Đây là tòa nhà Dương Lâu cách đây một trăm năm. Ở đây dường như đang sắp cử hành một hôn lễ long trọng. Cưỡi trên con ngựa cao to là một người trông có vẻ là tướng quân. Phía sau có mấy trăm vệ binh đi theo, rất uy vũ.
Hai bên đường, chiêng trống rền vang, pháo nổ vang trời, nhiều nhà giàu mặc sắc phục Trung Hoa Dân Quốc không ngừng vỗ tay, hò hét.
Khung cảnh vô cùng náo nhiệt và sống động.
Sau đó hình ảnh lóe lên, lại là cảnh nhiều người tụ tập uống rượu, ăn thịt.
Dọc theo hành lang dài, ý thức của Cát Vũ lẻn vào một căn phòng nào đó trên tầng hai của tòa nhà. Trong này có ánh đèn rực rỡ, rất nhiều chữ "Song Hỉ" được dán lên, cùng những ngọn nến đỏ không ngừng lung linh, càng làm tăng thêm bầu không khí quyến rũ.
Trên chiếc giường cưới màu đỏ, cô gái duyên dáng đội mũ phượng ngồi ngay ngắn, trên đầu còn đội một cái khăn voan.
Sau đó cửa phòng tân hôn bị đẩy ra.
Vị tướng quân say khướt đột nhiên đẩy cửa ra, cười thật tươi bước vào, nhân tiện đóng cửa lại.
Mắt say lờ đờ, vị tướng quân bước đến bên người cô gái duyên dáng trong chiếc váy cưới màu đỏ, run rẩy đưa tay ra, vén chiếc khăn trùm đầu màu đỏ trên đầu cô gái lên.
Khoảnh khắc khi chiếc khăn trùm đầu màu đỏ được vén lên, Cát Vũ rõ ràng nhìn thấy đây là một khuôn mặt xinh đẹp, đường nét trên khuôn mặt thanh tú có chút xuất thần, nhất định là tuyệt thế giai nhân, với làn da trắng nõn, mềm mại như trứng luộc.
Khuôn mặt của cô gái thoáng có chút sợ hãi, đồng thời có chút e thẹn, khiến cô càng thêm quyến rũ và khả ái.
Tướng quân kia vừa nhìn thấy đại mỹ nhân này thì nhất thời máu dồn lên não, không quan tâm được gì nữa mà nhào lên như một con sói đói, ôm chặt cô gái xinh đẹp tuyệt diệu vào lòng, lại đưa tay lên xuống, c0i quần áo trên người cô gái kia.
Sau đó hình ảnh lại lóe lên, một lúc lâu sau là cảnh tượng vị đại tướng quân kia đưa cô gái xinh đẹp này đi du ngoạn. Cô gái này, Cát Vũ nhìn khá quen mắt, chắc là quỷ vật Phượng Di lợi hại nhất trong tòa nhà Dương Lâu này.
Cát Vũ đã hơn một lần nhìn thấy nữ quỷ Phượng Di, tuy rằng mỗi lần nhìn thấy đều là vẻ mặt hung ác kinh người, nhưng nét mặt tổng thể sẽ không sai.
Có thể thấy chính xác là vị tướng quân đó hẳn là một quân phiệt nhỏ, dưới trướng có rất nhiều người, mỗi lần xuất hành đều có một, hai trăm vệ binh đi cùng.
Tiểu quân phiệt này vô cùng yêu chiều nữ quỷ Phượng Di, bất kể đi đâu cũng mang theo cô, rong ruổi khắp núi non sông nước. Ánh mắt của nữ quỷ Phượng Di nhìn vào tiểu quân phiệt cũng tràn đầy yêu thương.
Tuy nhiên, ngoài nữ quỷ Phượng Di, tiểu quân phiệt này còn có năm, sáu cô vợ bé khác. Nữ quỷ Phượng Di chỉ có thể xếp thứ bảy, và là người được cưng chiều nhất của tiểu quân phiệt.
Tiểu quân phiệt chỉ sủng ái một mình Phượng Di, không thể nào "rải đều mưa móc". Trong khi đó, Phượng Di lại hoàn toàn sa vào trong sự sủng ái của tiểu quân phiệt, lún sâu đến mức không thể tự kiềm chế, nhưng lại không biết rằng tai họa lớn đang ngày càng đến gần với cô.
Thời gian trôi qua, những cô vợ bé đó ngày càng có oán hận với Phượng Di.
Hình ảnh lướt qua nhanh chóng, trong nháy mắt Phượng Di đã mang thai, tiểu quân phiệt càng che chở Phượng Di nhiều hơn, mỗi ngày đều kèm trái phải, đi đường cũng phải đỡ một bên.
