"Chị dâu, ta là bạn của Lê đại ca. Cách đây ít lâu ta đã từng tới đây. Cô còn nhớ ta không?" Cát Vũ lễ phép chào hỏi vợ của Lê Trạch Kiếm.
Người phụ nữ gật đầu với đôi mắt đỏ hoe, sau đó mở cổng tre và mời Cát Vũ vào, nói rằng cô nhớ rõ, khi các người đến, lão Lê đã rời đi, từ đó không về nữa.
Nghe Lê phu nhân nói vậy, Cát Vũ cảm thấy hơi không được tự nhiên, nhưng không nói gì.
Khi bước đến cửa, Cát Vũ nhìn thấy Lê phu nhân vẫn đang lén lau nước mắt nên không khỏi hỏi: "Chị dâu, gia đình có khó khăn gì không? Chị cứ nói cho ta biết, nếu ta có thể giúp được gì thì sẽ cố gắng hết sức giúp đỡ. Lê đại ca và ta là bạn thân của nhau, chị cứ xem ta như tiểu đệ là được rồi."
Lê phu nhân liếc nhìn Cát Vũ, nước mắt tức khắc trào dâng, nức nở: "Cách đây vài ngày, Thủy Oa đột nhiên bị ốm, sốt cao không lùi, đã đến bệnh viện ở thị trấn để khám, nhưng không thấy cải thiện gì, ngược lại càng ngày càng tệ hơn, chút tiền dành dụm trong nhà cũng tiêu hết rồi, bệnh viện chê nên phải đón Thủy Oa về, giờ không biết Thủy Oa bị bệnh gì nữa."
Nghe vậy, Cát Vũ sửng sốt, nhanh chóng hỏi: "Chuyện xảy ra khi nào?"
"Đã gần một tuần rồi. Sau khi đứa bé này bị bệnh, nó rất ít ăn. Lúc ngủ cứ nói mớ, liên tục gọi cha. Cũng không biết lão Lê này đã đi đâu, đến giờ chẳng có một chút tin tức nào." Lê phu nhân vô cùng buồn khổ lại bất lực.
Cát Vũ đương nhiên không thể nói cho cô biết về tình hình của Lê Trạch Kiếm, chỉ đành viện cớ và nói: “Lê đại ca đang làm một chuyện rất quan trọng, về việc đó là chuyện gì thì Lê đại ca không cho ta nói. Ta có biết chút y thuật, chị dẫn ta đi thăm Thủy Oa đi, có lẽ ta có thể chữa khỏi bệnh cho thằng bé."
Lê phu nhân liếc nhìn Cát Vũ đầy hoài nghi, còn trẻ như vậy mà lại biết y thuật, trong khi các chuyên gia và giáo sư trong bệnh viện đều không khám được, mà hắn lại làm được ư?
Nhưng cô ấy không nói gì, trực tiếp đưa Cát Vũ vào nhà.
Trong nhà có mùi ẩm mốc, nhưng mọi thứ đều được dọn dẹp sạch sẽ.
Lê phu nhân đưa Cát Vũ vào phòng sau, ngay lập tức nhìn thấy Thủy Oa đang nằm trên giường.
Thủy Oa nhìn chằm chằm vào chiếc khăn trên đầu, sắc mặt tái nhợt, bề ngoài gầy yếu, so sánh với bộ dạng khi hắn đến lần trước thì như hai người khác nhau, cảm giác như đã gầy đi một vòng.
Một đứa trẻ vốn hoạt bát nay lại trở nên như thế này, Cát Vũ không khỏi có chút lo lắng.
Cát Vũ đặt bao lớn bao nhỏ trong tay vào phòng, sau đó đến bên cạnh Thủy Oa, nắm lấy cánh tay cậu bé rồi bắt mạch. Vừa bắt mạch, Cát Vũ đột nhiên nhíu mày, cảm giác có chút kỳ quái. Mạch tượng này ổn định, trông không giống một căn bệnh nghiêm trọng nào đó, tại sao đứa trẻ lại trở nên như thế này?
Chuyện khác thường ắt điều khuất tất.
Cát Vũ lập tức mở thiên nhãn quét lên người Thủy Oa, lập tức nhìn thấy trên đầu Thủy Oa có một tầng sương mù trong veo nổi lơ lửng. Sau đó hắn nhanh chóng giơ tay, đặt trên đỉnh đầu Thủy Oa, cẩn thận cảm nhận một chút, trong lòng đã có tính toán.
Thực ra, Thủy Oa không phải bị bệnh, mà là mắc chứng ly hồn, thần hồn bay lơ lửng ngoài thân thể chừng ba tấc, nhưng vẫn không thể trở lại thể xác, vì vậy mới sốt cao kéo dài.
