Trước giờ Cát Vũ chưa từng thử siêu độ cho nhiều oán linh như vậy. Sau khi siêu độ cho già trẻ lớn bé cả gia đình này, hắn cảm thấy yếu ớt, trên người cũng toát mồ hôi lạnh.
Oán linh càng có oán khí nặng nề thì càng tiêu hao linh lực của mình, già trẻ lớn bé của nhà này đều chết oan, tất nhiên oán khí không nặng như bình thường, hơn nữa trước đó Cát Vũ còn đối phó với thành tinh thi kia, nên đã tiêu hao rất nhiều linh lực.
Bây giờ Cát Vũ ước gì mình có thể ngồi bệt xuống đất, không cần phải đi đâu cả, để nghỉ ngơi một lát.
Nhưng hiện tại vẫn còn rất nhiều chuyện chưa làm xong, Cát Vũ không thể nghỉ ngơi được.
Sau khi siêu độ cho mấy oán linh, Cát Vũ lại cất Tụ Linh tháp đi, mấy quỷ vật cũng lần lượt chui vào trong Tụ Linh tháp.
Từ đầu đến cuối, Trần Trạch San cứ đứng ngơ ngác ở đó, nhìn Cát Vũ nói chuyện với không khí.
Người bình thường như Trần Trạch San không thể nhìn thấy mấy quỷ vật, nhưng cô lại biết sự tồn tại của mấy quỷ vật, bởi vì ban nãy bọn chúng đã suýt gi3t ch3t cô, đến bây giờ trên chiếc cổ trắng mịn của cô vẫn còn lưu lại mười ngón tay cực kỳ rõ ràng.
Trần Trạch San cũng không khá hơn là bao. Sau khi bị quỷ bám lên người, thần hồn đã rời khỏi cơ thể, rồi lại bị Cát Vũ cưỡng ép kéo về. Bây giờ thần hồn vẫn chưa ổn định, chân đứng không vững, đầu váng mắt hoa, có thể đứng ở đây đã tốt lắm rồi.
Chuyến đi lần này, hai người đều bị giày vò rất nhiều.
Thấy Cát Vũ đã thu dọn xong, Trần Trạch San hơi thấp thỏm nói: "Vũ ca, có phải ngươi mới nói chuyện với mấy con quỷ kia đúng không?"
Cát Vũ gật đầu, hơi nghiêm mặt nói: "Là một gia đình được chôn ở đây. Ta vốn tưởng chỉ có năm sáu cỗ thi thể, ai dè lại có hơn hai mươi thi thể. Chuyện ở đây đều đã giải quyết ổn thỏa hết rồi, sau này sẽ không còn công nhân nào bị thương một cách vô cớ nữa. Ngày mai mọi người có thể khởi công làm việc."
Cát Vũ ngừng một lát, hình như lại nhớ ra điều gì đó, nên vội nói: "Cô bảo các công nhân đào hết các quan tài lên đi, chôn ở một nơi theo hướng đông nam, nhưng phải hết sức cẩn thận."
Trần Trạch San gật đầu, thấy Cát Vũ bình tĩnh ung dung thì bỗng trở nên hơi chán nản, trong lòng không khỏi đau lòng nói: "Vũ ca, cảm ơn ngươi, nếu không có ngươi đến giúp thì nhà họ Trần thật sự không biết phải làm thế nào."
“Không có gì, chúng ta là bạn, đây cũng là chuyện ta nên làm thôi.” Cát Vũ khẽ cười với Trần Trạch San.
Đúng lúc này, Trần Trạch San đột nhiên nghĩ tới một chuyện, tò mò hỏi: "Vũ ca, tại sao cả nhà bọn họ đều phải chết vậy? Thật thảm thương."
Cát Vũ kiên nhẫn giải thích với Trần Trạch San một phen. Trần Trạch San nghe xong, trên mặt tràn ngập vẻ khó tin, nghẹn ngào nói: “Thật sự quá thảm thương, chỉ vì một bài thơ mà cả nhà đều phải chôn theo. Hoàng đế hồi đó thật tàn nhẫn.”
“Chúng ta mau đi thôi, ta cũng hơi mệt rồi, mau về nhà thôi.” Dứt lời, Cát Vũ liền đi về phía trước, bởi vì siêu độ quá nhiều oan linh trong cùng một lúc nên Cát Vũ bước đi hơi lảo đảo. Thế là hai người dìu dắt nhau, từ tốn đi về phía mà Trần Trạch San đã đậu xe.
Vì sức khỏe của hai người đều không được tốt, nên Trần Trạch San đã gọi cho người nhà, để một người hầu trong nhà đến đây chở hai người về.
