Mao Sơn Quỷ Vương

Chương 243:




“Thật không biết xấu hổ, nữ quỷ Phượng Di này thật đúng là vô liêm sỉ, còn dùng cảnh tượng như thế này huyễn hoặc chúng ta.” Sắc mặt Dương Phàm hơi đỏ lên, thở phì phò mà nói, hiển nhiên cô cũng nhìn thấy cảnh tượng trước đó.
"Quỷ thì làm gì có liêm sỉ? Mục đích của nó là muốn giết chúng ta. Tiểu Vũ, tiểu sư tỷ, hai người các ngươi theo sát ta và Lê đại ca, chúng ta chuẩn bị xông vào." Bạch Triển nói rồi giơ Hỏa Tinh Xích Long Kiếm trong tay lên, nhất thời một luồng hỏa quang hướng lên trời, trực tiếp xuyên thủng luồng sát khí đỏ đen, khơi thông một con đường.
Lê Trạch Kiếm dẫn đầu với thanh phi kiếm Truy Hồn, lợi dụng ngọn lửa phun ra từ Hỏa Tinh Xích Long Kiếm của Bạch Triển, xung phong về phía trước. Lúc này, bên tai lại truyền tới vô số tiếng gào thét chói tai của đám lệ quỷ, toàn bộ gian đại sảnh không ngừng có luồng khí tức đen đỏ lưu chuyển, sau đó ngưng tụ thành hình người, hóa thành lệ quỷ xông về phía bọn họ mà tàn sát.
Cũng không biết trong tòa nhà này rốt cuộc có bao nhiêu oan hồn lệ quỷ, Cát Vũ đã đến đây mấy lần, lần nào cũng giết được rất nhiều, nhưng đối phương dường như vẫn vô cùng vô tận, làm sao cũng không thể giết hết được.
Theo sau Bạch Triển và Lê Trạch Kiếm, Dương Phàm và Cát Vũ cũng nhanh chóng xông vào, nhóm bốn người đi thẳng đến bức tượng Quan Công cao lớn.
Luồng sát khí đen đỏ bên ngoài càng lúc càng nhiều, trong phòng có vô số lệ quỷ vờn quanh, tiếng quỷ khóc thê lương chói tai khó nghe, quả thực khiến cho người ta suy sụp.
Vừa lao tới tượng Quan Công, Bạch Triển đã lớn tiếng nói: "Cát huynh đệ, lần trước ta có nghe tiểu sư tỷ nói, ngươi biết được một loại thủ đoạn dùng ý thức để trao đổi với địa sát lực, có thể hiểu được nguồn gốc của toàn nhà này. Để ta và tiểu sư tỷ hộ pháp cho ngươi, ngươi hãy thông qua tượng Quan Công mà tìm hiểu một chút xem quá khứ của Phượng Di như thế nào. Có câu biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Chỉ khi chúng ta nắm được nhược điểm của nó thì mới có thể nắm chắc phần thắng."
Cát Vũ gật đầu, không dám chậm trễ một chút nào, trực tiếp ngồi xếp bằng ngay sau tượng Quan Công, bấm ngón tay niệm quyết, sau đó vươn một bàn tay ra bao lên mặt sau của tượng Quan Công, khiến cho ý thức của mình thoát ra, lan nhập vào trong địa sát lực bị phong ấn kia.
Lần trước, Cát Vũ đã cố gắng tự mình tìm ra thân phận và chân tướng của nữ quỷ Phượng Di và cả tòa nhà này, còn vì lý do ấy mà bố trí Bách Quỷ Kích Sát Trận xung quanh bức tượng Quan Công.
Thật tiếc là sau đó nó đã bị phá hủy bởi người của Luyện Quỷ Đường, suýt chút nữa còn bị bọn họ gi3t ch3t.
Lần này có hai vị cao thủ Bạch Triển và Lê Trạch Kiếm trấn sân, cũng như tiểu tỷ tỷ Dương Phàm hộ pháp cho mình. Cho dù tất cả người của Luyện Quỷ Đường đều đến đây thì cũng không có ích gì.
Với lớp phòng thủ này, Cát Vũ hoàn toàn có thể hiểu được tất cả nguyên nhân và hậu quả của tòa nhà.
Thật ra, Cát Vũ vẫn luôn tự hỏi, tòa nhà tên Dương Lâu này chỉ có lịch sử hơn trăm năm, nữ quỷ Phượng Di nhiều nhất cũng chỉ có một trăm năm đạo hạnh, làm sao lại có thể có khí oán sát nồng đậm như thế chứ?
Bất kỳ lão quỷ nào được triệu hồi từ trong Tụ Linh tháp của mình, đều có thể nhiều năm tuổi hơn nữ quỷ này, nhưng khổ nỗi đều không có đạo hạnh cao như bà ta. Nếu muốn hiểu được tột cùng thì chỉ có thể trao đổi cùng địa sát lực bị phong ấn thông qua ý thức, điều này vẫn có tính nguy hiểm nhất định.
