Mặc dù hai sát thủ này đã được huấn luyện bài bản, thủ đoạn tàn nhẫn, giết người không chớp mắt, hơn nữa cực kỳ có đạo đức nghề nghiệp. Mặc kệ là chuyện gì xảy ra, cho dù phải chết cũng không tiết lộ bất kỳ thông tin gì về chủ thuê.
Nhưng bọn họ có nghĩ thế nào cũng không ngờ rằng, bên cạnh Cát Vũ lại nuôi dưỡng nhiều quỷ vật và yêu vật đáng sợ như vậy.
Ngoài bà lão mọc đầu mèo răng nanh, còn có một số quỷ vật nhe răng nanh, mặt mày tím đen, càng có mấy quỷ vật hiện rõ dáng vẻ trước khi chết, có người bị chém thành trăm mảnh, trên người chằng chịt vết thương, cũng có người hai con ngươi đang treo lủng lẳng ở dưới mắt, hơn nữa còn có thể chuyển động.
Lúc mấy quỷ vật và yêu vật này xuất hiện trước mặt hai sát thủ, trong mắt bọn họ đã tràn ngập sự sợ hãi không thể nào diễn tả, sắp mất hết lòng can đảm rồi, liên tục lùi về sau.
Miêu yêu vừa thè lưỡi vừa tới gần bọn họ.
Chẳng mấy chốc, mấy quỷ vật đã bao vây hai tên sát thủ, cho dù bọn họ muốn lùi về sau cũng không còn đường nào để lùi nữa.
"Quỷ... quỷ..." Cuối cùng hai tên đó cũng không thể chịu đựng được nữa, bắt đầu điên cuồng gào thét, trong đó có một tên cầm dao găm lên, định đâm vào ngực của mình, hắn ta đã sợ đến mức sắp suy sụp rồi.
Nhưng con dao còn chưa kịp đâm vào ngực, đã bị một móng vuốt đầy lông túm lấy cánh tay của hắn ta, đó chính là miêu yêu, nó u ám nói: "Ngươi muốn chết ư, đâu có dễ dàng như vậy. Ngươi mau nói đi, là ai đã phái các ngươi tới đây?"
Dứt lời, miêu yêu thè lưỡi ra, li3m môi mình, phát ra tiếng mèo kêu sắc bén.
Đột nhiên, một mùi nước tiểu bay ra, không ngờ tên sát thủ đã bị dọa đến mức tè ra quần.
Cát Vũ từ tốn đi đến bên cạnh hai tên sát thủ, khóe miệng cong lên nụ cười tà mị, giả bộ hung ác nói: "Ta sẽ cho các ngươi cơ hội cuối cùng, nếu các ngươi vẫn không chịu nói, vậy thì các ngươi sẽ không còn cơ hội nữa đâu."
Một tên sát thủ run rẩy nói: "Rốt... rốt cuộc ngươi là ai... Ngươi muốn giết thì cứ việc giết, bọn ta sẽ không bao giờ tiết lộ thân phận của chủ thuê."
“Thôi được rồi, xem ra các ngươi đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.” Cát Vũ vội lùi về sau một bước.
Tên sát thủ kia không thể chịu đựng được nữa, phát ra tiếng hét thảm thiết.
Cảnh tượng yêu vật giết người uống máu, tác động mãnh liệt đến thị giác như thế này thật sự khó mà tưởng tượng được. Cho dù là người có trái tim cứng rắn đến đâu cũng không thể chống đỡ nổi.
Miêu yêu cắn tên sát thủ xong thì đôi mắt màu hổ phách nhất thời lóe lên, máu tươi chảy ra khỏi miệng, tiếp tục nhìn về phía tên sát thủ còn lại.
Tên sát thủ này đã hoàn toàn suy sụp rồi, run rẩy nói: "Đừng... Ngươi đừng cắn ta... Ta nói..."
“Ngươi sớm nói ra có phải tốt hơn không, cần gì phải làm điều thừa thãi như thế này.” Cát Vũ bất đắc dĩ lắc đầu, ra hiệu miêu yêu lùi về sau.
"Ngươi mau nói đi, là ai đã phái ngươi tới đây? Thật ra ngươi không cần phải nói thì trong lòng ta cũng có thể đoán ra rồi, nên ta chỉ muốn ngươi xác nhận thôi." Cát Vũ trầm giọng nói.
"Người đã thuê bọn ta giết ngươi..." Tên sát thủ nuốt nước bọt, nhìn Cát Vũ bằng cặp mắt như đang nhìn thấy một ác quỷ.
