Trời vừa mới chập tối chưa được bao lâu, giờ này vừa mới là giờ ăn tối và chuẩn bị đi dạo phố.
Do đó, điện thoại của Thần gia vừa đổ chuông được hai tiếng là đã bắt máy.
“A lô, ai vậy?” Giọng nói đầy oai phong của Thần gia từ trong điện thoại vang lên.
“Là ta, Cát Vũ.” Cát Vũ trầm giọng nói.
Thần gia hơi kinh ngạc khi nghe Cát Vũ nói tên, không ngờ hắn lại chủ động gọi điện thoại cho mình.
Do dự năm sáu giây, Thần gia lạnh giọng, cười khẩy nói: “Ồ, hóa ra là Cát đại sư tiếng tăm lẫy lừng, tìm ta có gì không?”
“Có phải là ngươi làm không?” Cát Vũ hỏi thẳng vào vấn đề.
Thần gia lại im lặng, nặng nề nói: “Cái gì mà ta làm, ta làm cái gì chứ?”
“Ngươi đã làm gì tự mình biết rõ, còn đợi ta phải nói rõ sao?” Giọng nói của Cát Vũ trở nên nặng nề hơn.
Thần gia lại giễu cợt, nói: “Nhóc con, bây giờ qua làm chó cho ta, chúng ta còn có thể thương lượng, ta cam đoan ngươi sẽ nổi tiếng đến mức ai ai cũng biết, sẽ trở thành Đàm Xung tiếp theo, cũng sẽ đảm bảo ngươi được bình an vô sự. Nhưng ta không thích thái độ hiện tại của ngươi, người trẻ tuổi phải biết thời biết thế, chim khôn chọn cành mà đậu, đạo lý cứng quá sẽ dễ gãy, chẳng lẽ còn cần lão phu giải thích cho ngươi nghe sao?”
Nghe thấy lý do này, Cát Vũ về cơ bản đã kết luận rằng hai sát thủ được phái đến ám sát mình và tên giáng đầu sư kia là do Thần gia phái tới.
Mặc dù những lời ông ta nói rất mơ hồ.
“Thần gia, có muốn tiếp tục chơi với ta không?” Cát Vũ cười nói.
“Sao nào? Toàn tỉnh Nam Giang không có ai dám nói với ta bằng giọng điệu như vậy. Ngươi muốn thách thức uy quyền của lão phu ở tỉnh Nam Giang này sao? Nhóc con, ngươi còn non lắm. Lúc lão phu lăn lộn trên giang hồ, cha mẹ ngươi còn chưa sinh ra nữa đấy, chỉ dựa vào giọng điệu nói chuyện của ngươi là đã khiến ta tức giận rồi. Nếu ngươi thành thật cầu xin ta tha thứ, thì có lẽ ta sẽ tha cho một con đường sống. Kẻ giống như ngươi ấy à, một năm lão phu có thể đùa chết mười tám tên như ngươi, không tin thì thử xem?” Cơn tức giận của Thần gia đã lên đến đỉnh điểm.
Tuy nhiên, Thần gia này hoàn toàn không biết thân phận thực sự của Cát Vũ, ông ta chỉ biết rằng bản lĩnh của Cát Vũ rất lợi hại, vì vậy ông ta muốn hắn đến làm kẻ dưới trướng của mình, muốn hắn làm một con chó săn cho ông ta. Nhưng người tu hành đạo gia đều có tính ngông nghênh, mặc dù là lang bạc kỳ hồ, cư vô định sở, cũng sẽ không lưu lạc đến mức làm chó cho người ta, bị người ta sai khiến.
Mặc dù Thần gia đã sống rất lâu, nhưng tầm nhìn của ông ta chưa bao giờ cao bằng một người tu hành như Cát Vũ.
Điều mà Đạo gia theo đuổi là thuận theo tự nhiên, ung dung tự tại, mà Thần gia lại quá h4m muốn về công danh lợi lộc, nên không biết một người tu hành như Cát Vũ có bao nhiêu khả năng. Ông ta cũng sẽ không ngờ rằng sau lưng Cát Vũ còn có một Mao Sơn tông khổng lồ làm chỗ dựa vững chắc.
Nếu biết thì Thần gia sẽ không tự đâm đầu vào chỗ chết.
