Mao Sơn Quỷ Vương

Chương 217:




Mới đầu trong lòng Cát Vũ còn hơi bối rối, không dễ gì mới bình ổn lại tâm trạng kích động của mình. Hắn biết chắc đối phương có chuẩn bị mà đến, nhất định phải đưa mình vào chỗ chết mới thôi.
Rốt cuộc là ai mà có thù hằn lớn như vậy với mình cơ chứ?
Hắn ngẫm kỹ lại, trong đầu nhanh chóng hiện lên bóng người, chắc chắn người đó là Thần gia – ông trùm thế lực ngầm ở tỉnh Nam Giang.
Cũng chỉ có ông ta mới kết thù oán với mình.
Thật ra, Cát Vũ cũng nghĩ tới có thể là người của Luyện Quỷ Đường, nhưng nghĩ kỹ lại thì thấy không đúng lắm. Mặc dù Luyện Quỷ Đường là tu luyện tà pháp, nhưng nói thế nào thì bọn họ cũng là người trong giới tu hành, mà người trong giới tu hành đều dựa vào bản lĩnh trong tay để so tài, mặc kệ là tà pháp hay chính pháp, đều phải đối đầu trực diện để phân định thắng thua một phen. Điều tối kỵ và vô liêm sỉ nhất là sử dụng các loại súng đạn hiện đại.
Nếu người tu hành cũng sử dụng súng, thì đâu cần mọi người phải tu hành nữa, mỗi người cầm một khẩu súng, nổ súng ngay trước mặt, chẳng phải sẽ sảng khoái hơn à?
Đây chính là lý do vì sao ở thời hiện đại ngày càng có ít người tu hành, đó là vì súng đạn có lực sát thương quá lớn. Nếu tu vi không đạt đến một trình độ nhất định, thì thật sự sợ hãi trước những thứ giống như súng.
Tất nhiên Cát Vũ cũng sợ thứ này.
Bây giờ Cát Vũ đang nấp sau phiến đá, hoàn toàn không dám nhúc nhích. Đối phương là một cao thủ về súng, nhắm bắn cực kỳ chuẩn xác. Lúc nãy mình có thể thoát được một kiếp đã khá lắm rồi.
Bây giờ đã là nửa đêm, mọi thứ đều yên tĩnh, mà hắn đang núp sau phiến đá nên cũng không biết được người kia đang trốn ở đâu. Hơn nữa Cát Vũ cũng lờ mờ cảm thấy, có lẽ không chỉ có một người tới ám sát mình.
Bởi vì quỹ đạo của hai phát súng ban nãy có hơi khác biệt.
Bằng cách này, Cát Vũ càng kết luận rằng đối phương nhất quyết phải giết mình cho bằng được.
Sau một hồi cân nhắc, Cát Vũ nhanh chóng nảy ra một ý tưởng. Hắn sờ vào Tụ Linh tháp rồi bấm pháp quyết để giải phong ấn. Mấy luồng khí tức bay ra ngoài ngay tức khắc, ngưng tụ thành hình người.
"Vũ gia, ngươi còn có việc gì nữa? Từ khi ngươi đến thành phố Giang Thành này, ngươi chưa bao giờ yên tĩnh chút nào đấy." Một quỷ vật hơi oán trách lên tiếng.
"Có người muốn ám sát ta, hơn nữa đối phương còn đang dùng súng, các ngươi hãy lén lút bay qua khống chế người đó. Ta muốn xem thử rốt cuộc người đó là ai." Cát Vũ trầm giọng nói.
“Thôi được rồi, Vũ gia cứ ngồi đợi là được.” Quỷ vật đáp, gọi thêm mấy lão quỷ, hóa thành mấy luồng khí tức bay về phía xa xa.
Bây giờ cơ thể của Cát Vũ vẫn chưa khôi phục, hơn nữa hắn cũng không biết ngoài cao thủ mà Thần gia phái tới đối phó với mình, thì có còn cao thủ nào khác hay không.
Cát Vũ ngồi xổm sau phiến đá tầm năm phút, thì ở gần đó bỗng phát ra một tiếng r3n rỉ thảm thiết.
Cát Vũ đứng dậy ngay lập tức, biết rằng mọi chuyện đã được giải quyết ổn thỏa hết rồi.
Do đó hắn bước ra ngoài, nhìn thấy một người đang đứng vẫy tay với mình trên nóc tòa nhà dân cư ở phía đối diện.
Chắc chắn là lão quỷ kia đã bám thẳng lên người sát thủ.
Cát Vũ bước nhanh về phía trước, đi thẳng lên nóc tòa nhà, thấy hai người mặc đồ đen cực kỳ kín đáo đang đứng trên nóc tòa nhà, cả người tỏa ra sát khí màu đen, đầu còn đội mũ, ở một bên còn đặt hai khẩu súng bắn tỉa.
Nhìn thấy tình hình này, Cát Vũ liền hít ngụm khí lạnh, mẹ kiếp, không ngờ đối phương còn có thể trang bị vũ khí với lực sát thương lớn như vậy, chắc chắn lai lịch không đơn giản.