Hắn ta vừa mới nói đến đây, Cát Vũ đột nhiên cảm nhận được cảm giác cực kỳ nguy hiểm lại bao trùm lấy mình một lần nữa, hắn vội vàng quay đầu nhìn xung quanh.
Chỉ thấy một màn sương mù màu đỏ không biết từ đâu đang bay về phía bên này với tốc độ rất nhanh.
Thứ khiến hắn cảm thấy cực kỳ nguy hiểm chính là màn sương mù màu đỏ này.
Màn sương màu đỏ vốn là một đám lớn, nhưng đến khi bay tới gần Cát Vũ lại đột ngột tách thành hai đám, một đám nhanh chóng lao về phía hai tên sát thủ, đám còn lại thì bay về phía Cát Vũ.
Cát Vũ biết màn sương màu đỏ không đơn giản, nên nhanh chóng lấy một lá bùa màu vàng ra, khẽ ném về phía màn sương. Lá bùa nhất thời hóa thành ánh lửa khổng lồ, bắt đầu bao trùm màn sương màu đỏ, phát ra tiếng nổ lách tách.
Đúng lúc này, màn sương màu đỏ bay về phía hai tên sát thủ lập ttuwsc đáp xuống người bọn họ.
Điều cực kỳ đáng sợ là hai tên sát thủ đã nhanh chóng ngã xuống sàn, trên người xuất hiện từng vết phồng rộp to bằng quả vải, không ngừng vỡ ra. Hai tên sát thủ chỉ có thể lăn lộn đau đớn, há to miệng nhưng lại không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Chưa đến hai phút sau, hai tên sát thủ đã mất mạng, cuối cùng hóa thành một vũng máu. Hai người đang sống sờ sờ cứ thế bị phân hủy toàn bộ.
Sau đó, từ trong vũng máu mủ lại bay một màn sương mù màu đỏ lớn, tiếp tục lao về phía Cát Vũ.
Lúc này tim của Cát Vũ đập loạn xạ, biết mình đã gặp phải cao thủ rồi, hơn nữa đối phương còn là cao thủ sử dụng cổ.
Không ngờ Thần gia lại có thể tìm thấy cao thủ tu hành như thế này.
Nhìn thấy màn sương màu đỏ đó đang nhanh chóng bay về phía mình, Cát Vũ vội lùi về phía sau mấy bước, tiếp tục lấy bùa ly hỏa ra, vò nát trong tay rồi ném về phía màn sương. Màn sương lập tức bị thiêu đốt, phát ra tiếng nổ lách tách, vô số bột màu đen rơi xuống sàn.
Trong lòng Cát Vũ biết rõ, thật ra màn sương màu đỏ này không phải là sương mù, mà là một đám cổ trùng nhỏ bé. Đám cổ trùng này đều chứa chất kịch độc, một khi đụng vào cơ thể người sẽ ăn mòn cơ thể, nên tuyệt đối không được chạm vào nó.
Đợi sau khi Cát Vũ đốt sạch màn sương mù màu đỏ, hắn mới hơi bất an giơ tay chạm vào Mao Sơn Thất Tinh Kiếm đang ở bên hông, cảnh giác nhìn chung quanh, trầm giọng nói: “Bàng môn tà đạo từ đâu tới, còn không mau hiện thân ra ngoài."
Nhưng xung quanh lại yên tĩnh, không một ai bước ra ngoài. Trong lúc ngẩn ngơ, khi Cát Vũ lại nhìn về phía lối vào của nóc tòa nhà, thì bên đó bỗng xuất hiện thêm một bóng đen. Không ngờ Cát Vũ lại không hề hay biết hắn ta đã xuất hiện từ lúc nào.
Cũng không biết tại sao, Cát Vũ vừa nhìn thấy người này đã cảm thấy cực kỳ lo sợ, đủ để chứng minh tu vi của người này rất mạnh.
Hắn nhìn chằm chằm người nọ suốt một phút đồng hồ. Lúc này bóng đen mới chậm rãi đi về phía Cát Vũ, vừa đi vừa u ám nói: "Ta đã sớm biết đây chỉ là hai tên vô dụng, hoàn toàn không giết được ngươi. Xem ra ta vẫn phải đích thân ra tay mới được."
Người kia mặc áo choàng đen, đầu đội một chiếc mũ màu đen, gương mặt cũng được che bởi một tấm vải đen, cả người kín mít, Cát Vũ hoàn toàn không nhìn thấy rõ dung nhan của hắn ta.