Người mặc áo choàng đen từ tốn đi đến bên cạnh Cát Vũ, cách Cát Vũ chưa đầy năm mét thì ngừng lại, khẽ nheo mắt, liếc nhìn mấy quỷ vật bên cạnh Cát Vũ, hơi ngạc nhiên nói: "Khá lắm, mấy quỷ vật và yêu vật mà ngươi nuôi dưỡng này đều có đạo hạnh rất cao, ngươi tìm thấy bọn chúng ở đâu thế?"
“Ngươi là ai?” Cát Vũ luôn đặt tay ở bên hông, cảnh giác nhìn người nọ hỏi. Người nọ phát ra tiếng cười quái dị đáp: "Câu này còn cần phải hỏi ư? Tất nhiên là người đến giết ngươi rồi."
“Có phải Thần gia ở tỉnh Nam Giang đã phái ngươi đến đây đúng không?” Cát Vũ hỏi tiếp.
"Ta được người khác giao phó. Nếu ta đã nhận tiền của người ta rồi, tất nhiên phải lấy mạng ngươi. Nếu ngươi muốn biết là ai muốn giết ngươi, thì đợi sau khi ngươi chết rồi hãy đi tìm Diêm Vương để hỏi đi.” Người kia cười khẩy nói.
“Xem ra ngươi vẫn chưa nắm chắc là có thể gi3t ch3t ta, bởi vì nếu như ngươi hoàn toàn nắm chắc, thì chắc chắn sẽ cho ta chết một cách sáng tỏ.” Cát Vũ định dùng lời nói khiêu khích để khiến người này nói ra kẻ đứng sau.
Nhưng người mặc đồ đen hoàn toàn không mắc lừa chiêu trò này của Cát Vũ, mà trầm giọng đáp: "Ranh con, muốn lừa ta à? Ngươi vẫn còn non lắm. Lão phu hành tẩu giang hồ nhiều năm như vậy, làm sao có thể mắc lừa một tên vắt mũi chưa sạch như ngươi cơ chứ? Nếu ta đã đồng ý không nói ra chủ thuê, thì ta sẽ không bao giờ tiết lộ nửa chữ."
Cát Vũ chỉ mới tới thành phố Giang Thành chưa được bao lâu, nhưng đã kết oán với mấy kẻ thù, nên hắn không hoàn toàn chắc chắn rằng rốt cuộc có phải là người do Thần gia phái tới hay không. Hình như ngoài Thần gia thì còn có cha con nhà họ Quan, Luyện Quỷ Đường và Huyết Linh Giáo.
Mới đầu Cát Vũ còn cảm thấy là do Thần gia làm, nhưng ngoài hai tên sát thủ kia ra thì bây giờ lại xuất hiện thêm một người tu hành có tu vi cực kỳ mạnh nữa. Điều này đã khiến Cát Vũ hơi không chắc chắn, hơn nữa tên này rất kín miệng, không chịu nói ra nửa chữ.
Điều khiến Cát Vũ cảm thấy buồn bực nhất là hôm nay thật xui xẻo. Mình vừa mới siêu độ cho hai mươi mấy oán linh có oán khí cực kỳ lớn, tiêu hao rất nhiều linh lực, cơ thể chỉ mới khôi phục được một chút. Với tình trạng của này của mình, trong lòng Cát Vũ chẳng hề có sự tự tin khi đối mặt với cao thủ như vậy.
Nếu mình đang ở trạng thái đỉnh cao, cho dù đối mặt với đối thủ đáng sợ hơn nữa, thì trong lòng Cát Vũ cũng chẳng sợ hãi bao nhiêu.
“Vậy thì chúng ta không cần phải nói gì nữa, ra tay đi.” Mặc dù tình huống bây giờ của Cát Vũ rất tồi tệ, nhưng hắn không thể đánh mất khí thế, ưỡn ngực nhìn về phía người mặc áo choàng đen.
Người nọ nở nụ cười quái dị, chậm rãi vươn tay về phía sau, bỗng lấy ra một thứ đen thui ném xuống mặt sàn ở trước mặt. Thứ đen thui đó vốn đang cuộn tròn thành một cục, giống như quả bóng, nhưng sau khi rơi xuống mặt sàn đã nhanh chóng duỗi thân hình ra. Không ngờ đây lại là một đứa trẻ.
Nhìn dáng vẻ thì hoàn toàn chưa được đầy tháng, cả người đen kịt, như thể đã bước ra từ trong nghiên mực.
Nhưng điều đáng sợ chính là đôi mắt của đứa trẻ này, hai mắt đỏ rực như máu. Sau khi tiếp đất, oán khí và thi khí ở trên người bắt đầu tràn ra ngoài, cực kỳ nồng đậm.
Bên ngoài cơ thể có một tầng thi khí màu trắng, ngoài ra còn bao trùm một tầng oán khí nồng đậm. Oán khí này còn nồng đậm hơn rất nhiều so với thành tinh thi mà Cát Vũ đã chém chết kia.
Rốt cuộc đây là quái vật gì vậy?
Cát Vũ đã từng gặp rất nhiều tà vật, nhưng đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy tà vật giống như đứa bé này, oán khí nặng như vậy là cực kỳ hiếm thấy.
Sau khi đứa bé tiếp đất, nó bỗng há miệng ra, lộ ra hai hàng răng nanh nhỏ dày đặc, trắng muốt, vô cùng đáng sợ. Hơn nữa cái miệng của nó còn chiếm một nửa phần đầu.
