“Chẳng lẽ toàn bộ Mao Sơn phái chúng ta cũng không thể đắc tội với Thần gia này sao?” Cát Vũ nheo mắt, trầm giọng nói.
Mặc dù bây giờ Cát Vũ đang rất yếu, nhưng trong mắt hắn vẫn tràn đầy sát khí, doạ cho Hà Vi Đạo run lên, lão ta vội vàng nói: “Chỉ là một tên Thần gia sao có thể so sánh với cả Mao Sơn chứ. Chỉ cần mời một vị trưởng lão của Mao Sơn xuống núi, cũng đủ để giết tên Thần gia này thành trăm mảnh rồi.”
“Chắc nhà họ Hà các ngươi cũng đã nghe nói đến cuộc thi đấu võ thuật ở Thái Bình trấn rồi chứ? Ngày đó ta vì dạy dỗ cho kẻ thù một bài học mà đã tham gia trận đấu và giành được giải quán quân, đã bị Thần gia nhìn trúng. Ông ta muốn kéo ta về làm thuộc hạ dưới trướng, trở thành tay sai cho ông ta, nhưng đã bị ta từ chối thẳng thừng. Vì vậy ông ta đã ôm hận, cho rằng ta đã làm bẽ mặt ông ta trước mặt nhiều người, nên mới trăm phương nghìn kế dồn ta vào chỗ chết, không riêng gì đám sát thủ đó, mà còn mời tên giáng đầu sư đến nữa. Ta sẽ nhớ rõ mối thù này, sớm muộn gì cũng sẽ trả lại.” Cát Vũ nặng nề nói.
Đây là lần đầu tiên lại tràn đầy sát ý với một người như thế kể từ khi đến Giang Thành. Ông ta đã chạm đến điểm giới hạn của hắn rồi.
Nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Cát Vũ, cha con họ Hà sợ đến mức không dám thở.
Sau một lúc, Hà Vi Đạo mới dè dặt hỏi: “Sư thúc, ngài chắc chắn là Thần gia đã tìm giáng đầu sư từ Đông Nam Á tới chứ?”
“Trước mắt vẫn chưa chắc, bởi vì ta không chỉ đắc tội với một mình Thần gia, nhưng ta cảm thấy chính là ông ta đã làm. Những người mà ta đắc tội đều là người tu hành, sẽ không mời sát thủ đến ra tay với ta, chỉ có Thần gia mới dùng đến thủ đoạn đê hèn như vậy.” Cát Vũ trầm giọng nói.
“Xem ra Thần gia cũng đã biết được thân phận của sư thúc ngài, nếu không ông ta đã không mời một vị cao thủ như vậy đến đối phó với ngài.” Hà Vi Đạo lại nói.
Nghe vậy, ba người Hà Vi Đạo không nói nên lời, cho dù Hà Vi Đạo có tu vi cao như thế, nhưng để siêu độ một oán linh thì bình thường cũng phải mất mấy ngày mới khôi phục lại được sức khoẻ. Thế mà Cát Vũ lại siêu độ một hơi cho hai mươi mấy oán linh, còn sử dụng Mao Sơn Thần Đả Thuật đuổi đánh được tên giáng đầu sư và con thi anh kia đi, họ thật không dám tưởng tượng.
Hơn nữa, Cát Vũ còn tự mình quay về khu dân cư Cổ Lan mà không bị ngã ở ngoài đường, quả thực là kỳ tích.
Thật ra có một lý do khiến Cát Vũ phải nhanh chóng quay về một mình, hắn lo lắng người của Thần gia sẽ lại đến tìm, trong tình huống đó, nếu một người bình thường đến đâm hắn một dao thì cái mạng nhỏ này cũng sẽ không còn.
Hơn nữa, Cát Vũ sốt ruột muốn quay về khu dân cư Cổ Lan, là vì muốn nhanh chóng rút thi độc trên người ra, nhưng Cát Vũ đã đánh giá thấp sự đáng sợ của chất độc trên con thi anh này. Khi vừa đến cửa, hắn đã ngất đi, may mắn trước khi hôn mê, hắn đã nhớ tới Hà Vi Đạo là đệ tử ngoại môn của Mao Sơn, cũng là người tu hành mà hắn tin tưởng nhất ở Nam Giang này.
Cho dù nói thế nào cũng là người của Mao Sơn, hắn lại là sư thúc của Hà Vi Đạo, nên chắc chắn lão ta sẽ không hại hắn.
May mà Hạ Vi Đạo đã đến giúp hắn rút thi độc, nếu không chỉ sợ hắn đã sớm biến thành cương thi rồi.
