Nếu Dương Phàm đã lên tiếng rồi, Quỷ Ma này Cát Vũ không nhận cũng phải nhận. Dù sao thì Dương Phàm cũng đã giúp đỡ hắn rất nhiều, mời được Bạch Triển danh chấn giang hồ. Nếu chỉ dựa vào một mình hắn mà đối phó với Phượng Di thì không biết đã chết bao nhiêu lần rồi.
Dù thế nào đi nữa, mình cũng phải nể mặt chị gái nhỏ Dương Phàm này.
Chuyện đến đây là xong, nhìn toàn bộ tòa nhà Dương Lâu, sau một trận chiến đã đổ nát, ngay cả hòn non bộ giữa sân cũng bị Bạch Triển một đao san bằng.
Trên mặt đất toàn là khe rãnh do kiếm khí chém qua, cảm giác như vừa mới chiến tranh xong.
Bạch Triển vừa mới vận dụng lực tinh huyết, sắc mặt trông có hơi tái nhợt. Hắn ta hít sâu một hơi, nghiêm nghị nhìn Cát Vũ rồi nói: “Tiểu Vũ huynh đệ, tuy rằng tất cả quỷ vật trong tòa nhà Dương Lâu này đều đã bị diệt trừ, nhưng đây vẫn là một nơi đại hung. Dù sao trước đây cũng có rất nhiều quỷ vật tụ tập. Mỗi một ngõ ngách trong nơi này đều nhiễm đầy sát khí, vẫn cần ngươi ở đây thêm một khoảng thời gian, chậm rãi rửa sạch sát khí ở đây. Ta đánh giá thế nào cũng cần thêm một năm rưỡi nữa, nếu không nơi này chẳng mấy chốc sẽ lại trở thành một hang ổ của quỷ vật, quỷ vật trong vòng trăm dặm đều sẽ tụ tập ở đây.”
Cát Vũ gật đầu nói: "Bạch Triển đại ca yên tâm đi. Ta vẫn còn chút chuyện quan trọng chưa xử lý xong ở đây, một chốc một lát cũng không thoát thân được. Các ngươi cứ yên tâm đi."
"Được rồi, chuyện ở đây giao lại cho ngươi. Bọn ta sẽ đi ngay, ta về thành phố Thiên Nam còn có chút việc phải làm. Vừa rồi đã vận dụng lực tinh huyết, phải nghỉ ngơi thật tốt mới được." Bạch Triển vỗ vai Cát Vũ rồi nói.
"Cảm ơn Bạch Triển đại ca, phải để ngươi chạy một chuyến thật xa đến đây như vậy, còn bị thương nữa. Trong lòng ta rất áy náy, về sau có chỗ nào cần dùng đến ta, ta nhất định sẽ không chối từ." Cát Vũ chân thành nói.
Bạch Triển cười to nói: "Huynh đệ tốt, ngươi yên tâm đi, về sau chuyện đánh nhau với người khác chắc chắn không thể thiếu ngươi. Thời gian gần một năm này mấy huynh đệ bọn ta cũng rảnh rỗi không có việc gì làm. Từ sau khi quan đạo bị san bằng cũng chẳng qua lại nhiều với người trên giang hồ nữa, thật là buồn chán. Về sau nếu có chuyện gì k1ch thích đều có thể tới tìm ta, chúng ta cùng nhau xông pha giang hồ."
Hai người đang trò chuyện sôi nổi, Lê Trạch Kiếm ở một bên đột nhiên ho khan một tiếng: "Hai vị huynh đệ, còn cả em gái Dương Phàm nữa, nếu chuyện ở đây đã xong, vậy ta sẽ không ở đây lâu. Từ nay về sau, Lê mỗ chỉ có thể lang thang khắp nơi, bốn bể là nhà. Trong khoảng thời gian này ít nhiều nhờ Cát Vũ huynh đệ giúp ta chăm sóc vợ con ở nhà, kính nhờ rồi!"
Lê Trạch Kiếm chắp tay cúi chào Cát Vũ vô cùng trịnh trọng.
"Cảm ơn, thời gian một, hai năm này có lẽ ta không dám trở về. Chờ ta tìm được một chỗ đặt chân, sau đó lại đón hai người bọn họ qua đó, tiếp tục ẩn cư, sống cuộc sống của người bình thường. Trong khoảng thời gian này, mấy lão đạo mũi trâu của Long Hổ Sơn chắc chắn đang nhìn chòng chọc vào ta, đoán là không có cơ hội đưa bọn họ đi." Lê Trạch Kiếm thở dài nói.
"Không thành vấn đề, chừng nào Lê đại ca trở về cũng không có vấn đề gì. Ta có thể chu toàn mọi chuyện trong nhà." Cát Vũ lại vỗ nguc nói.
