Mao Sơn Quỷ Vương

Chương 224:




Hà Vi Đạo là đệ tử ngoại môn của Mao Sơn, hành nghề âm dương đã mấy chục năm, đây là lần đầu tiên gặp phải trường hợp trúng thi độc nghiêm trọng như vậy.
Tình hình của Cát Vũ đã có biến chuyển, Hà Vi Đạo mới thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó, Hà Vi Đạo lấy cây ngân châm trên người ra, châm vào mấy chỗ yếu huyệt trên cơ thể Cát Vũ, từ huyệt vị cũng chảy ra một ít máu đen. Cứ bận rộn như thế từ lúc chín giờ sáng đến hơn một giờ chiều mới kết thúc, nhưng Cát Vũ vẫn chưa tỉnh lại.
Tô Mạn Thanh thấy Cát Vũ bị thương như thế cũng không có lòng dạ nào đi học nữa, ở lại đây để trông chừng hắn.
Nhìn thấy Hà Vi Đạo dừng tay, Tô Mạn Thanh chợt lên tiếng: “Đạo sĩ, Vũ ca đã khoẻ chưa? Khi nào mới tỉnh lại?”
Hà Vi Đạo lau mồ hôi trên trán, liếc nhìn gạo nếp đen trong chậu rửa mặt, bất lực nói: “Cô gái à, bần đạo đã cố gắng hết sức rồi. Dù sao ta cũng chỉ là đệ tử ngoại môn, Long Viêm sư thúc mới là đệ tử nội môn chính tông. Về phần rút thi độc ra sao, ta cũng chỉ biết đến đó, cũng chỉ được học đến đó, ta cũng không rõ khi nào Long Viêm sư thúc sẽ tỉnh lại.”
“Vậy thì tính mạng của hắn còn gặp nguy hiểm không? Vừa rồi ta nghe các ngươi nói là Vũ ca bị cương thi cắn, rốt cuộc là cương thi nào thế…” Tô Mạn Thanh lo lắng nói.
Cha con nhà họ Hà liếc nhìn nhau, cảm thấy hơi khó tin, cô gái nhỏ này chỉ khoảng mười bảy mười tám tuổi, thế mà còn biết những thứ như cương thi.
“Cô gái, cô có quan hệ thế nào với Long Viêm sư thúc thế? Nghe cách nói của cô, có vẻ như cô đã từng nhìn thấy cương thi rồi.” Hà Vi Đạo quay lại nhìn Tô Mạn Thanh.
Tô Mạn Thanh hơi đỏ mặt, ngượng ngùng nói: “Ta và Vũ ca là bạn tốt, cùng nhau thuê nhà ở đây. Dạo trước, ta có đi theo Vũ ca đến một nơi gọi là Bạch Hổ đoạn sát cục, đã từng chạm trán với cương thi.”
Cô gái này là người đơn thuần, sẽ không nói dối, người khác hỏi gì là sẽ nói ra những điều mình biết.
Hai cha con Hà Vi Đạo nghe nói Cát Vũ đang sống cùng Tô Mạn Thanh, còn dẫn cô đi gặp cương thi, thì đoán có thể là bạn gái của Cát Vũ, tương lai có thể lão ta sẽ đổi lại gọi cô là sư thúc mẫu, hai người con của lão ta phải gọi cô là sư nãi.
Nghĩ đến điều này, Hà Vi Đạo và hai con trai của lão ta không thể không cung kính với Tô Mạn Thanh, còn hỏi tên của cô. Giờ vẫn chưa xác định được mối quan hệ giữa Cát Vũ và cô, nên không tiện xưng hô, chỉ tạm thời gọi là cô Tô.
Trong lúc mọi người đang nói chuyện, thì Cát Vũ đang nằm trên ghế sô pha bỗng ho nhẹ vài tiếng rồi mở mắt.
Tô Mạn Thanh là người phản ứng đầu tiên, sau đó lao tới, xúc động nói: “Vũ ca... cuối cùng ngươi cũng tỉnh rồi... Sáng nay ngươi suýt nữa hù chết ta rồi…” Nói xong, đôi mắt cô đỏ hoe.
“Sư thúc…”
“Sư thúc tổ…”
Hà Vi Đạo và hai người con trai vội vàng đứng dậy, kính cẩn hành lễ với Cát Vũ.