Trần Trạch San cũng biết đây không phải là chuyện nhỏ. Cả đời này cô chưa bao giờ gặp phải chuyện quỷ dị ly kỳ như vậy. Nếu chuyện này truyền ra ngoài, chắc chắn đám công nhân còn lại sẽ không dám làm ở đây nữa.
Điều khiến Trần Trạch San lo lắng nhất là nhà họ Trần đang xây dựng một khu dân cư nhỏ ở đây. Nếu để mọi người biết nơi này từng bị ma ám, thì khi xây nhà xong sẽ không có ai dám mua nữa, đó mới là chuyện đáng buồn nhất. Vì vậy nhà họ Trần nhất định phải cố gắng làm tốt chuyện này, bịt chặt miệng đám công nhân kia.
Xe đưa Trần Trạch San về biệt thự của bọn họ trước. Lúc xuống xe, Cát Vũ lấy mấy viên đan dược mà mình đã luyện chế ra đưa cho Trần Trạch San, căn dặn hai ngày tới đừng đến lớp, cứ ở nhà nghỉ ngơi vài ngày, mỗi ngày uống một viên đan dược. Ba ngày sau, cơ thể cô sẽ gần như hồi phục hoàn toàn.
Trần Trạch San nhất quyết giữ Cát Vũ ở lại nhà mình một đêm, nhưng Cát Vũ không chịu, vì hắn vẫn còn có việc quan trọng cần phải làm. Hắn phải cân nhắc kỹ lưỡng về cách pha chế luyện hóa thứ mà mình đã lấy từ thành tinh thi kia.
Hơn nữa vì đã tiêu hao quá nhiều, hắn cần phải quay về để điều chỉnh một phen mới được.
Sau khi tạm biệt Trần Trạch San, dưới sự chỉ dẫn của Cát Vũ, tài xế đã lái xe về phía khu dân cư Cổ Lan.
Trên đường đi, Cát Vũ nhắm mắt lại, tu luyện một lát, hình như hơi thở còn chưa vận hành được hai vòng tuần hoàn, thì tài xế đã ngừng xe lại, cung kính nói với Cát Vũ rằng đã tới nơi rồi.
Sau khi mở mắt ra, Cát Vũ thở ra một hơi nặng nhọc, cảm thấy cả người đã thoải mái hơn rất nhiều, hắn bước xuống xe, đi về phía khu dân cư Cổ Lan.
Xe chở Cát Vũ vừa rời đi, Cát Vũ còn chưa bước vào khu dân cư thì gân xanh trên huyệt thái dương bỗng giật mạnh, cảm giác cực kỳ nguy hiểm đang bao trùm lấy mình, khiến lông tơ trên người Cát Vũ đều dựng hết lên.
Giác quan thứ sáu của người tu hành rất mạnh mẽ, hơn người bình thường rất nhiều, thường có thể đoán trước được nguy hiểm sắp ập đến.
Lúc cảm giác cực kỳ nguy hiểm đó bao trùm lên người Cát Vũ, hắn chẳng hề nghĩ ngợi mà nhảy sang một bên để né tránh ngay.
Hắn vừa né qua một bên thì bên tai vang lên một tiếng vang rất nhỏ, một viên sỏi bắn vào chỗ Cát Vũ vừa mới đứng.
Là súng!
Hơn nữa còn là súng đã gắn ống giảm thanh.
Không ngờ lại có người dùng súng để ám sát mình. Nếu lúc nãy hắn không phản ứng nhanh, e rằng đã sớm mất mạng rồi.
Dù tu vi có cao đến đâu, người tu hành có lợi hại đến cỡ nào đi chăng nữa, chỉ cần không phòng bị, chắc chắn sẽ mất mạng khi viên đạn này bay tới.
Rốt cuộc là ai đang dùng súng để đối phó với mình chứ?
Sau khi Cát Vũ trốn đi, tim vẫn đập thình thịch không thể nào bình tĩnh lại được, hắn vốn định thò đầu ra ngoài để kiểm tra, nhưng vừa mới ló mặt ra, cảm giác cực kỳ nguy hiểm kia lại bao trùm lấy cơ thể hắn, nên hắn vội vàng thu người về, một viên đạn lại bắn về phía hắn, nhưng lại bắn trúng mặt trước phiến đá mà hắn đang trốn, khiến đá vụn bay tán loạn.
Đối phương là một cao thủ về súng, đang núp trong góc tối, chỉ cần mình vừa ló đầu ra ngoài thì mạng nhỏ này sẽ khó mà giữ lại được.