“Tốt rồi, đại ân không lời nào cảm tạ hết được. Chúng ta non xanh còn đó, nước biếc chảy dài, tạm biệt tại đây đi!” Lê Trạch Kiếm chắp tay chào ba người bọn họ một lần nữa, chuẩn bị chạy ra ngoài.
Chỉ là còn chưa kịp nhích người đã nghe thấy một âm thanh biến ảo khôn lường truyền từ xa đến gần: "Ngươi muốn đi sao? Đã đắc tội Long Hổ Sơn bọn ta, thiên hạ to lớn từ lâu chẳng còn chỗ dung thân cho ngươi rồi..."
Lời còn chưa dứt, đã thấy khí tràng xung quanh căng thẳng, gió nổi khắp bốn phương tám hướng, lá rơi trên mặt đất bay tứ tung.
Sau khi nghe thấy giọng nói này, trái tim cả bốn người đều dâng lên tận cổ họng, bất giác lấy pháp khí của mình ra lại.
Rốt cuộc chuyện gì đến cũng phải đến, chỉ là không ngờ tốc độ của đối phương lại nhanh như vậy.
Không bao lâu sau, trong bóng tối đột nhiên lướt qua một bóng người quỷ mị, một khắc trước còn cách trăm mét, trong nháy mắt đã vào tới sân, đứng ở trước mặt bốn người bọn họ.
Thủ đoạn Súc Địa Thành Thốn đã được sử dụng vô cùng nhuần nhuyễn.
Trước mặt là một lão đạo râu tóc bạc trắng, mặc đạo bào màu vàng đất, lưng đeo một thanh kiếm, đầu búi đạo kế, dáng vẻ tiên phong đạo cốt, không nhìn ra tuổi tác, có lẽ ít nhất cũng đã ngoài trăm tuổi.
Bạch Triển vừa nhìn thấy người này xuất hiện ở đây, ánh mắt liền nheo lại. Hắn ta biết người này.
Khi lão đạo kia vừa mới đứng yên thì thấy khí tràng ở bốn phương tám hướng dâng trào, lại có mấy bóng dáng quỷ mị xuất hiện trong tòa nhà Dương Lâu. Có người đứng trên mái nhà, có kẻ đứng trên tường sân, còn có một số khác đang đứng trong sân, trực tiếp phong tỏa mọi đường thoát thân của bốn người bọn họ.
“Thất lão Hình Đường Long Hổ Sơn ở đây, xuất môn làm việc, người không liên quan nên mau chóng rút lui, miễn cho tổn thương người vô tội." Một lão đạo tóc bạc mặt hồng trầm giọng nói.
Chỉ cần nhìn vào tuổi của những lão đạo này, so sánh với những lão đạo gặp được vào buổi chiều thì thấy lớn hơn rất nhiều. Từ đó có thể suy ra những người này hẳn là Đại Hình Đường Long Hổ Sơn, cao thủ siêu cấp có bối phận chữ "Chí".
Làm thế nào mà lại có thể đến nhanh như vậy chứ!
Có lẽ hành tung của mấy người bọn họ đã hoàn toàn nằm trong tay những người của Long Hổ Sơn.
Bọn họ còn tưởng rằng đã đánh đuổi được những người của Tiểu Hình Đường Long Hổ Sơn rồi, gần đây người của Long Hổ Sơn sẽ không dám làm loạn trước mặt Bạch Triển, ai có thể ngờ được là đám người kia đã trực tiếp liên hệ với Đại Hình Đường Long Hổ Sơn đến đây đuổi giết Lê Trạch Kiếm.
Lần này phiền phức lớn rồi.
Nếu Lê Trạch Kiếm không giúp bọn họ đối phó với đám quỷ vật trong tòa nhà này, thì vẫn còn thời gian để trốn thoát, nhưng bây giờ đã quá muộn.
Đủ thấy Long Hổ Sơn coi trọng Thần Kiếm Truy Hồn trong tay Lê Trạch Kiếm đến nhường nào.
Bảy lão đạo hơn trăm tuổi vây quanh đám người Cát Vũ. Lão đạo cầm đầu liếc nhìn xung quanh một cái rồi cau mày. Lão ta nhìn thấy một đống lộn xộn trong tòa nhà, nhất định có thể đoán ra được nơi này vừa mới trải qua một trận đại chiến.
Đôi mắt của lão đạo này giống như đuốc, sáng ngời, trong suốt như một đứa bé, nhưng trên người lại toát ra vẻ uy nghiêm.
Ánh mắt của lão ta rốt cục rơi vào trên người Lê Trạch Kiếm, duỗi một tay ra rồi nói: "Đưa Thần Kiếm Truy Hồn đây, ngươi có thể không chết!"