Mao Sơn Quỷ Vương

Chương 230:




Cát Vũ mỉm cười nói: “Chỉ là việc nhỏ mà thôi, ta có thể tự giải quyết được, sao có thể dám phiền đến nhân vật lớn như Bạch Triển đại ca được chứ, không phải sẽ doạ cho bọn chúng sợ tè ra quần hay sao?”
Còn phải nói, người như Thần gia hoàn toàn không phải cùng một đẳng cấp với Cát Vũ, cho dù là những nhân vật hàng đầu như Cửu Dương Hoa Lý Bạch thì ông ta cũng còn chưa biết đến.
Bạch Triển vỗ vai Cát Vũ cười nói: “Ta rất có ấn tượng với ngươi, đúng là đệ tử của Mao Sơn. Nghe nói ngươi đã cứu mạng tiểu sư tỷ của ta, sau này chính là huynh đệ của Bạch Triển ta, nếu gặp chuyện gì khó xử thì cứ lên tiếng, đừng ngại. Lăn lộn trên giang hồ không thể đơn thương độc mã, phải có huynh đệ giúp đỡ mới có thể đi xa được.”
Cát Vũ mỉm cười gật đầu nói: “Được, ta cũng có ấn tượng tốt với Bạch Triển đại ca. Không ngờ Bạch Triển đại ca đã nổi tiếng nhiều năm mà lại còn trẻ và bình dị gần gũi như thế, không hề kiêu ngạo gì cả.”
“Có cái quái gì mà phải kiêu ngạo chứ! Ta là nửa đường xuất gia, trước đây cũng chỉ là học sinh mà thôi. Giờ chúng ta hãy giải quyết lũ quỷ vật trong toà nhà này rồi hãy nói tiếp. Sau khi tiêu diệt lão quỷ rồi, chúng ta sẽ cùng nhau uống rượu ăn thịt, khi nào rảnh ta sẽ giới thiệu ngươi với mấy vị huynh đệ kia.” Bạch Triển cười ha ha.
Trong lòng Cát Vũ vui mừng khôn xiết, nếu có thể quen biết được tất cả những nhân vật quyền lực của Cửu Dương Hoa Lý Bạch, thì quả là một điều tuyệt vời, sau này trên giang hồ còn ai dám xúc phạm đến hắn nữa chứ.
Dương Phàm cũng bước lên nói: “Đúng đó, đúng đó. Tên nhóc Cát Vũ này tuy còn trẻ nhưng tu vi rất lợi hại, sau này mà gia nhập đội ngũ của các ngươi thì sẽ lại càng gia tăng thực lực cho xem, có khi còn mạnh hơn cả các ngươi nữa đấy.”
“Ừm, ta thấy được đó, giờ hãy tiêu diệt mấy tên lão quỷ này trước đã.”
Nói rồi, Bạch Triển sải bước đi thẳng đến cổng tòa nhà, kình khí vừa run lên đã lan tràn khí tràng vào bên trong toà nhà.
Chỉ trong tích tắc, Bạch Triển đã mở mắt ra, nhíu mày lại, hít một hơi thật sâu nói: “Má nó, thật đáng sợ. Âm sát khí  bên trong toà nhà này rất dày đặc, chắc chắn quỷ vật bên trong không hề đơn giản, có khi còn mạnh hơn so với Tiểu Manh Manh bên cạnh Tiểu Cửu Ca nữa, biết vậy ta đã dẫn theo Tiểu Manh Manh đến đây rồi.”
Cát Vũ hơi khó hiểu hỏi Dương Phàm rằng Tiểu Manh Manh là ai, chẳng lẽ còn mạnh hơn nữ quỷ Phượng Di ở đây sao?
Ngay khi Dương Phàm nghe thấy cái tên Tiểu Cửu Ca, nét mặt của cô lại có vẻ hơi mất tự nhiên, nụ cười biến mất nhưng vẫn nói với Cát Vũ: “Tiểu Manh Manh chính là một con quỷ nhỏ được Ngô Cửu Âm nuôi dưỡng, có đạo hạnh là quỷ yêu, còn được trưởng lão Long Nghiêu chân nhân của Mao Sơn các ngươi truyền thụ đạo pháp, là một tiểu nha đầu rất lợi hại.”
Nghe đến đây, Cát Vũ không khỏi sửng sốt, thì ra lại là một quỷ yêu. Tất cả các quỷ vật trong Tụ Linh tháp của hắn cộng lại cũng còn chưa bằng một quỷ yêu.
Có thể nuôi một con quỷ yêu bên cạnh, đủ để thấy đại ca Ngô Cửu Âm này mạnh đến mức nào, quả không hổ danh là lão đại của Cửu Dương Hoa Lý Bạch.