Lúc này, Thần gia nghe Cát Vũ thế, cả người như muốn nổ tung, ông ta đã lăn lộn ở tỉnh Nam Giang mấy chục năm, là người đứng đầu toàn bộ thế lực ngầm ở tỉnh Nam Giang, ai nhìn thấy ông ta mà không gọi một tiếng Thần gia. Người bình thường nhìn thấy ông ta đã tránh đi như gặp phải rắn rết, thế mà chỉ một nhân viên bảo vệ của một trường đại học Giang Thành nhỏ nhoi lại tuyên bố đối đầu với ông ta, còn bảo ông ta hãy chuẩn bị một cỗ quan tài nữa chứ.
Trò đùa, thật là một trò đùa lớn mà!
Thần gia tức giận đến nỗi bật cười, tiếng cười vô cùng độc ác, ông ta thật sự rất tức giận đến mức không thể kìm chế được.
Cười được một lúc lâu, Thần gia mới nghiến răng nói: “Được lắm nhóc con, ta rất bội phục lòng can đảm của ngươi, ta sẽ chờ ngươi. Ta thật sự muốn nhìn xem ngươi có năng lực gì mà dám đối đầu với ta, nói cho ngươi biết, những kẻ đối đầu với ta hầu hết đều đã mồ xanh cỏ rồi. Ta sẽ làm theo lời ngươi, chuẩn bị một cỗ quan tài, đào sẵn huyệt mộ, nhưng không phải dành cho ta, mà là cho ngươi đó, hãy chờ chết đi.”
“Được, ngươi chờ đó, ta sẽ sớm tới tìm ngươi thôi!” Cát Vũ trịnh trọng nói.
“Hừm, ta chờ, sợ ngươi không dám tới thôi, có gan thì tự mình đến đây.” Thần gia lại nói.
“Được, ta sẽ cho ngươi chết ở trong nhà ngươi.” Cát Vũ nói xong cũng không thèm nhiều lời nữa, cúp điện thoại rồi để sang một bên.
Hà Vi Đạo đứng bên cạnh Cát Vũ, sợ tới mức toát mồ hôi lạnh, nhìn thấy vẻ mặt u ám của Cát Vũ, lão ta nuốt một ngụm nước bọt, thận trọng nói: “Sư thúc… Ngài chẳng khác nào đang tuyên chiến với Thần gia, nhưng lại gọi điện báo trước, chắc chắn ông ta sẽ tìm rất nhiều cao thủ đến phòng bị, sau này ngài sẽ càng thêm nguy hiểm. Tục ngữ nói rất hay, người thông minh phải biết thức thời mà tránh cái hại trước mắt, ta nghĩ ngài cứ nói vài câu mềm dẻo với Thần gia, thì ông ta cũng sẽ không làm khó ngài quá đâu.”
Hà Vi Đạo cũng chỉ suy nghĩ cho Cát Vũ, dù sao thì Thần gia là người giàu có và quyền lực, đồng thời là ông trùm của thế lực ngầm ở tỉnh Nam Giang, nếu ông ta có thể tìm được giáng đầu sư ở Đông Nam Á, thì cũng sẽ có thể tìm được các cao thủ khác để đối phó với Cát Vũ.
Hà Vi Đạo chính là muốn biến việc lớn thành việc nhỏ, việc nhỏ hoá không có gì.
Nhưng Cát Vũ ngẩng đầu lên liếc nhìn Hà Vi Đạo, trong mắt mang theo tia sát khí, giọng điệu vẫn bình thản: “Ta là đệ tử nội môn của Mao Sơn, sư huynh là chưởng giáo Long Hoa Chân Nhân, ngươi cảm thấy ta sẽ cúi đầu với Thần gia sao? Ta đại diện cho cả Mao Sơn tông, ta cúi đầu có nghĩa là Mao Sơn tông cũng cúi đầu. Cả một Mao Sơn tông kéo dài hơn trăm năm cũng chưa từng cúi đầu trước một thế lực tà ác nào, chẳng lẽ bảng vàng Mao Sơn tông lại bị đập nát trong tay ta ư?”
Hà Vi Đạo hít sâu một hơi, trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ, lão ta càng thêm kính nể tiểu sư thúc này, đây chính là khí phách của Mao Sơn, không bao giờ chịu khuất phục trước bất cứ ai.
“Sư thúc giáo huấn rất phải, đệ tử biết sai rồi, dù gì đi nữa thì nhà họ Hà ta đều là người của Mao Sơn tông, sẽ luôn đứng về phía sư thúc.”
Cát Vũ hít một hơi thật sâu, sau cả một ngày mệt mỏi, tình trạng của Cát Vũ đã khá hơn nhiều.
Một phần các thảo dược này được sử dụng để Cát Vũ nhanh chóng hồi phục vết thương, một phần khác được dùng để luyện hoá thành thi đan.