"Kiếm là của nhà họ Lê ta, vì sao phải cho các ngươi? Mạng thì lại có một, các ngươi có thể lấy!" Lê Trạch Kiếm cũng là kẻ xương cứng, mặc dù bị người của Đại Hình Đường Long Hổ Sơn bao vây, ngoài sự kinh hoảng lúc ban đầu, chẳng mấy chốc y đã sớm bình tĩnh trở lại.
Lần này, Lê Trạch Kiếm cũng hiểu rõ trong lòng, nếu y bị người của Đại Hình Đường Long Hổ Sơn tìm tới cửa, lần này tuyệt đối không trốn thoát được rồi.
Cao thủ có bối phận chữ "Chí" của Đại Hình Đường Long Hổ Sơn này, ai ai cũng mang trong mình tu vi trăm năm, nội tình thâm hậu. Mặc dù thực lực của Bạch Triển rất mạnh, nhưng vừa rồi mới vận dụng lực tinh huyết đối phó với nữ quỷ Phượng Di, đã không còn sức lực để chống lại bảy lão đạo tu vi cực cao này nữa.
Về phía y, có thể bất phân thắng bại với một lão đạo trong số đó đã là khá tốt.
Về phần Cát Vũ và Dương Phàm, nếu hai người cộng lại cũng không biết có thể địch nổi một vị trong đó hay không.
Đây là vật gia truyền của dòng họ Lê, được truyền từ đời này sang đời khác, nếu thanh kiếm này không còn nữa, Lê Trạch Kiếm sẽ cảm thấy rất có lỗi với tổ tiên của mình.
Lão đạo đứng trước mặt bọn họ cũng không rút tay về, chỉ là giọng nói trầm thấp hơn vài phần: "Ta nói lại một lần nữa, rốt cuộc có đưa hay không? Đây là cơ hội cuối cùng của ngươi!"
“Không đưa, thanh kiếm này thuộc về nhà họ Lê.” Lê Trạch Kiếm thẳng thừng từ chối mà không cần suy nghĩ.
“Được, ta đã cho ngươi một cơ hội, đừng trách Long Hổ Sơn ta ỷ lớn hiếp nhỏ." Lão đạo kia vừa dứt lời, tất cả lão đạo đứng ở các phương hướng đều tiến lại gần bên này.
Bạch Triển nãy giờ không nói gì đột nhiên tiến lên một bước, chắp hai tay, trầm giọng nói: "Chí Thiện Chân Nhân, đã lâu không gặp."
Vị lão đạo đứng ở trước nhất này chính là trưởng lão của Hình Đường Long Hổ Sơn - Chí Thiện Chân Nhân, Bạch Triển biết lão ta. Chí Thiện Chân Nhân đó cũng biết Bạch Triển, lúc nãy Chí Thiện Chân Nhân làm như hoàn toàn không nhìn thấy Bạch Triển.
Nghe vậy, Chí Thiện Chân Nhân tỏ vẻ như bấy giờ mới nhìn thấy Bạch Triển vậy. Lão ta khẽ gật đầu, chào đáp lễ, khách sáo nói: "Hóa ra là Bạch tiểu hữu trong "Cửu Dương Hoa Lý Bạch". Đã lâu không gặp, gần đây khỏe không?"
Hai người chào hỏi nhau, thật ra thì cả hai đều tự biết rất rõ buổi chiều Bạch Triển còn vừa mới đánh đuổi được đám người của Tiểu Hình Đường Long Hổ Sơn. Những người của Tiểu Hình Đường chắc chắn đã nói việc này với các trưởng lão của Đại Hình Đường.
"Vẫn ổn... Không ngờ lại có thể gặp được thất lão của Hình Đường ở đây, thật là có duyên." Bạch Triển chắp tay với từng lão đạo ở bốn phía.
Xét cho cùng, Cửu Dương Hoa Lý Bạch có danh tiếng khá cao trên giang hồ. Lúc trước khi một quan đạo tấn công Long Hổ Sơn, Cửu Dương Hoa Lý Bạch đã có đại ân với Long Hổ Sơn, lão đạo của Đại Hình Đường này vẫn vô cùng có hảo cảm, nên đều hoàn lễ với Bạch Triển.
"Bạch tiểu hữu, hôm nay chúng ta không ôn chuyện được rồi. Cửa lớn của Long Hổ Sơn luôn luôn rộng mở cho bất kỳ ai của Cửu Dương Hoa Lý Bạch. Nếu Bạch tiểu hữu có thời gian thì cứ việc tới Long Hổ Sơn làm khách, bọn ta sẽ chiêu đãi thỏa đáng một phen. Chỉ là lúc này bần đạo có công vụ, việc này rất quan trọng, vẫn nên lo liệu công vụ trước rồi nói sau." Chí Thiện Chân Nhân kiên nhẫn nói.
"Không biết Chí Thiện Chân Nhân có công vụ gì? Nói không chừng tại hạ còn có thể giúp đỡ." Bạch Triển cố ý hỏi.
