Mao Sơn Quỷ Vương

Chương 309:




Nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Cát Vũ, Long Hoa Chân Nhân ngượng nghịu cười, nói: "Tiểu sư đệ, đừng lo lắng, ngươi còn không biết con người sư phụ à. Ông ấy là thế mà, muốn gì làm đó, nói đi là đi. Lần trước vì nhận ngươi làm đồ đệ, từ biệt gần hai mươi năm trời, bặt vô âm tín, chúng ta phải làm quen với chuyện này thôi."
Cát Vũ không có tâm trạng ăn uống, đặt đũa trong tay xuống. Lần này tới Mao Sơn, Cát Vũ có một chuyện rất quan trọng cần bàn bạc với sư phụ, bây giờ thì tốt rồi, sư phụ rời đi không từ biệt, ngay cả chưởng giáo sư huynh cũng không biết lão đi đâu.
Hiện giờ Cát Vũ đang rất lo lắng, lai lịch của mình và ý thức mạnh mẽ trong cơ thể là tình huống gì, Cát Vũ rất muốn biết được từ miệng sư phụ, nếu không thì cũng đã không vội vàng thúc ngựa chạy tới nơi này.
Sau khi cân nhắc một lúc, Cát Vũ nói: "Chưởng giáo sư huynh, lúc rời đi sư phụ không để lại lời nào sao?"
“Chậc, lời thì có, chỉ một vài từ thôi, ta sẽ đưa cho ngươi xem.” Nói xong, Long Hoa Chân Nhân đứng dậy, đi đến tủ, lấy ra một mảnh vải nát trong ngăn kéo, như thể nó đã bị xé rách từ quần áo.
Trên tấm vải viết vài chữ rất đơn giản: "Bần đạo có việc rất quan trọng phải làm, đừng tìm ta."
Sau đó, không có sau đó nữa.
Không hề nói là có chuyện gì cả, chỉ nói có một việc rất quan trọng. Rốt cuộc chuyện gì mà lại ra đi vội vàng như vậy?
Cát Vũ nhìn chằm chằm những lời ấy hồi lâu, sau đó ngẩng đầu nhìn Long Hoa Chân Nhân, trầm giọng hỏi: "Chưởng giáo sư huynh, huynh nghĩ sư phụ có thể đã đi đâu và đang làm việc quan trọng gì?"
Long Hoa Chân Nhân bất lực cười nói: "Cái này... Cái này ta cũng không biết. Ta đâu phải con giun trong bụng sư phụ. Xem ra, chúng ta chỉ có thể chờ. Ông cụ đó nhất định sẽ trở lại."
“Vậy thì ông ấy rời đi khi nào?” Cát Vũ hỏi lại.
"Ta không biết thời gian chính xác. Nửa tháng trước, khi đạo đồng đi giao đồ ăn, sư phụ đã không còn ở đó. Ta thậm chí đã đến hang động nơi ông ấy bế quan để xem xét, và chỉ tìm thấy những dòng chữ này." Long Hoa Chân Nhân nói.
Cát Vũ lúc này hoàn toàn bất lực, trong lòng thầm nghĩ, sư phụ đã nói là chuyện rất quan trọng, hẳn là không tầm thường, cho nên chỉ có thể chờ lão trở về.
Nhưng nếu chuyện của Cát Vũ không được giải quyết, thì hắn cũng rất khó chịu bởi mớ hỗn độn trong lòng.
Long Hoa Chân Nhân thấy Cát Vũ cau mày có vẻ buồn bực, vì vậy nói: "Tiểu sư đệ, ngươi tìm sư phụ có chuyện quan trọng sao?"
Cát Vũ gật đầu, thản nhiên nói: "Đúng vậy, rất quan trọng, đâu có biết là không đúng dịp như vậy."
“Có chuyện gì thế, ngươi có thể nói cho sư huynh ta đây biết.” Long Hoa Chân Nhân hỏi dò.
Lập tức, Cát Vũ nói cho Long Hoa Chân Nhân một năm một mười về việc đối phó với Thần gia. Long Hoa Chân Nhân là sư huynh của mình, được sư phụ dạy dỗ, hơn nữa lại là chưởng giáo của Mao Sơn, đương nhiên không cần che giấu điều gì.
Nghe Cát Vũ nói rằng có một ý thức mạnh mẽ sống trong cơ thể mình, Long Hoa Chân Nhân cũng khá kinh ngạc, vội nói: "Ngươi lại gần đây, ta xem trong cơ thể ngươi có thứ gì."