Dựa theo hình ảnh này, mấy cô vợ bé của tiểu quân phiệt không thể sinh cho gã đứa con nào, mà Phượng Di lại mang thai con của tiểu quân phiệt, tiểu quân phiệt làm sao có thể không chiều chuộng Phượng Di chứ. Xem ra chỉ có Phượng Di mới có thể để lại đời sau cho tiểu quân phiệt.
Trong nháy mắt, nữ quỷ Phượng Di lâm bồn, kinh hãi gào thét.
Tiểu quân phiệt đi đi lại lại bên ngoài phòng sinh một cách vừa bất an vừa kích động.
Không lâu sau, nữ hộ sinh chạy ra ngoài với vẻ vô cùng vui mừng, nói rằng đã sinh rồi, là một bé trai.
Tiểu quân phiệt vui mừng khôn xiết, nước mắt kích động suýt chút nữa trào ra, ôm lấy con trai hôn vài cái.
Có vẻ như Phượng Di đã có một cuộc sống hạnh phúc, đã sinh ra một cậu bé khôi ngô cho tiểu quân phiệt.
Vì thế, những cô vợ bé khác của tiểu quân phiệt càng thêm căm thù, oán hận của họ đối với Phượng Di càng ngày càng nặng.
Hình ảnh lại lóe lên, chỉ nhìn thấy các cô vợ khác của tiểu quân phiệt đang âm mưu gì đó, còn có một người đàn ông ăn mặc như người hầu đứng ở bên cạnh, nhìn dáng vẻ như tuổi hai mươi.
Cô vợ cả lấy ra một khoản tiền đưa cho người đàn ông kia, người đàn ông kia ngàn ân vạn tạ với cô vợ cả, sau đó rời khỏi đây.
Vài ngày sau, khi Phượng Di đang ngủ trong phòng khách ở tầng một, người đàn ông trông như người hầu đột nhiên xông vào.
Phượng Di bừng tỉnh, đột nhiên đứng dậy, nói vài câu với người đàn ông kia, giọng địa phương của hai người rất nặng, nhưng Cát Vũ vẫn có thể mơ hồ nghe rõ mấy lời, người đàn ông đó dường như là đồng hương của Phượng Di.
Phượng Di gặp được đồng hương ở nơi đất khách quê người không dễ dàng gì, nên đã nhiệt tình trò chuyện với người đàn ông đó.
Đang nói chuyện phiếm, người đàn ông đột nhiên đứng dậy nhào lên người Phượng Di, đè cô xuống ghế tựa rồi bắt đầu xé quần áo của cô.
Vào lúc này, cửa phòng khách bị đá tung ra, tiểu quân phiệt xuất hiện trong phòng khách cùng với những cô vợ bé khác.
Người đàn ông sợ hãi và nhanh chóng lăn ra khỏi Phượng Di.
Tiểu quân phiệt tức giận đùng đùng, mặt đỏ bừng như phát điên, mắng to: "Con mẹ nó, ngươi dám vụng trộm với đàn ông sau lưng ông đây, ông đây sẽ giết ngươi!"
Nói xong, gã rút trong người ra một khẩu súng lục bắn hơn chục phát vào người đã bắt nạt Phượng Di. Tên kia chảy cả máu ra sàn, song như thể còn chưa hết giận, gã lại rút ra một cây đao từ trên người sĩ quan phụ tá bên cạnh, bước đến bên cạnh tê đàn ông kia rồi chém lung tung, cả người gần như bị băm thành thịt.
Tiểu quân phiệt đau buồn, tức giận, tuyệt vọng và đau đớn khôn nguôi.
Phượng Di quỳ trên mặt đất liên tục giải thích không phải như vậy, cô và tên kia không làm gì cả, là tên kia muốn bắt nạt cô.
Tiểu quân phiệt tức giận, nói là ta đã nhìn thấy hết rồi, ngươi còn dám nói dối ta ư.
Vì vậy, gã bảo sĩ quan phụ tá mang roi đến, rồi quất lên người Phượng Di một cách thô bạo. Sau khi quất hơn một trăm nhát, trên người Phượng Di đầy vết bầm tím, cả người toàn là vết máu, trực tiếp ngất đi vì đau đớn.
Tiểu quân phiệt đã ra lệnh trực tiếp kéo Phượng Di đi và giam trong phòng chứa củi, đánh đập cô mỗi ngày, từ từ tra tấn đến chết.
Mấy cô vợ khác vội vàng bước tới an ủi và nói tiểu quân phiệt đừng tức giận. Ngay sau đó lại có một cô vợ bé nói rằng đứa trẻ do Phượng Di sinh ra có thể cũng không phải là con của gã. Tiểu quân phiệt đã vô cùng tức giận khi nghe điều đó, trong lúc cơn giận cuộn trào đã chỉ thị cho thuộc hạ của mình ném đứa trẻ vào đồng không mông quạnh để cho chó ăn, đáng đời một đứa con hoang!