Dừng lại một lát, Cát Vũ nhìn Hà Vi Đạo, trầm giọng nói: “Ngươi có quen biết với Thần gia này không?”
“Khởi bẩm sư thúc, có gặp nhau vài lần, cũng đã giúp ông ta xem phong thuỷ, không tính là thân quen nhưng cũng coi như có quen biết. Chỉ cần sư thúc cần dùng đến nhà họ Hà thì cứ lên tiếng, dù gì ta cũng là người của Mao Sơn, chết làm ma của Mao Sơn, cho dù có mất cái mạng già này cũng không tiếc.” Hà Vi Đạo kích động nói.
“Đây là ân oán giữa ta và Thần gia, không cần người nhà các ngươi xen vào để tránh làm hại người vô tội. Hai ngày nay làm phiền các ngươi giúp ta canh giữ nơi này, để tránh kẻ thù đến gây rối, sau đó còn có một việc cần các ngươi hỗ trợ.”
“Xin sư thúc cứ nói, hễ là chuyện nhà họ Hà có thể giúp, thì nhất định ta sẽ dốc hết sức.” Hà Vi Đạo cung kính nói.
“Thật ra cũng không có gì, ngoài việc cần các ngươi ở lại đây, ta cũng cần mua một ít dược liệu để điều dưỡng sức khoẻ và luyện chế một vị đan dược.” Cát Vũ nói.
“Vậy thì dễ rồi ạ, sư thúc cứ kê đơn thuốc đi, mấy ngày nay bọn ta sẽ ở lại đây canh giữ, không đi đâu hết.” Hà Vi Đạo vui vẻ nói.
Cát Vũ gật đầu, sau đó nhìn Tô Mạn Thanh bên cạnh, nghiêm nghị nói: “Mạn Thanh, cô vẫn nên quay lại trường học đi, trong trường vẫn an toàn hơn. Thần gia sẽ không dám ngang nhiên lộ liễu ra tay ở trường học đâu, nhưng ở đây lại khác, nếu bọn họ đã dám đánh lén ta ở ngay tại khu dân cư Cổ Lan, điều đó chứng minh nơi này đã bị bại lộ, chúng đã nắm rõ hành tung của ta trong lòng bàn tay, chúng ta cần phải đổi một nơi khác.”
Khuôn mặt xinh đẹp của Tô Mạn Thanh trầm xuống, cô lo lắng nói: “Vũ ca, ta không muốn đi, hiện giờ ngươi đang bị thương, ta phải ở lại đây chăm sóc ngươi.”
“Không được, nơi này rất nguy hiểm, tốt hơn hết là cô nên quay lại trường học cho an toàn. Sau vài ngày nữa ta giải quyết xong chuyện này rồi hãy dọn về ở, được không?” Cát Vũ nhìn Tô Mạn Thanh.
Tô Mạn Thanh luôn nghe lời Cát Vũ, nghe hắn nói vài ngày nữa sẽ dọn về, lại có thể ở cùng nhau nên mới miễn cưỡng đồng ý. Nhưng cô rất lo lắng cho Cát Vũ, năn nỉ một hồi, cô muốn dành thêm chút thời gian để chăm sóc hắn, nhưng Cát Vũ nhất định không đồng ý nên cô đành phải từ bỏ.
Sau đó, Hà Đại Tráng hộ tống Tô Mạn Thanh trở lại đại học Giang Thành.
Hà Dũng thuê thêm hai phòng của một khách sạn gần trường đại học Giang Thành, hai phòng liền nhau. Khi trời tối, họ gọi một chiếc taxi đến trong khu dân cư rồi đưa cả đoàn người vào trong khách sạn ẩn thân.
Hà Vi Đạo và Cát Vũ ở chung một căn phòng, chăm sóc việc ăn uống hàng ngày của Cát Vũ, đồng thời phòng bị kẻ khác đến đánh lén. Còn hai đứa con của lão ta ở căn phòng sát vách kế bên, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng, họ phụ trách ra ngoài mua vật dụng cần thiết.
Hà Vi Đạo sửng sốt một lát rồi tò mò hỏi: “Sư thúc, ngài định làm gì?”
“Có hay không?” Cát Vũ hỏi lại.
“Chắc chắn là có, nhưng sức khoẻ của ngài...” Hà Vi Đạo lo lắng nói.
“Đưa số điện thoại cho ta.” Cát Vũ nhìn lão.
Hà Vi Đạo đành phải nói cho Cát Vũ một dãy số, Cát Vũ lấy điện thoại ra và gọi.