Mao Sơn Quỷ Vương

Chương 229:




Sau khi nói chuyện điện thoại với Dương Phàm. Cát Vũ cảm thấy trong lòng thấp thỏm không yên, chẳng biết là do chờ mong được gặp Dương Phàm hay chờ mong được gặp Bạch Triển trong truyền thuyết nữa.
Cuộc điện thoại của Dương Phàm hơi vội vã, thật ra Cát Vũ còn có chuyện muốn nói, rằng tu vi của hắn vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, nếu muốn mạnh mẽ trở lại thì ít nhất còn phải cần đến bảy tám ngày nữa.
Vào thời điểm quan trọng này, họ lại bất ngờ đến đây khiến Cát Vũ không kịp trở tay.
Nhưng lần này, lực lượng chính để đối phó với nữ quỷ Phượng Di trong toà nhà là Bạch Triển. Không biết thực lực của hắn ta mạnh đến mức nào, liệu có thể tiêu diệt được nữ quỷ kia hay không.
Hồi đó, sư phụ Trần Duyên Chân Nhân của hắn còn không thể tiêu diệt được bà ta, chỉ có thể sử dụng cách phong ấn bà ta mà thôi.
Nếu Bạch Triển kia là tiểu sư đệ của Dương Phàm, ước chừng tuổi cũng không lớn lắm, lẽ nào tu vi của hắn ta còn mạnh hơn sư phụ của Cát Vũ ư, thế thì chẳng phải quá nghịch thiên rồi à?
Trong lòng đầy mong đợi, cả buổi chiều Cát Vũ cảm thấy hơi bồn chồn, sau khi dùng cơm với Tô Mạn Thanh trong căn tin, hắn quay trở lại phòng bảo vệ đợi.
Đến khoảng chín giờ ba mươi phút tối, Cát Vũ mới đến trước cửa tòa nhà D đợi hai người họ đến.
Không lâu sau khi Cát Vũ đến đó, khoảng mười phút sau là đã thấy hai bóng người xuất hiện trong khu rừng cách đó không xa.
Từ xa, Cát Vũ nhìn thoáng qua đã nhận ra Dương Phàm, trên người cô toát ra khí chất thanh lệ thoát tục, bước đi cũng hiện lên vẻ sôi nổi mạnh mẽ.
Người thanh niên đứng bên cạnh trông chưa tới ba mươi tuổi, trắng trẻo sạch sẽ, trông như một sinh viên đại học, mặc quần áo rất bình thường, không giống như một cao thủ hàng đầu gì cả.
Chẳng lẽ đó chính là Bạch Triển của Cửu Dương Hoa Lý Bạch sao?
Đang nghĩ đến đây, Dương Phàm đã chào hỏi Cát Vũ từ xa: “Chào nhóc bảo vệ, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
“Xin chào bà chị, cuối cùng cô cũng đến rồi. Ta tưởng cô đã quên chuyện ở đây rồi chứ.” Cát Vũ nói với vẻ hơi giận hờn.
Vừa nói, cả hai đã đến trước mặt Cát Vũ.
“Làm gì có chứ, dù gì nơi này cũng là trường cũ của ta, ta cũng xem như đệ tử đạo môn, sao có thể mặc kệ được.” Dương Phàm mỉm cười liếc nhìn Cát Vũ, trên khóe miệng còn có hai lúm đồng tiền nhỏ xinh.
Ngay sau đó, Dương Phàm lại nhìn về phía người thanh niên bên cạnh, nói với hắn ta: “Tiểu sư đệ, ta giới thiệu với ngươi, vị này là Cát Vũ, đội trưởng đội bảo vệ của trường đại học Giang Thành. Thật ra hắn chính là đệ tử Mao Sơn, được sư phụ cố ý phái đến đây để xử lý đám quỷ vật trong toà nhà. Tiểu sư đệ, ngươi đoán xem hắn có vai vế gì ở Mao Sơn nào?”
Người ở bên cạnh Dương Phàm hẳn là Bạch Triển, Bạch Triển liếc nhìn Cát Vũ đánh giá một lượt, rồi lịch sự cúi đầu hành lễ: “Vị đạo hữu này, xin chào, ta là Bạch Triển của Vô Vi Phái.”
“Ta…”
“Ngươi đừng nói chứ, ta còn phải để tiểu sư đệ của ta đoán nữa mà.” Ngay khi Cát Vũ định lên tiếng thì Dương Phàm đã ngăn hắn lại.
Bạch Triển lắc đầu cười bất lực, rõ ràng hắn ta cũng hết cách với vị tiểu sư tỷ này. Đến đây làm chuyện quan trọng mà cô vẫn còn nói đùa được, có điều hắn ta vẫn nhìn thoáng qua Cát Vũ rồi trịnh trọng nói: “Chắc hẳn vị tiểu đạo hữu này ở Mao Sơn có vai vế là Vân nhỉ?”