Khi Cát Vũ còn đang âm thầm ngạc nhiên, Bạch Triển đã nhảy qua bức tường và đứng trong sân của toà nhà.
Cát Vũ và Dương Phàm nhìn nhau, họ cũng bay qua bức tường mà đi vào trong sân theo.
Không biết đây là lần thứ bao nhiêu hắn đã đứng ở đây.
Mỗi lần đến, Cát Vũ đều cảm thấy khó chịu trong lòng, lần này cảm giác còn mạnh hơn.
Về phần Bạch Triển đang đứng trước mặt bọn họ đã hoàn toàn khác với ban nãy, khí tức trên người đang bốc lên ngùn ngụt, đứng cách rất xa mà vẫn có thể cảm nhận được một cỗ khí tức hừng hực từ trên người hắn ta bay lên. Sau đó lại thấy hắn ta rút từ phía sau ra một thanh kiếm, cả thanh kiếm đỏ rực như máu, phía trên còn có các phù văn lưu chuyển.
Khi Bạch Triển cầm vào chuôi kiếm thì có một ngọn lửa bùng lên và bốc cháy ngùn ngụt.
Thanh kiếm này thực sự rất uy phong, từ lâu Cát Vũ đã nghe nói rằng Bạch Triển có một thần khí được sư tổ của Vô Vi Phái truyền lại, có tên là Hoả Tinh Xích Long Kiếm, hẳn là thanh kiếm hắn đang thấy này đây.
Nhìn thấy Bạch Triển có thực lực cường đại như vậy, Cát Vũ cảm thấy an tâm hơn.
Ba người đứng ở trong sân, Bạch Triển dẫn đầu, chậm rãi đi về phía trước, mới vừa tiến lên mấy bước, trong sân đột nhiên có một trận gió lạ thổi qua, không khí chợt giảm xuống hơn mười độ.
Cơn gió lạ cuốn những chiếc lá rơi trên mặt đất, rồi cuốn chúng về phía ba người họ.
Ngọn lửa từ Hoả Tinh Xích Long Kiếm trên tay hắn ta cũng chiếu sáng cả sân, xua tan rất nhiều âm hàn khí.
Cả ba bước đi chậm rãi đến cửa tòa nhà.
Đúng lúc này, một cơn gió lạ lại thổi qua, cánh cửa đang đóng chặt của tòa nhà đột nhiên mở ra cùng với một tiếng nổ lớn, như muốn chào đón họ tiến vào.
Cánh cửa tối om như miệng của một con quái vật đang há ra, chực chờ bầy cừu chui vào miệng cọp.
Đứng ở cửa tòa nhà, Bạch Triển dừng lại nhìn vào bên trong, đập vào mắt hắn ta là bức tượng Quan Công cao ngất ngưởng.
Ngay sau đó là một tiếng cười âm u đột nhiên vang lên từ bên trong tòa nhà, đó là giọng nói của nữ quỷ Phượng Di.
“Được lắm, các ngươi còn dám tới đây à… Có gan thì cứ vào thử xem… Ha ha…” Trong nhà truyền đến một giọng nói u ám khàn khàn.
Vừa dứt lời, đã thấy sau lưng đám người Bạch Triển bỗng bốc lên những luồng âm sát khí đen đỏ, lan ra bốn phương tám hướng, quay cuồng không ngớt. Mà trong nhà lại còn truyền đến nhưng âm thanh gào rít của vô số đám lệ quỷ, từ trong toà nhà cũng có những luồng sát khí màu đen đỏ bay ra cuồn cuộn.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Cát Vũ cũng cảm thấy ớn lạnh, hít một hơi thật sâu.
Lần trước Cát Vũ và Dương Phàm đến thì âm sát khí của đám quỷ vật trong toà nhà vẫn chưa dày đặc như bây giờ, mà lúc này, tất cả đều biến thành những luồng âm sát khí đỏ đen trộn lẫn.
Điều này chỉ có thể chứng minh một điều là đám quỷ vật trong toà nhà này ngày càng mạnh.
Nói cách khác, lực phong ấn quỷ vật của bức tượng Quan Công kia ngày càng yếu, mà đạo hạnh của nữ quỷ Phượng Di cũng ngày càng mạnh, thực lực cũng tăng vọt.
Chỉ trong vòng nửa tháng mà tại sao đám quỷ vật trong này lại trở nên mạnh mẽ như thế, Cát Vũ không thể đoán ra được.
“Nghiệp chướng, thật to gan, còn không mau cút đi!” Bạch Triển đột nhiên hét to lên, hai tay nâng Hoả Tinh Xích Long Kiếm chém mạnh về phía toà nhà.
Quả nhiên một nhát kiếm này chính là khí quán trường hồng, một luồng điện cực lớn màu tím bay thẳng vào trong đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.