Làm sao một đứa trẻ bình thường lại có thể trở nên như vậy chứ?
Điều này khiến Cát Vũ phải suy nghĩ nhiều hơn.
Lúc này, Cát Vũ rút tay về, quay lại nhìn Lê phu nhân cười nói: "Chị dâu, ta có thể chữa khỏi bệnh cho Thủy Oa, thật ra nó không nghiêm trọng chút nào."
Lê phu nhân nghe xong vui mừng khôn xiết, nhưng lại lập tức bán tín bán nghi: "Có được thật không?"
"Vâng, ta có thể chữa khỏi, nhưng sẽ mất vài phút. Lúc ta chữa bệnh cho người khác có chỗ kiêng kị, đó là không ai được quan sát. Xin chị dâu đợi ta ở ngoài sân trong chốc lát. Trong vòng năm phút, ta sẽ có thể chữa khỏi cho Thủy Oa.” Cát Vũ nói.
Lê phu nhân đầy nghi ngờ, nhưng thấy hắn tự tin đến thế, cô ấy không còn cách nào khác ngoài việc gật đầu và nói: "Được rồi, ta sẽ ở trong sân một lát, trị xong thì bảo ta một tiếng."
Cát Vũ gật đầu, sau đó người phụ nữ bước thẳng ra ngoài.
Nghe thấy tiếng bước chân của Lê phu nhân đã xa, Cát Vũ lập tức lấy trong người ra một lá bùa giấy màu vàng, lắc nhẹ trong tay. Lá bùa này tự nhiên không lửa mà cháy, sau đó Cát Vũ nói thầm: "Bản sư lai thu kinh, bản sư lai thu kinh, thu kinh tam sư tam đồng tử, thu kinh tam sư tam đồng lang, bất thu biệt nhân hồn, bất thu biệt nhân phách, thu nhĩ mạc mạc tam hồn thất phách, thu lai cố bản mệnh, ngô phụng thái thượng lão quân sắc, thần binh thần tướng cấp cấp như luật lệnh!"
Ngay khi Cát Vũ niệm chú xong, lá bùa giấy màu vàng gần như cháy hết.
Đúng lúc trên bàn có một bát nước, Cát Vũ ném tro của lá bùa vào trong bát.
Sau đó, hắn dùng tay khuấy một chút, nâng cơ thể của Thủy Oa lên.
Lúc này, Cát Vũ mới nghe rõ, chỉ thấy Thủy Oa nhắc hoài: "Cha... cha... cha ở đâu, Thủy Oa nhớ cha nhiều lắm..."
Cát Vũ nghe Thủy Oa nói vậy thì trong lòng ưu thương một trận không thể giải thích được.
Người ta còn có cha, còn mình thì không có gì cả. Không dễ dàng gì có được một người sư phụ, thế mà lão lại chạy đâu mất, không có tin tức gì, mình mới là đứa bé tội nghiệp thực sự.
Nghĩ vậy, Cát Vũ bóp miệng Thủy Oa và đổ bát nước bùa vào miệng cậu bé.
Sau khi uống nước bùa vào bụng, không bao lâu sau, hô hấp của Thủy Oa mới ổn định, hồn phách đang lơ lửng bên ngoài cơ thể lập tức được thu lại.
Sau đó, Cát Vũ đưa tay ra chạm vào trán Thủy Oa, thấy rằng cơn sốt của Thủy Oa đã giảm bớt.
Tiếp theo, Cát Vũ nâng đầu Thủy Oa lên, nhìn vào cổ cậu bé, thấy sau gáy Thủy Oa có vết đỏ sậm, rõ ràng là có người đã động tay động chân.
Cát Vũ lại đặt Thủy Oa xuống giường và cười nói: "Chú là bạn của cha cháu, đến để thăm cháu. Nghe nói cháu bị ốm."
"Chú ơi, hôm đó chú đi với cha cháu. Chắc là chú biết cha cháu đi đâu nhỉ, khi nào thì cha mới về?" Thủy Oa hào hứng nói.
Cát Vũ không biết trả lời câu hỏi của Thủy Oa như thế nào, có chút bối rối nói: "Sớm thôi, đừng sốt ruột. Hiện tại cháu mới đỡ hơn một tí thôi, nằm nghỉ ngơi cho tốt đi. Chú mua cho cháu rất nhiều thức ăn ngon, cháu muốn ăn gì?"
Cát Vũ nói xong bèn lấy tất cả thức ăn đã mua ra và đưa cho Thủy Oa.
Nhưng Thủy Oa có vẻ không hứng thú lắm với những thứ này, nét mặt có chút buồn.
“Chú ơi, sao chú lại hỏi như thế?” Thủy Oa thắc mắc.