Mao Sơn Quỷ Vương

Chương 308:




Đại trận sơn môn ở Mao Sơn là kết giới không thể phá hủy, chỉ cần không biết cách tiến vào, cho dù là Đại La Kim Tiên cũng không thể bước một bước vào Động Thiên Phúc Địa của Mao Sơn.
Mặc dù Cát Vũ không ở Mao Sơn lâu, nhưng lúc ấy cũng đã đi qua đi lại đại trận sơn môn này rất nhiều, lần này tất nhiên cũng xe nhẹ đường quen.
Vì thân phận đặc biệt của Cát Vũ, hắn được coi là cao thủ bối phận chữ "Long" trẻ nhất của Mao Sơn. Sau khi tiến vào động thiên phúc địa, rất nhiều người tu hành của Mao Sơn đều lên tiếng chào hỏi Cát Vũ, có người gọi sư đệ, có người gọi sư thúc tổ. Đệ tử nhỏ tuổi nhất thấy Cát Vũ thì gọi trực tiếp sư tổ.
Những người bối phận cao hơn Cát Vũ về cơ bản không đi lang thang bên ngoài, thường trốn trong một góc bí mật của Mao Sơn để khổ tu, họ sẽ không xuất hiện cho đến thời điểm quan trọng.
Sau khi Cát Vũ đến Động Thiên Phúc Địa, hắn đi nhanh một mạch và đến thẳng nơi sư phụ ở.
Sau khi đến đó, Cát Vũ đột nhiên nhớ ra rằng sư phụ hình như đang bế quan tu hành, vì vậy đành quay người và đi thẳng đến một hang động trong Huyền Không Nhai. Khi trước sư phụ bế quan, Cát Vũ biết chỗ sư phụ bế quan.
Huyền Không Nhai là một nơi ẩn trong núi phía sau ở Động Thiên Phúc Địa, có rất nhiều hang động xung quanh Huyền Không Nhai, một số được hình thành tự nhiên và một số được lão đạo khổ tu ở Mao Sơn đào.
Hang động nơi sư phụ tọa lạc là một hang động được hình thành tự nhiên. Trong hang có một cánh cổng đá chắn ngang đường đi của Cát Vũ. Trước cổng đá có một tấm bia đá viết bằng chữ triện nhỏ - Cấm Địa Bế Quan.
Sư phụ đang bế quan tu hành, Cát Vũ không dám quấy rầy, đành phải ở trước bia đá, quỳ ở nơi đó, dập đầu về hướng cửa động rồi cung kính nói: "Sư phụ, đệ tử Long Viêm đến gặp người."
Tuy nhiên, Cát Vũ đã gọi to về phía đó hai lần, nhưng trong hang động không có phản ứng gì.
Cát Vũ không dám quấy rầy, chỉ nghĩ sư phụ đang trong thời gian nhập định không nói được, nên quỳ ở đó đợi hai tiếng đồng hồ mới mở miệng hỏi lại, nhưng vẫn không có hồi âm trong hang động.
Cát Vũ không thể ngồi yên được. Lão già kia thích tiểu đồ đệ của mình nhất, mấy tháng rồi không gặp, mình đến thăm lão, lão chắc phải mừng lắm, làm sao có thể mặc kệ mình chứ?
Nghĩ đến đây, Cát Vũ đứng dậy ngay lập tức, chẳng quan tâm cấm địa hay không cấm địa gì đó, hắn bước đến cửa hang, ở cửa hang có một cái lỗ to bằng đầu người. Đây là chỗ đưa cơm cho người bế quan lúc bình thường.
Mấy lão đạo bế quan này có thể không ăn uống gì trong một tuần, chỉ dựa vào việc tiêu hao năng lượng của bản thân. Một số lão đạo có tu vi cực cao có thể mấy tháng không ăn cơm.
Cát Vũ cũng nghe sư phụ từng nói rằng một lão đạo tên là Vô Đạo Tử ở Chung Nam Sơn có thể bế quan trong hai mươi năm mà không cần ăn uống, và ông ta vẫn có thể sống sót.
Tuy nhiên, có thể nói, những người tu hành như thế này trong Đạo Môn là trăm năm hiếm thấy.
Cát Vũ đã gọi sư phụ mấy tiếng thông qua lỗ giao thức ăn, nhưng bên trong hang trống trơn, vẫn không có tiếng đáp lại, điều này khiến Cát Vũ có chút hoang mang.
Sư phụ không thể nào không để ý tới mình.
Tảng đá chặn lối vào hang đã bị khóa từ bên trong, không thể mở từ bên ngoài, trừ khi cánh cửa đá bị đập vỡ. Cát Vũ không dám làm như vậy, đành phải bất mãn rời khỏi nơi này.