Nói xong Cát Vũ tiến lại gần. Long Hoa chưởng giáo đưa tay ra, che trên đỉnh đầu Cát Vũ, đưa thần thức của mình vào, trong lòng bàn tay có một đạo kim mang nở rộ. Sau khoảng vài phút, Long Hoa Chân Nhân buông tay ra, vẻ mặt khó hiểu nói: "Tiểu sư đệ, không có gì cả, ta không phát hiện trong cơ thể ngươi có ý thức mạnh mẽ nào."
Cát Vũ cũng chán nản vì chuyện này. Khi miêu yêu và mấy lão quỷ kia kể cho hắn nghe chuyện đó, Cát Vũ cũng đã tự kiểm tra lại, cũng không phát hiện ra điều gì bất thường, thậm chí cả chưởng giáo sư huynh cũng không thấy gì. Có vẻ như chỉ có sư phụ mới có thể cho mình một lời giải thích, nhưng lão già kia lại biến mất không thấy bóng dáng đâu.
Cát Vũ chán nản đến mức thực sự muốn hộc máu.
Sau đó, Long Hoa Chân Nhân lại nói: "Tiểu sư đệ, vừa rồi ta cảm giác được ngươi bị thương không nhẹ, là giáng đầu sư kia làm sao?"
"Đúng vậy, tên là Nùng Lam, đã tu luyện được Phi Đầu Giáng, tu vi vô cùng cao thâm. Ta suýt nữa chết trong tay hắn. Nếu như ý thức trong cơ thể ta không đột nhiên xuất hiện..."
Ngừng một chút, Cát Vũ lại nói: "Chưởng giáo sư huynh, ta không nói dối đâu. Nếu không phải lúc đó ý thức kia cứu ta, thì lúc này huynh đã không nhìn thấy ta rồi."
Cát Vũ nhìn Long Hoa Chân Nhân, nhìn thẳng vào mắt ông, lại hỏi: "Chưởng giáo sư huynh, ta hỏi huynh một chuyện, huynh phải trả lời thật lòng nhé."
Vẻ mặt của Long Hoa Chân Nhân có chút không được tự nhiên, nhưng vẫn gật đầu, tựa hồ biết Cát Vũ định hỏi mình cái gì, vì vậy liền nói: "Tiểu sư đệ cứ nói."
“Sư phụ đã bao giờ đề cập đến thân thế của ta và thứ trong cơ thể ta với huynh chưa?” Cát Vũ nghiêm nghị hỏi.
Long Hoa Chân Nhân lập tức lắc đầu nói: "Không có, ta mới hỏi một lần, sư phụ nói ngươi được ông ấy nhặt về, vậy thôi."
Có vẻ như không hỏi được gì từ chưởng giáo sư huynh này rồi.
"Tiểu sư đệ, bên ngoài Động Thiên Phúc Địa, giang hồ khó lường, lòng người nham hiểm. Ở bên ngoài ngươi cần cẩn thận, lúc gặp chuyện phải suy tính nhiều hơn. Nếu thật sự không được, hãy dùng bùa truyền âm cầu cứu, để người của Hình Đường đến giúp ngươi. Phàm tr4n thế tục này là thứ có khả năng rèn luyện tâm tính nhất. Sư huynh ta có thể thấy được trong thời gian ngươi xuống núi, tu vi đã nhảy vọt, nhất định có không ít kỳ ngộ lớn.” Long Hoa Chân Nhân vội vàng chuyển đề tài.
Long Hoa Chân Nhân khẽ mỉm cười nói: "Sư phụ cho ngươi tới nơi đó, đương nhiên là có lý do của ông ấy. Xem ra ngươi đã giải quyết xong vấn đề nơi đó, nhất định thu được không ít lợi ích từ tòa nhà Dương Lâu kia nhỉ. Khi còn trẻ, phải đi đây đi đó nhiều một chút, nếm chút khổ sở, chưa chắc không phải chuyện tốt."
"Vâng, giải quyết rồi. Ta đã nhờ Bạch Triển trong Cửu Dương Hoa Lý Bạch giúp ta. Tự ta không thể đối phó với Quỷ Ma đó."
“Ừm, biết tìm người giúp đỡ, có thể quen biết người như Cửu Dương Hoa Lý Bạch cũng rất tốt. Sư huynh ta thật sự không nhìn lầm ngươi.” Long Hoa Chân Nhân cười hắc hắc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.