“Các ngươi rời khỏi cơ thể bọn họ đi.” Cát Vũ nói với hai người mặc đồ đen.
Hai luồng sát khí màu đen nhanh chóng chui ra từ trong cơ thể hai người đó. Hình như hai người này vẫn chưa biết đã xảy ra chuyện gì, sau khi quỷ vật tách ra thì cơ thể ngã xuống đất ngay, khẽ run lên, ánh mắt sợ hãi liếc nhìn xung quanh.
Lúc nhìn thấy Cát Vũ, bọn họ nhất thời sợ hết hồn, điều khó hiểu ở đây là lúc nãy Cát Vũ còn trốn ở phía sau phiến đá bên dưới tòa nhà, tại sao chỉ trong nháy mắt đã có thể chạy lên nóc tòa nhà, hơn nữa còn có thể tìm thấy bọn họ nhanh như vậy?
Thế là hai người mặc đồ đen lần lượt rút dao găm sáng chói từ trong ống quần ra, lao thẳng về phía Cát Vũ.
Mặc dù cơ thể của Cát Vũ vẫn còn hơi yếu ớt, nhưng đối phó với hạng người này thì hoàn toàn không tốn bao nhiêu sức lực.
Xem ra hai người này đã được huấn luyện một cách bài bản, động tác mạnh mẽ dứt khoát, hai người vừa nhào tới đã tách ra hai bên, định đâm vào điểm yếu của Cát Vũ. Với trình độ này, có lẽ cũng ngang ngửa với Ô Nha ở bên cạnh Đàm gia.
Khoé miệng của Cát Vũ cong lên nở nụ cười khẩy, đồng thời duỗi hai tay ra. Lúc dao găm của hai người kia đâm tới, hắn túm lấy cổ tay đang cầm dao của bọn họ với tốc độ cực kỳ nhanh.
Hai người đều giật mình, không ngờ tốc độ của Cát Vũ còn nhanh hơn cả bọn họ, bọn họ cũng phản ứng rất nhanh, lập tức duỗi chân ra đá về phía hạ bộ của Cát Vũ, định khiến hắn đoạn tử tuyệt tôn.
Thân hình của Cát Vũ khẽ lóe lên, né tránh hai chân của bọn họ, rồi đá vào cổ chân của họ ngay tức khắc.
Cú đá này rất tàn nhẫn, chỉ nghe thấy một tiếng "răng rắc" lanh lảnh, có lẽ xương đùi đã bị đá gãy, người kia nhất thời phát ra tiếng rên thảm thiết, nhưng vẫn nghiến răng không hét lớn lên.
Điều cấm kỵ nhất trong nghề làm sát thủ này chính là làm ầm lên. Nếu bọn họ hét lên thu hút người khác, sẽ dễ gọi cảnh sát đến, vậy thì chắc chắn người chịu thiệt chính là bọn họ.
Trên tay bọn họ không biết đã nhiễm bao nhiêu máu người rồi.
Cú đá của người còn lại cũng bị Cát Vũ né tránh, hắn túm lấy cổ tay của tên đó, khẽ dùng sức, thế là cổ tay của gã cũng nhanh chóng phát ra tiếng xương gãy, tiếng r3n rỉ thảm thiết lại vang lên.
Nếu đối phương đã muốn giết mình, vậy thì Cát Vũ không cần phải khách sáo với hạng người này, một người thì bị đá gãy chân, còn người kia thì bị bẻ gãy tay.
Sau đó, Cát Vũ lại đá mỗi người một phát nữa, khiến bọn họ nằm lăn lốc, không thể bò dậy được nữa.
Hai tên sát thủ ngẩng đầu lên nhìn Cát Vũ, ánh mắt vô cùng hung ác, xem ra bọn họ vẫn rất ngoan cố, hoàn toàn không chịu khai ra.
"Các ngươi không nói đúng không? Ta có cách khiến các ngươi phải mở miệng. Các ngươi đừng có mà hối hận." Cát Vũ cười khẩy.
Hai người đau đến mức mặt mày nhăn nhó, nhưng vẫn thà chết chứ không chịu khuất phục.
Cát Vũ xoay người lại nhìn mấy quỷ vật ở bên cạnh, trầm giọng nói: "Các ngươi hiện thân đi, để bọn họ chiêm ngưỡng một lát."
Mấy quỷ vật nhận được mệnh lệnh của Cát Vũ thì đồng loạt vui mừng khôn xiết, lập tức hiện nguyên hình.
Có điều mấy quỷ vật này trông không được dễ coi cho lắm, giống như một bà lão có gương mặt mèo, đôi mắt hiện lên màu vàng quỷ dị, lưỡi thì thè ra, đầu lưỡi còn đầy gai, trong miệng còn có răng nanh rất dài.
“Các ngươi có nói hay không… Nếu các ngươi không nói, bà già này sẽ ăn thịt các ngươi!” Miêu yêu đó u ám nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.