Mao Sơn Quỷ Vương

Chương 257:




Trước đó, Cát Vũ đã kể cho Dương Phàm nghe về cảnh đời của Phượng Di, lúc đó đã thấy vẻ mặt của Dương Phàm có chút mất tự nhiên, chắc chắn cô đang tràn đầy lòng thương hại đối với Phượng Di. Con gái mà, dù sao cũng mềm lòng. Khi Bạch Triển thật sự muốn động thủ, Dương Phàm lại cảm thấy không đành lòng.
Hơn nữa, nữ quỷ Phượng Di này thật sự rất đáng thương, trong cuộc đời chịu quá nhiều oan uổng. Sau khi bị người ta hãm hại, bà ta gần như bị tra tấn đến chết, tự biết khó thoát khỏi cái chết nên đã áp dụng một cách thức cực đoan, hóa thành quỷ vật cực phẩm để trả thù người của toàn bộ phủ đại soái.
Tức nước vỡ bờ, con người thật sự có thể làm bất cứ điều gì. Ở một khía cạnh nào đó, Phượng Di làm như vậy cũng có thể thông cảm được.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, không phải tất cả những người trong phủ đại soái đều đáng phải chết. Những người hầu và binh lính đó đều vô tội. Sau khi hóa thành quỷ vật cực phẩm, bà ta ở lại bên trong tòa nhà Dương Lâu và chiếm cứ nó hàng trăm năm. Mấy năm nay, những người chết trong tòa nhà này không phải con số nhỏ.
Bằng không thì sao lại nói sự tồn tại giống như nữ quỷ Phượng Di cũng chỉ có thể bị đánh cho hồn phi phách tán, hoàn toàn không thể siêu độ. Giết người quá nhiều, oán niệm quá nặng, địa phủ không có khả năng thu nhận quỷ vật như vậy.
Dù loại quỷ vật như Phượng Di này xuống địa phủ thì những quỷ sai đó cũng sợ, vì trước đó quỷ sai cũng là quỷ.
Khi Dương Phàm nói ra những lời như thế, Cát Vũ và Bạch Triển đều sững sờ. Lê Trạch Kiếm mở miệng trước: "Cô gái, đây không phải là một trò đùa, cô phải biết chúng ta đã bỏ ra bao nhiêu công sức mới có thể hàng phục được Quỷ Ma này. Một khi thả nó thì chẳng khác nào thả hổ về rừng, dù sao nền tảng của Quỷ Ma vẫn còn đó, nói không chừng qua vài thập niên nữa, đạo hạnh của nó khôi phục lại rồi tiếp tục giết người làm chuyện ác. Đến lúc đó không biết lại có bao nhiêu người vô tội chết thảm. Chúng ta cũng chẳng có thời gian rảnh rỗi đi xử lý bà ta thêm một lần nữa đâu."
"Tiểu sư tỷ hồ đồ rồi hả? Đây chính là quỷ vật cực phẩm Quỷ Ma đấy, giết nhiều người như vậy, có đánh bà ta hồn phi phách tán một trăm lần cũng không quá đáng. Đối phó với loại yêu vật như thế này không thể nhân từ nương tay, nếu không hậu hoạn vô cùng." Bạch Triển cũng kích động nói.
"Tiểu sư đệ, ngươi quên bên cạnh Tiểu Cửu Ca còn có một Quỷ Yêu sao? Lúc trước Quỷ Yêu cuốn lấy Tiểu Cửu Ca cũng hung ác cực kỳ, bây giờ không phải vẫn bị Tiểu Cửu Ca thu phục rồi à? Một người ngoan ngoãn đáng yêu thì có người nào không thích chứ?" Dương Phàm tranh luận.
"Tiểu sư tỷ, đây hoàn toàn không phải là một khái niệm. Tiểu Manh Manh là bởi vì nhất thế song hồn với Quỷ Yêu đó..."
"Được rồi, được rồi... Đừng nói nữa, Phượng Di đáng thương như vậy, các người lại không có chút thương hại nào, thật sự là một đám đàn ông thô kệch. Ta cũng đâu bảo các người thả nó, chỉ là nghĩ biện pháp phong ấn thôi. Không phải trên người Tiểu Vũ có một thánh khí Mao Sơn Tụ Linh tháp sao? Có thể cho Phượng Di ở bên trong đó, trước đó Tiểu Vũ đã nói rồi, có thể cho bà ta ở bên trong mà." Dương Phàm có chút không phục mà nói.
Cát Vũ gãi đầu nói: "Được thì khẳng định được, dù sao thì đó cũng là pháp khí mà Mao Sơn đã truyền thừa hàng nghìn năm. Bên trong Tụ Linh tháp có những phù văn đặc biệt hóa giải oán niệm của quỷ vật, trải qua sự gia trì của tổ sư Mao Sơn các đời, sau khi rất nhiều quỷ vật hung hãn bị phong ấn trong đó, oán niệm cũng được hóa giải gần hết. Chỉ là không biết có thể có tác dụng đối với loại quỷ vật cực phẩm như Phượng Di hay không thôi."
