"Lê đại ca, ngươi nhất định phải cẩn thận, không thể sơ suất. Quỷ vật ở đây rất hung tàn, mấy lần ta lại đây đều suýt chết. Hiện nay, đám quỷ vật trong tòa nhà bị càng ngày càng hung tợn, sự khống chế của phong ấn đối với chúng nó đã trở nên cực kỳ nhỏ bé rồi." Cát Vũ lo lắng nói.
"Cát huynh đệ, ngươi yên tâm đi, nếu ta đã đến đây, dù có liều cái mạng này cũng nhất định phải tiêu diệt đám quỷ vật trong tòa nhà. Thà chết ở đây còn hơn là chết trong tay người của Hình Đường Long Hổ Sơn." Khí thế của Lê Trạch Kiếm lúc này rất cường tráng, đã sớm không còn để ý đến sự sống chết của bản thân.
Cổng sắt vừa đóng lại, một cơn gió lạ thổi tới toàn bộ tòa nhà. Sau khi gió nổi lên, cái lạnh tê tái lại ngấm vào cơ thể rồi khoan vào trong người bọn họ, khiến cho tóc gáy trên cơ thể người ta cũng dựng đứng hết cả lên.
Sau đó, cơn gió lạ càng lúc càng âm u và lạnh lẽo, tạo thành những cơn lốc nhỏ, lượn lờ trong đại viện, cuốn những chiếc lá khô trên mặt đất, bay múa theo gió, gào thét bay về phía đám người Cát Vũ.
Cát Vũ quen thuộc nhất với khung cảnh như vậy, tuy rằng lần nào cũng giống nhau nhưng cảm giác mà nó mang lại cho Cát Vũ đều không giống nhau, mỗi lúc càng âm u và lạnh lẽo hơn.
Bốn người hỗ trợ lẫn nhau, mỗi người đều cầm một pháp khí trong tay, chậm rãi đi về phía cửa của tòa nhà.
Bạch Triển và Lê Trạch Kiếm đi phía trước, pháp khí trong tay hai người cực kỳ chói mắt, khí thế trên người lại dần tăng lên. Khi những chiếc lá chết khô như dao găm bay tới bên cạnh bọn họ, đều bị khí tức phát ra trên người bọn họ ép lui lại, không có một phiến lá nào rơi trúng người bọn họ.
Chỉ có điều lúc này đây, nó có vẻ dữ dội hơn một chút so với ngày hôm qua.
Lê Trạch Kiếm liếc nhìn xung quanh, sự hoảng sợ trong mắt y càng ngày càng đậm, thầm nghĩ rằng không có gì lạ khi bọn họ nhất quyết bảo mình đến đây. Khí âm sát ở nơi đây dày đặc đến độ không phải chỉ một, hai cao thủ tuyệt đỉnh là có thu phục được.
Những luồng khí âm sát này trôi dạt từ mặt đất, bay về phía bọn họ rồi bao vây lấy họ.
Khí âm sát xâm nhập vào cơ thể không phải là chuyện đùa, nhẹ thì ốm nặng, nặng thì đi đời nhà ma. Ngay cả người tu hành cũng không thể chống lại được khí âm sát nồng đậm như vậy.
Khi đám khí âm sát này tụ lại mà đến, Bạch Triển lấy ra một lá bùa màu lam, trong tay bấm một pháp quyết, nhanh chóng niệm vài câu chú ngữ trong miệng, ngay lập tức đưa tấm lá bùa màu lam vào Hỏa Tinh Xích Long Kiếm. Hỏa Tinh Xích Long Kiếm kia tức thì phun ra một con rồng lửa màu đỏ thẫm, bao bọc bốn người họ ở giữa.
Sau khi khí âm sát lan đến phạm vi phóng xạ của hỏa long, tất cả đều bị chân hỏa lực đó đốt cháy, phát ra tiếng "bụp bụp".
Được bảo vệ bởi đám chân hỏa lực này, nhóm bốn người đi thẳng đến cửa của tòa nhà.
Đúng lúc này, cánh cửa đang đóng chặt của tòa nhà đột nhiên phát ra tiếng "ken két", rồi nó tự mở ra.
Bên trong cửa tối đen như mực, sắc đêm hôm nay rất u ám, dù có mở thiên nhãn, có thể nhìn thấy mọi vật vào ban đêm thì cũng không thể nhìn rõ chuyện gì đang diễn ra bên trong tòa nhà này.
Bởi vì trong đó, không biết từ khi nào đã tràn ngập khí tức màu đỏ đen khuếch tán ra, đang quay cuồng không ngừng bên trong đại sảnh.