Mao Sơn sắp xếp theo vai vế trong một trăm năm qua là Huyền, Thanh, Trần, Long, Đạo, Vân, Tùng. Nói chung ở trên Mao Sơn, những người có vai vế Tùng ít nhất phải trên hai mươi tuổi. Hắn ta thấy Cát Vũ còn trẻ đã cố ý nói cao hơn một vai vế, vì hắn ta nghĩ nếu tiểu sư tỷ đã kêu mình đoán thì hẳn Cát Vũ cũng không phải là kẻ tầm thường.
Bạch Triển vừa nói xong, Dương Phàm liền che miệng cười to nói: “Ta biết ngươi sẽ đoán sai mà. Vị tiểu huynh đệ này chính là đệ tử thân truyền của Trần Duyên Chân Nhân, hiệu là Long Viêm, cùng vai vế với chưởng giáo Long Hoa chân nhân, tiểu sư đệ danh xứng với thực. Thế nào, lợi hại chứ?”
Nghe vậy, Bạch Triển cũng sửng sốt, không ngờ Cát Vũ lại có vai vế cao như thế. Hắn ta đã từng gặp mặt Long Hoa chân nhân, chưởng giáo Mao Sơn có quyền cao chức trọng, nên càng kính trọng Cát Vũ hơn, thật không ngờ người trước mặt lại là sư đệ của Long Hoa chưởng giáo.
Ngay lập tức, Bạch Triển lại chắp tay cúi đầu, khách sáo nói: “Không ngờ tiểu huynh đệ này lại là đồ đệ của Trần Duyên chân nhân, thật sự là thất kính thất kính.”
Cát Vũ ngượng ngùng gãi đầu, vội vàng hoàn lễ nói: “Đâu có đâu có, ta chỉ được thơm lây sư phụ mà thôi, vì vai vế của sư phụ lớn nên ta được hưởng lợi theo. Thật ra cao thủ hàng đầu trong Cửu Dương Hoa Lý Bạch không ai là không biết, hôm nay có thể gặp được Bạch Triển đại ca mới là tam sinh hữu hạnh của ta.”
Thấy Cát Vũ biết cách nói chuyện như vậy, Bạch Triển bật cười lớn: “Nếu đã là người của Mao Sơn thì chính là huynh đệ của Bạch Triển ta, cũng chính là bằng hữu của Cửu Dương Hoa Lý Bạch bọn ta. Đại ca của ta Ngô Cửu Âm trên cơ bản chính là truyền thừa từ Mao Sơn, ta cũng đã đến Mao Sơn mấy lần rồi.”
Sau đó Bạch Triển lại nói: “Đúng rồi Cát Vũ huynh đệ, sao mấy năm trước Cửu Dương Hoa Lý Bạch bọn ta cũng đã đến Mao Sơn mấy lần, mà chưa từng gặp ngươi?”
“Không gặp là đúng rồi, chắc chắn các ngươi cũng chưa từng gặp sư phụ Trần Duyên Chân Nhân. Thật ra ta chỉ mới đến Mao Sơn ở được nửa năm thôi, từ lúc ta còn rất nhỏ thì sư phụ đã đưa ta đến một nơi có linh khí tuyệt hảo để truyền dạy tu vi cho ta, mãi nửa năm trước ta mới đến Mao Sơn ở, nên mấy lần Mao Sơn trải qua phong ba ta đều không có mặt, sau khi đến Mao Sơn ở, ta mới được nghe kể lại.” Cát Vũ mỉm cười.
“Thảo nào, thảo nào…” Bạch Triển sảng khoái cười to.
“Đã muộn rồi, chúng ta mau chóng đi giải quyết nữ quỷ trong toà nhà kia đi. Có tiểu sư đệ ở đây, chắc chắn không có chuyện gì đâu.” Dương Phàm đề nghị.
“Khoan đã.” Bạch Triển khẽ cau mày, nhìn Cát Vũ nói: “Cát Vũ huynh đệ, có phải gần đây ngươi đã động thủ với ai đó và bị thương nặng không?”
Cát Vũ giật mình, không ngờ Bạch Triển này lại lợi hại đến thế, thương tích của hắn đã lành hơn một nửa, thế mà hắn ta cũng nhận ra.
Lập tức Cát Vũ gật đầu nói: “Đúng vậy, lúc trước ta đã đắc tội với một đại nhân vật ở tỉnh Nam Giang, ông ta đã phái hai sát thủ và một giáng đầu sư Đông Nam Á đến đối phó với ta nên ta bị thương, mấy ngày gần đây vừa khôi phục lại.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.