Lúc này chưa nói đến những chuyện khác, nhưng dáng vẻ của Cát Vũ đã trở lại như người bình thường. Lúc vừa tới, thi độc đã lan ra toàn thân, toàn bộ cơ thể đã đen như cục than, móng tay dài sắc bén. Bây giờ phần lớn thi độc đã được rút ra, nước da đã trở lại bình thường, thậm chí cả móng tay và răng nanh mọc ra cũng đã thu nhỏ trở lại.
Cát Vũ có thể cảm nhận được thi độc trong cơ thể mình đã được rút gần hết, nhưng vẫn còn một phần đã lan đến phổi, điều này hắn phải tự mình nghĩ cách hoá giải mới được.
Cát Vũ với sắc mặt tái nhợt lấy ra mấy viên bổ khí ngưng huyết, nhét hết vào miệng, nhắm mắt lại điều chỉnh hơi thở. Khoảng nửa giờ sau, lỗ mũi hắn phun ra hai luồng sương đen mờ nhạt, khí tức toàn thân đã tốt hơn nhiều.
“Lần này... ta thực sự nên cảm ơn ba cha con các ngươi. Nếu các ngươi không đến đây, có lẽ lúc này ta đã bị thi độc phát tán mà biến thành cương thi rồi.” Cát Vũ chân thành nói.
Ba cha con Hà Vi Đạo nhìn nhau, Hà Vi Đạo cung kính nói: “Sư thúc, đệ tử Mao Sơn là người một nhà, tuy đệ tử chỉ là đệ tử ngoại môn của Mao Sơn, nhưng hễ Mao Sơn cần thì đệ tử sẽ không tiếc bất cứ giá nào, huống chi ngài còn là sư thúc của ta, nói thế nào đều phải giúp đỡ lẫn nhau. Lần trước đệ tử phạm sai lầm, sư thúc đã tha cho đệ tử một mạng, đã vô cùng cảm kích rồi.”
“Dù sao thì ta vẫn phải cảm ơn các ngươi. Sư thúc ta nhất định sẽ báo đáp công ơn cứu mạng ngày hôm nay.” Cát Vũ nghiêm nghị nói.
“Không dám, đây là việc đệ tử nên làm, đệ tử cũng không dám yêu cầu báo đáp công ơn đâu ạ.” Hà Vi Đạo cung kính đáp.
Dừng lại một lát, Hà Vi Đạo kích động nói: “Sư thúc… tu vi của ngài cao như vậy, rốt cuộc là ai đã đánh ngài bị thương nặng đến thế, lại còn là loại thi độc ghê gớm như vậy nữa.”
Cát Vũ suy nghĩ một hồi, phân vân không biết có nên nói cho lão ta biết chuyện này hay không, nhưng do dự một lát, hắn lại nói: “Ta đã gặp một tên giáng đầu sư của Đông Nam Á, hắn đã tu luyện một con thi anh, oán khí rất lớn, nó đã dùng móng vuốt cắt trên cổ ta một đường nhỏ, nên ta mới bị trúng thi độc nặng thế này.”
Cha con nhà họ Hà há hốc mồm kinh ngạc, Hà Vi Đạo khó hiểu nói: “Sư thúc, lần gặp mặt trước ta nghe ngài nói ngài mới xuống núi chưa bao lâu, vẫn ở lại Giang Thành, sao lại đắc tội với giáng đầu sư của Đông Nam Á chứ?”
“Ngươi có biết Thần gia ở tỉnh Nam Giang không?” Cát Vũ hỏi ngược lại.
“Trên địa bàn tỉnh Nam Giang, ai mà không biết uy danh của Thần gia chứ, đó chính là ông trùm của thế lực ngầm toàn tỉnh Nam Giang mà.” Hà Vi Đạo vội vàng nói.
Cát Vũ gật đầu nói: “Ta và Thần gia cũng đã từng kết thù oán, ta nghĩ tên giáng đầu sư này là do Thần gia đã bỏ tiền ra thuê từ Đông Nam Á về, trước khi tên giáng đầu sư đó xuất hiện, còn có hai tên sát thủ đã dùng súng bắn lén ta.”
Nghe vậy, cha con nhà họ Hà lại hít một hơi thật sâu, Hà Vi Đạo kích động nói: “Sư thúc… sao ngài lại đi đắc tội với Thần gia này chứ, ông ta ra tay rất hèn hạ, là nhân vật mà cả tỉnh Nam Giang này không ai dám đắc tội…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.