Ngay khi mọi người còn đang lưỡng lự không biết có nên vào ngay không, thì bất ngờ có tiếng “ê ê a a” truyền đến từ trong đại sảnh, như thể có ai đó đang hắng giọng và chuẩn bị hát.
Không lâu sau, sương mù lại cuộn một hồi, đèn đuốc trong đại sảnh đột nhiên sáng lên, cả đại sảnh trông rực rỡ hẳn, không nhiễm một hạt bụi.
Trong nhà treo vài chiếc đèn lồng lớn màu đỏ, đung đưa trong gió, có người chơi ván tre, có người chơi trống nhỏ, còn có người chơi sáo và kèn suona... Có vẻ như đang chơi một bản nhạc nào đó.
Một lúc sau, một đám mỹ nhân mặc sườn xám đột nhiên đi ra từ một bên của đại sảnh, sườn xám đó cũng sặc sỡ với hoa văn tinh xảo, có một đường xẻ cao, gần đến thắt lưng, lộ ra một cặp đùi trắng.
Những mỹ nhân mặc sườn xám này đều là báu vật trời ban, nhún nhảy theo tiếng nhạc, lắc đầu và tạo dáng với nhiều động tác quyến rũ mê hoặc.
Ngay sau đó, các mỹ nhân mặc sườn xám lần lượt cởi bỏ quần áo, ném xuống sàn.
Cảnh tượng này rất quen thuộc, Cát Vũ mơ hồ nhớ ra mình đã từng trải qua cảnh này.
Không biết tại sao, nhưng lần này cảm giác rất thật, như thể có người đang thực sự nhảy múa trước mặt mình.
Ngay khi Cát Vũ đang suy nghĩ, thì một tiếng hét lớn đột nhiên vang lên bên tai hắn: "Đồ yêu nghiệt to gan, dám dùng ảo ảnh để mê hoặc tâm trí người khác!"
Tiếng chưa dứt, chỉ thấy một luồng kim mang hiện lên, chẳng mấy chốc bay về phía cơ thể của một người phụ nữ xinh đẹp ở giữa đang chuẩn bị cởi sườn xám. Đạo kim mang kia không phải gì khác mà là thanh phi kiếm nổi lơ lửng trên đỉnh đầu Lê Trạch Kiếm, bỗng chốc đâm vào trái tim của nữ quỷ kia, đóng đinh trên xà nhà ở giữa của đại sảnh.
Mỹ nhân sườn xám kia đột nhiên thay đổi diện mạo, sắc mặt dữ tợn và đau đớn, tóc tai bù xù, trên mặt dày đặc mạch máu đỏ, hai mắt đỏ như máu, không ngừng chảy huyết lệ...
“Ngươi trả mạng cho ta… trả mạng cho ta!” Nữ quỷ bị đóng đinh trên xà nhà hét về phía bên này, vừa hét vừa phun máu trong miệng ra.
Thanh Kiếm Truy Hồn đột nhiên vo ve, khuấy động lồng nguc nữ quỷ rồi chém ngang. Nữ quỷ đó lập tức hóa thành một làn khói xanh, hồn phi phách tán.
Sau đó, thanh phi kiếm từ trên xà nhà bay xuống, trực tiếp chui vào giữa các mỹ nhân sườn xám đang nhảy múa, lập tức thể hiện thần uy của nó. Thanh phi kiếm nhanh chóng xoay tròn bên trong đại sảnh, còn nhanh hơn cả tốc độ của quạt điện. Hễ là những chỗ phi kiếm bay qua, những mỹ nữ sườn xám đó đều biến thành quỷ vật vô cùng dữ tợn, chúng trốn rồi lại trốn, song vẫn không trốn thoát được mà đã bị Kiếm Truy Hồn chém tan thành tro bụi.
Thần Kiếm Truy hồn có thể giết người cũng có thể chém quỷ, không hổ là một thanh phi kiếm lừng danh khắp giang hồ.
Khi Cát Vũ đang xem đến thất thần, một bàn tay to đột nhiên xuất hiện trên vai hắn, dọa cho Cát Vũ giật nảy mình. Nhìn lại thì phát hiện Bạch Triển đang vỗ vai mình, trầm giọng nói: "Đừng bị mê hoặc bởi ảo ảnh, đạo hạnh của nữ quỷ đó đã cao đến mức có thể tự mình dựng nên ảo ảnh, nếu sa vào sâu trong đó, hồn phách sẽ bị câu đi, chẳng còn mạng nữa đâu."
Cát Vũ lùi lại hai bước, khi nhìn vào bên trong lần nữa, nào còn có những mỹ nữ mặc sườn xám chứ, chỉ có màn sương mù đen đỏ không ngừng xoay chuyển.