"Khẳng định là có tác dụng, tênnhóc ngươi cứ coi như là giúp ta một việc được không? Ngươi xem ta cũng đã giúp ngươi gọi tiểu sư đệ đến thu thập Phượng Di rồi, vậy mà ngươi không đồng ý với ta chuyện này sao?" Dương Phàm nắm lấy cánh tay của Cát Vũ mà nói.
Bạch Triển cũng cảm thấy bất lực với tiểu sư tỷ này, quay đầu lại nhìn thoáng qua Lê Trạch Kiếm ở bên cạnh. Mà đại ca Lê Trạch Kiếm lại mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, không nói một chữ nào, hình như là đang muốn nói: Chuyện này không liên quan gì đến ta, ta chỉ tới đánh thôi, xử lý chuyện như thế nào thì các ngươi tự chịu trách nhiệm đi, một lát ông đây còn phải chạy trốn nữa.
Sau khi cân nhắc một hồi, Bạch Triển thở dài một hơi, nhìn về phía Cát Vũ rồi nói: “Tiểu Vũ huynh đệ, hay là chuyện này đành làm phiền ngươi đi. Ngươi cứ thu bà ta vào, tạm thời phong ấn trong Tụ Linh tháp. Nếu oán khí của Phượng Di vẫn không thể hóa giải thì ngươi cứ trực tiếp diệt bà ta là được, đừng nhân từ nương tay."
Đã nói đến nước này rồi, Cát Vũ cũng không tiện từ chối. Thực ra thì hắn muốn trực tiếp giết Phượng Di hơn, như thế sẽ xong xuôi mọi chuyện.
Ngay lập tức, Cát Vũ quay đầu lại nhìn về phía Phượng Di, trầm giọng hỏi: "Phượng Di, cho ngươi một con đường sống sót, có bằng lòng chịu phạt trong Tụ Linh tháp không?"
Phượng Di cười khổ nói: "Tiêu diệt ta đi, nếu không ta vẫn sẽ tiếp tục giết người, tiếp tục sống trên đời này cũng không còn ý nghĩa gì nữa rồi..."
"Phượng Di, cho ngươi một con đường sống sót mà ngươi vẫn còn ngoan cố, ngươi thật là không biết sống chết." Dương Phàm tức giận giậm chân, sau đó trực tiếp vỗ vỗ vai Cát Vũ nói:" Đừng có ngớ ra đó nữa, mau thu bà ta vào đi. Phong ấn trong Tụ Linh tháp trước rồi nói sau."
Dương Phàm sợ mấy người họ sẽ đổi ý, mà Phượng Di này cũng không biết điều, cho bà ta một con đường sống mà cũng không biết quý trọng, cô không nhịn được mà dùng một tay lấy Tụ Linh tháp trên người Cát Vũ ra, nói: "Nhanh lên, đừng rề rà nữa."
Cát Vũ liên tục bị Dương Phàm thúc giục, không còn cách nào khác ngoài việc phá vỡ phong ấn của Tụ Linh tháp, ném nó lên mặt đất. Tụ Linh tháp lập lòe kim mang, phù văn lưu chuyển, tức thì một lực cắn nuốt mạnh mẽ bao trùm lên trên người Phượng Di. Phượng Di nhanh chóng hóa thành một luồng sát khí đen đỏ, bị hút vào bên trong Tụ Linh tháp.
Khi Phượng Di vừa bước vào Tụ Linh tháp, những lão quỷ đã bị phong ấn trước đó bùng nổ luôn.
"Vũ gia... ngươi làm gì vậy? Bỏ con Quỷ Ma này vào trong đây rõ ràng là bảo nó bắt nạt bọn ta mà..."
"Vũ gia... Nữ quỷ này độc đoán lắm, đã giết rất nhiều anh em tốt của chúng ta rồi nuốt chửng hết. Làm sao ngươi có thể đưa nó vào trong Tụ Linh tháp chứ, trực tiếp tiêu diệt đi..."
"..."
Đám quỷ vật trong Tụ Linh tháp có vẻ rất có thành kiến ​​với Phượng Di, hoàn toàn không muốn bà ta ở cùng.
Cát Vũ cũng có chút bất đắc dĩ, tức giận nói: "Được rồi, được rồi... Cả đám các ngươi trước khi vào trong Tụ Linh tháp, có ai mà không từng giết rất nhiều người vô tội chứ. Bây giờ bà ta cũng giống như các ngươi, bị phạt trong Tụ Linh tháp, tiêu trừ oán niệm. Sư phụ và ta đã cho các ngươi một cơ hội, chẳng lẽ không thể cho bà ta một cơ hội ư?"
Ngay khi vừa nói ra những lời này, những quỷ vật trong Tụ Linh tháp đột nhiên trở nên yên tĩnh.
"Đạo hạnh của Quỷ Ma này cơ bản đã bị phế đi hoàn toàn. Bà ta ở trong đó thì các ngươi không được bắt nạt bà ta, bằng không ta sẽ cho các ngươi biết tay." Cát Vũ nói xong thì vỗ vào Tụ Linh tháp, Tụ Linh tháp kia nhanh chóng thu nhỏ lại, bị Cát Vũ cất lại trên người.
"Ừ, Tiểu Vũ vẫn rất tốt. Lần này coi như là đã giúp ta rồi. Chị đây sẽ nhớ kỹ ân tình này của ngươi." Dương Phàm vỗ vỗ vai Cát Vũ nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.