Sau khi Cát Vũ ngồi xuống, đặt một tay lên tượng Quan Công, trong lòng bàn tay tức khắc có ánh sáng vàng lóe lên. Cát Vũ lập tức tiến vào trạng thái lão tăng nhập định, tiếng gào thét của lệ quỷ tràn ngập bên tai cũng biến mất, ý thức của hắn cũng bắt đầu chậm rãi chìm vào bên trong lực phong ấn.
Có Bạch Triển và Lê Trạch Kiếm ngăn chặn những lệ quỷ tàn sát về phía bên này, Cát Vũ hoàn toàn không phải lo lắng về an nguy tính mạng của bản thân.
Ban đầu, trước mắt chỉ có một mảnh tối đen, theo sự trầm luân của ý thức, trong bóng tối bắt đầu xuất hiện một tia sáng, xuyên qua từng tầng sương mù, sau đó là một cánh cửa sắt rất dày nặng màu đen mô phỏng theo phong cách Châu Âu. Sau khi ý thức lẻn vào, nơi đó cũng là màu đen, sắc đêm u tối, sau đó ý thức của Cát Vũ lại từ từ xâm nhập, liền nhìn thấy một người ngồi xổm sau cánh cổng sắt, đầu bù tóc rối, quay lưng về phía hắn, toàn thân không ngừng phát run.
Ý thức của Cát Vũ đến gần, người kia đột nhiên đứng dậy và quay lại nhìn về phía Cát Vũ.
Đây là một khuôn mặt đáng sợ, với những mạch máu đỏ bao phủ khắp mặt như mạng nhện, đang rất gần với ý thức của Cát Vũ...
"Ngươi muốn biết cái gì... ngươi muốn biết cái gì... Ha ha ha... ta ở đây..."
Khuôn mặt nữ quỷ kia gần sát vào ý thức của Cát Vũ, hai mắt trắng dã không chút biểu cảm, máu không ngừng trào ra miệng, trên thân thể của bà ta có vô số lỗ thủng, không ngừng chảy máu ra bên ngoài.
Đây chính là nữ quỷ Phượng Di kia đang ngăn cản ý thức của hắn lẻn vào, không ngừng tiến lại gần hắn hơn. Cát Vũ nhất thời cảm thấy một áp lực lớn bao trùm trong cơ thể mình, ép hắn đến nỗi gần như không thở được. Mặt của nữ quỷ đó sắp dán chặt vào trên mặt mình.
"Đừng hoảng sợ, có ta đây, từ từ đến..." Một giọng nói vang lên bên tai, Cát Vũ cảm thấy một dòng chảy ấm áp từ từ dung nhập vào sau lưng mình, khiến ý thức của hắn trở nên rõ ràng hơn.
Giọng nói này là của Dương Phàm, rất nhẹ nhàng, ngay bên tai hắn, Cát Vũ dường như cảm nhận được hơi nóng từ miệng cô, khiến tai hắn nhột nhột.
Khuôn mặt của nữ quỷ Phượng Di gần như dính vào mặt hắn dần dần tái đi, cho đến khi biến mất.
Trên thực tế, nữ quỷ Phượng Di hiện giờ đang đại soái đám quỷ vật trong tòa nhà Dương Lâu, chiến đấu chống lại Bạch Triển và Lê Trạch Kiếm. Ý thức của bà ta bên trong phong ấn không quá mạnh.
Vẫn là tòa nhà Dương Lâu, chỉ là toà nhà này mới hơn, có cổng sắt sơn mài màu đen, có bảy tám vệ binh canh giữ lối vào. Trong sân có hòn non bộ và nhà thủy tạ, nước chảy róc rách, mấy cây đại thụ rậm rạp xanh um tươi tốt. Bên trong tòa nhà Dương Lâu, có rất nhiều người mặc trang phục cuối thời nhà Thanh đầu thời dân quốc, hầu hết vẫn là một số người mặc quân trang kỳ lạ đi lại trong sân.
Sau đó hình ảnh lại lóe lên, một đoàn xe từ từ chạy tới, phía sau có một ban nhạc đang chơi nhạc, khua chiêng gõ trống.
Có một người cưỡi một con ngựa cao lớn, trên nguc treo một bông hoa hồng lớn, người này khoảng bốn mươi, năm mươi tuổi, để hai chòm râu, trên người mặc quân trang, rất là dũng mãnh.
Phía sau gã, có hàng trăm người mặc quân phục, cả đám trang bị vũ trang hạng nặng, đi theo phía sau gã.
Ngoài đoàn xe phía sau còn có một chiếc kiệu cỡ lớn do tám người nâng, lắc lư chậm rãi đi về phía tòa nhà Dương Lâu.
Cát Vũ không khỏi cảm thấy có chút kỳ lạ, cảnh tượng này không ra gì cả, cho dù nhìn thế nào đi nữa cũng cảm thấy như đội ngũ đón dâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.