"Ha ha ha..." Chí Thiện Chân Nhân cười lớn, lắc đầu nói: "Bạch tiểu hữu, chúng ta vẫn nên nói thẳng với nhau đi, giao tiếp kiểu này quá mệt mỏi. Lê Trạch Kiếm bên cạnh ngươi đang mang theo chí bảo Kiếm Truy Hồn của Long Hổ Sơn ta. Dù thế nào đi chăng nữa, hôm nay bần đạo phải mang Kiếm Truy Hồn này trở lại Long Hổ Sơn, rồi báo cáo kết quả công việc cho chưởng giáo, cũng xin Bạch tiểu hữu để bọn ta tiện làm việc, nhường một con đường, đừng để làm hỏng giao tình của Cửu Dương Hoa Lý Bạch và Long Hổ Sơn, như vậy không tốt cho bất cứ ai cả.”
Bạch Triển cũng khẽ cười nói: "Không dối gạt Chí Thiện Chân Nhân, Lê Trạch Kiếm là anh họ của ta, bọn ta có quan hệ khá tốt. Nếu ta muốn giành đồ của anh họ ngươi, ngươi sẽ làm như thế nào?"
Bạch Triển lúc này đã bắt đầu giở trò, thậm chí ngay cả anh họ cũng lôi ra, chỉ nhằm bảo vệ Lê Trạch Kiếm.
Nghe vậy, Chí Thiện Chân Nhân kia sa sầm nét mặt, hừ lạnh một tiếng: "Bần đạo không có anh họ, hôm nay phá trời mà đến, người của Đại Hình Đường Long Hổ Sơn ta nhất định phải mang Thần Kiếm Truy Hồn về. Vốn là phải mang cả người lẫn kiếm về cùng, nhưng nể mặt Bạch tiểu hữu, có thể tha cho người một con đường sống."
“Chuyện này không thương lượng được à?” Bạch Triển hỏi.
“Không thể thương lượng được!” Chí Thiện Chân Nhân nói.
“Nếu ta nhất quyết phải bảo vệ Lê đại ca thì sao?” Bạch Triển nói từng chữ một, trong tay nâng lên Hỏa Tinh Xích Long Kiếm, dưới sự gia trì của linh lực, nhất thời ánh lửa tỏa ra bốn phía.
Chí Thiện Chân Nhân mặt không đổi sắc, âm u nói: "Bạch tiểu hữu, nếu ngươi nhất định muốn bảo vệ hắn, như vậy mấy lão già bọn ta đây cũng chỉ có thể đắc tội."
"Được, Bạch Triển ta lăn lộn trên giang hồ từ trước đến nay đều lấy chữ nghĩa làm đầu, vì tính mạng của huynh đệ mà có thể bất chấp mọi giá. Hôm nay ta cũng nói rõ, người lẫn kiếm các ngươi cũng có thể mang đi, nhưng phải bước qua xác của ta trước đã! Để xem sau khi ta chết rồi, mấy huynh đệ kia của ta có thể san bằng Long Hổ Sơn của các ngươi hay không!" Tính tình nóng nảy của Bạch Triển lại nổi lên. Mặc kệ lão ta là Đại Hình Đường hay Tiểu Hình Đường của Long Hổ Sơn gì đó, có là ông trời thì ông đây cũng không sợ.
Nghe được những lời của Bạch Triển, Chí Thiện Chân Nhân biến sắc, giọng điệu cũng dịu đi một chút: "Bạch tiểu hữu nghiêm túc quá rồi, bọn ta chỉ muốn thu hồi những gì thuộc về Long Hổ Sơn, không hề muốn trở thành kẻ thù của Cửu Dương Hoa Lý Bạch. Chờ sau khi bọn ta đem đồ đi, ngày khác sẽ đến cửa tạ tội. Vì chí bảo của Long Hổ Sơn, bần đạo chết cũng có sao?"
Trong khắp giang hồ, không ai là không nể phục năm người Cửu Dương Hoa Lý Bạch này. Quan hệ giữa năm huynh đệ tốt đến mức có thể mặc chung một cái quần. Hễ người nào gặp khó khăn, mấy huynh đệ còn lại đều liều chết tương trợ. Hôm nay nếu Bạch Triển thật sự bị người của Hình Đường Long Hổ Sơn gi3t ch3t, bốn vị còn lại trong Cửu Dương Hoa Lý Bạch ắt sẽ đạp đổ Long Hổ Sơn, đòi lại công bằng.
Đây tuyệt đối không phải là một trò đùa. Lúc trước mấy huynh đệ bọn họ xâm nhập Hắc Thủy Thánh Linh Giáo của Đông Nam Á, trực tiếp chém giết mấy trăm kẻ địch, náo loạn khiến Hắc Thủy Thánh Linh Giáo người ngã ngựa đổ, gà chó không yên. Đừng nói là Long Hổ Sơn, ngay cả Mao Sơn cũng không dám trở thành kẻ thù của đám thanh niên sừng sỏ này.
Nói cũng đã nói đến nước này rồi, trận này không đánh không được. Sáu vị lão đạo còn lại không nói một lời, thân hình nhoáng lên một cái, lao thẳng về phía Lê Trạch Kiếm.
Cát Vũ rung Mao Sơn Thất Tinh Kiếm, muốn liều mạng với những lão đạo này.
Vào lúc này, tất cả mọi người có mặt đều cảm thấy một cỗ ác hàn bao trùm khắp cơ thể, bên tai đột nhiên liên tiếp truyền đến vài tiếng trầm đục, như thể có một viên đạn bắn về phía này...