Bởi vì hắn cảm thấy có thể sư phụ không ở trong hang động đó.
Lẽ ra sư phụ bế quan một lần ít nhất cũng nửa năm, bấy giờ mới có vài tháng, vậy tại sao sư phụ lại xuất quan rồi?
Cát Vũ lờ mờ cảm thấy trong lòng có chút bất an, trực tiếp vượt qua Huyền Không Nhai đi đến cái sân nhỏ, nơi ở của chưởng giáo Long Hoa Chân Nhân.
Nơi ở của Long Hoa Chân Nhân cách Huyền Không Nhai nửa giờ, xung quanh là rừng trúc, rất yên tĩnh.
Cát Vũ trực tiếp tìm được nơi đó, đẩy cửa sân ra, cao giọng gọi: "Chưởng giáo sư huynh, ta về rồi, huynh có ở nhà không?"
Sau khi hét lên vài tiếng, một lão đạo râu tóc bạc trắng bước ra khỏi phòng, trông ít nhất chín mươi tuổi. Vừa nhìn thấy Cát Vũ, khuôn mặt lão ta bỗng rạng rỡ, vội vàng bước đến gần Cát Vũ và chào hỏi niềm nở: "Tiểu sư đệ của ta đã trở về rồi à, xuống núi mấy tháng cảm giác thế nào?"
Chưởng giáo Chân Nhân nhìn Cát Vũ mấy lần, gật đầu nói: "Ta thấy không tệ, xem ra tu vi đã tiến bộ rất nhiều, mau vào phòng ngồi đi, ngươi hẳn là chưa ăn cơm, ta bảo chị dâu ngươi nhanh nấu mấy món chiêu đãi ngươi."
Cát Vũ gấp rút lên đường, thật sự vẫn chưa ăn cơm, nhưng hắn quan tâm chuyện của sư phụ nhiều hơn. Còn chưa vào cửa, hắn đã nóng lòng nói: "Sư huynh, sư phụ của chúng ta đâu? Vừa rồi ta đến chỗ ông cụ bế quan tìm ông ấy, hình như ông ấy không ở đó."
Vẻ mặt Long Hoa Chân Nhân thay đổi, song chẳng mấy chốc đã bình thường trở lại, cười nói: "Ngươi đừng lo lắng chuyện này, ngươi đi một mạch tới đây, hành trình mệt nhọc, ăn no trước rồi nói sau."
Nói xong, ông bảo Cát Vũ vào nhà.
Bài trí trong nhà rất đơn giản, đồ đạc cũng mang phong cách cổ xưa, trông giống như bài trí bình thường vào thời Minh Thanh.
Sau đó, một bà lão với mái tóc hoa râm tiến đến lễ phép chào hỏi Cát Vũ. Người này là vợ của Long Hoa Chân Nhân, Cát Vũ nên gọi bà là chị dâu. Đối với tiểu sư đệ ít tuổi nhất này, mọi người ở Mao Sơn đều vô cùng quan tâm.
Mao Sơn là Chính Nhất Đạo, có thể lấy vợ sinh con, cũng có thể không kỵ thức ăn mặn, rượu chè cũng không có vấn đề gì.
Bà lão trò chuyện với Cát Vũ vài câu rồi xuống bếp nấu ăn.
Không bao lâu sau, rượu và thức ăn được dọn ra, chưởng giáo Chân Nhân đón Cát Vũ đi ăn tối. Cát Vũ ăn uống thả cửa một phen, sau đó lại hỏi thăm sư phụ.
Lúc này, chưởng giáo Chân Nhân trầm mặc một hồi, tựa hồ đang suy nghĩ không biết nên nói như thế nào, hồi lâu mới nói: "Tiểu sư đệ, sư phụ chúng ta hình như không còn ở Mao Sơn nữa."
“Hình như là sao?” Cát Vũ đang gắp rau, tay dừng ở giữa không trung, khó hiểu nhìn Long Hoa Chân Nhân.
"Là như thế này, sư phụ rời đi không lời từ biệt, ta cũng không biết rời khỏi Mao Sơn lúc nào. Vẫn là do đạo đồng giao cơm phát hiện sư phụ không có ở đó. Ngươi cũng biết sư phụ có bản tính tự do tùy ý, từ trước đến nay không câu nệ, không ràng buộc, muốn gì làm đó, không hề cho ai nói một tiếng với ta, vì vậy bây giờ ta cũng không biết ông ấy hiện ở đâu."
Cát Vũ nghe vậy thì vô cùng sửng sốt. Sư phụ có thể đi đâu chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.