũ đến thăm nhà họ Tr4n vài lần, nhưng Cát Vũ từ chối. Hắn không muốn tham gia vào một bữa tiệc vô nghĩa như vậy, trừ khi có chuyện gì xảy ra với nhà họ Tr4n.
Cô nhóc Lôi Thiên Kiều kia lâu quá không gặp Cát Vũ nên cũng bám dai như đĩa, thường xuyên đến phòng bảo vệ để tìm Cát Vũ. Điều này khiến Cát Vũ rất đau đầu. Tô Mạn Thanh cũng đã gặp vài lần, mặc dù Tô Mạn Thanh không nói gì, nhưng sắc mặt không được dễ coi cho lắm.
Nhưng giữa cô và Cát Vũ không có gì xảy ra, dường như chẳng có ý nghĩa gì cả.
Sau khi ổn định ở đại học Giang Thành được hai ngày, Cát Vũ tranh thủ được thời gian, sáng sớm bắt xe, đi thẳng đến Ngưu gia trang, dự định thăm vợ con của Lê Trạch Kiếm.
Vấn đề này, Cát Vũ rất nghiêm túc, đã mua rất nhiều đồ ăn thức uống, còn chuẩn bị mấy vạn tệ.
Lê Trạch Kiếm từng sống cuộc sống của một nông dân bình thường, tìm cái ăn trong đất, đương nhiên không có tiền tiết kiệm.
Giờ đây, Lê Trạch Kiếm đã đi, mọi công việc đổ dồn lên người vợ của y, cuộc sống khẳng định vô cùng kham khổ.
Khi Cát Vũ đi bộ đến Ngưu gia trang, hắn cẩn thận đi một vòng quanh thôn và phát hiện một vài người khả nghi đang lang thang quanh thôn. Không cần phải nói, những người này chắc chắn do Long Hổ Sơn cử đến để theo dõi vợ con của Lê Trạch Kiếm.
Cát Vũ cũng không thể làm gì với những người này, trực tiếp đi về phía nhà của Lê Trạch Kiếm với mấy cái túi trong tay.
Cát Vũ đứng ở cửa gọi mấy tiếng chị dâu, vợ của Lê Trạch Kiếm đi ra, nhưng khi Cát Vũ nhìn thấy vợ của Lê Trạch Kiếm, thì cảm thấy có gì đó không thích hợp cho lắm. Mắt cô ấy đỏ hoe, rõ ràng là vừa khóc không lâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.