Vừa nhìn thấy thứ này, Cát Vũ cũng không khỏi hít ngụm khí lạnh, bật thốt lên: "Rốt cuộc đây là thứ gì vậy? Ngươi không phải là người Hoa Hạ đúng không? Ta chưa bao giờ nhìn thấy tà vật như thế này."
"Ha ha... Một thằng nhãi như ngươi thì làm sao có thể nhìn thấy thi giáng do lão phu tu luyện cơ chứ? Đây là một loại thuật pháp tối cao ở Đông Nam Á. Đứa bé mà ngươi đang nhìn thấy được gọi là thi anh ở Đông Nam Á. Ta đã dùng một thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn để tra tấn trong mấy ngày, rồi gi3t ch3t sản phụ đang chờ sinh, như vậy có thể tăng thêm oán khí cho thai nhi đang ở trong bụng. Lúc sản phụ chỉ còn lại chút hơi thở, ta đã mổ bụng lấy thai nhi ở trong cơ thể người mẹ ra, dùng thi dầu và hắc vu thuật luyện hóa mấy năm, mới có thể đạt tới cảnh giới như bây giờ. Lão phu dùng thi anh này để gi3t ch3t ngươi, cũng coi như không bạc đãi ngươi rồi đúng không?” Người mặc áo choàng đen u ám nói.
Cát Vũ biết ở Hoa Hạ có vô số tông môn tu luyện tà pháp, cũng giết người để luyện thi luyện quỷ, nhưng hắn chưa bao giờ nghe nói trên thế giới này vẫn còn thủ đoạn tà ác như vậy, giày vò mẹ của đứa bé đến chết, còn muốn sử dụng thai nhi ở trong bụng để luyện hóa thành tà vật. Thật sự quá tàn ác vô nhân đạo rồi.
Hắn còn tưởng rằng người này là Cổ sư ở biên giới phía Nam, không ngờ lại là Giáng Đầu Sư ở Đông Nam Á.
Giáng Đầu và Vu Cổ không có sự tách biệt, mà có rất nhiều điểm tương đồng, nên cũng khó trách lúc trước Cát Vũ đã nhận lầm.
Lúc này trong lòng Cát Vũ đang bùng lửa giận, sát ý tăng vọt, vỗ nhẹ vào eo của mình, rút Mao Sơn Thất Tinh Kiếm ra.
Tiểu thi anh đang nằm dưới sàn kia vừa nhìn thấy Mao Sơn Thất Tinh Kiếm trong tay Cát Vũ, thì sinh ra nỗi sợ một cách tự nhiên, đôi mắt đỏ ngầu lóe lên, rồi lùi về phía sau một bước, cổ họng cũng phát ra một tiếng gào giống như tiếng mèo rừng.
Dùng thủ đoạn tàn nhẫn để giết người rồi luyện hóa tà vật. Đây là điều mà Cát Vũ không thể tha thứ nhất. Từ xưa đến nay chính tà luôn đối đầu nhau, đây là quy tắc mà thế hệ đi trước đã truyền đạt lại.
Rõ ràng người mặc áo choàng đen này không hề hay biết thân phận của Cát Vũ, lúc hắn rút Mao Sơn Thất Tinh Kiếm ra, hắn ta cũng giật mình.
Có lẽ hắn ta không biết Mao Sơn Thất Tinh Kiếm là thánh khí của Mao Sơn, nhưng khí tức quang minh chính đại trên bản thân pháp khí này cũng có thể chứng minh, đây là một pháp khí có lai lịch bất phàm, tất nhiên người có thể sở hữu pháp khí này cũng sẽ có thân phận bất phàm.
Lần này đến lượt người mặc áo choàng đen kinh ngạc, hơi hoảng loạn nói: "Ranh con, pháp khí trong tay ngươi rất lợi hại, ngươi có lai lịch như thế nào?"
“Bần đạo là Long Viêm, đệ tử của Mao Sơn. Ngươi cũng báo tên của mình ra đi. Mao Sơn Thất Tinh Kiếm sẽ không chém quỷ vô danh.” Cát Vũ trầm giọng nói.
Người mặc áo choàng đen nghe vậy, vô cùng kinh ngạc: "Ngươi... Không ngờ ngươi lại là người của Mao Sơn... Thanh kiếm trong tay ngươi là Mao Sơn Thất Tinh Kiếm. Chẳng phải đây là thánh khí mà chỉ có chưởng giáo Mao Sơn mới có thể sử dụng hay sao?"
"Chưởng giáo Mao Sơn là sư huynh của ta. Nếu ngươi dám đối đầu với ta thì chẳng khác nào đang đối đầu với toàn bộ Mao Sơn. Mau ra tay đi!"
Dứt lời, Cát Vũ cũng không nhiều lời nữa,dứt khoát tiến lên phía trước, chém một kiếm về phía người mặc áo choàng đen. Hắn ta vội né sang một bên, quát lớn: "Mau gi3t ch3t hắn!"
Thi anh lập tức bật dậy từ dưới sàn, lao thẳng về phía cổ của Cát Vũ, tốc độ nhanh đến mức khiến người ta sợ run tim mất mật. Cát Vũ vội vàng né qua một bên, một luồng gió tanh lướt qua gương mặt hắn.