Ma Lâm Thiên Hạ

Chương 38: Ôn Nhu Hương






- Lương bổng quan chức Hổ Đầu thành bình thường, dựa theo danh sách, trả gấp hai lần.
Người mù Bắc ngồi trên ghế, cầm một quả quýt trong tay, vừa bóc quýt vừa quyết định.
Quýt trồng nơi biên cảnh hoang mạc, nhận ánh nắng đầy đủ, cho nên ăn rất ngon.
- Hai lần?
A Minh cầm sổ sách, có chút khó hiểu:
- Có nhiều quá không?
Tam Thần hội, dưới một khúc “Đoạn Trường Ca” của người mù Bắc, cấp lãnh đạo toàn bộ trở về với vòng tay ôm ấp của tín ngưỡng chi thần.
Các tín đồ còn lại cũng như cây đổ bầy khỉ tan, loại bang hội hoạt động chỉ dựa trên tiền nhang đèn của tín đồ, tự nhiên mà tan rã.
Liệp Cẩu bang cơ hồ bị một mình A Minh đồ diệt, tuy có thể có một hai con mèo may mắn sống sót, nhưng cũng không ảnh hưởng đại cục.
Nhưng chuyện làm ăn của Liệp Cẩu bang, vì người mù Bắc sợ Trịnh Phàm không thích, cho nên trực tiếp ngừng lại, những nô lệ Man tộc kia để lại làm nô bộc, còn mười mấy tiểu cô nương kia thì có sắp xếp khác.
Tụ Nghĩa bang cùng Xa bang thì tiếp nhận lại, nhưng phải biết, sau khi khách sạn thống nhất bốn thế lực này, cũng tương đương phải kế thừa khoản tiền mỗi tháng cần nộp lên.
Các vị đại nhân cao cao tại thượng sẽ không quản các bang phái bên dưới giết tới giết lui, chỉ cần mỗi tháng đưa bạc tới, bọn hắn sẽ không quản ngươi làm thay ai.
Cái này chính là hắc có hắc đạo, bạch có bạch đạo, hai bên nhìn thì như nước sông không phạm nước giết, nhưng liên hệ lại như thái cực âm dương ngư, từ xưa tới nay, không thể triệt để chia tách.
Mà hiện tại, khách sạn làm như vậy tương đương với cắt đứt hai con đường thu bạc của người ta, cho nên người mù Bắc quyết định, tăng gấp đôi lượng bạc cống lên.
Đối với sự không hiểu của A Minh, người mù Bắc trực tiếp bĩu môi với Tứ Nương, nói:
- A Minh a, ngươi hỏi Tứ Nương xem, kỹ viện của nàng có rất nhiều.
Tứ Nương nghe vậy, gật đầu:
- Khoản chi này, không thể tiết kiệm, hơn nữa chúng ta mới tới, cần biểu đạt nhiều thành ý.
A Minh khẽ lắc đầu, hắn cực không thích cái kiểu tính tới tính lui này, có điều, hắn còn một vấn đề chưa rõ:

- Sao lại trực tiếp hủy Tam Thần hội?
Tiền nhang đèn các tín đồ cung phụng hàng tháng cũng không ít.
- Chủ thượng là tác giả, a, là ta nói trước kia.
- Cái này có quan hệ gì với chủ thượng?
- Tương tự như buôn người, chủ thượng cũng không muốn động tới vấn đề tôn giáo, giáo hội. Cho nên, số tiền này ta không cần, chuyện này cũng không cần động tới.
Tứ Nương cầm một chén trà, uống một hớp, bổ sung:
- Lúc trước tác phẩm “Hạt Tử Bắc” châm biếm chính trị, cho nên mới bị phong sát.
Người mù Bắc: “…”
A Minh có chút dở khóc dở cười.
- Không sao, mấy bang hội này vẫn tích trữ không ít bạc, đủ chúng ta tiêu dùng trong thời gian ngắn, còn mấy cái miệng trên kia, trước cứ cho bọn hắn ăn no là được.
Chỉ cần bọn hắn nhắm một mắt mở một mắt, chúng ta sẽ có càng nhiều cơ hội kiếm tiền hơn.
Bảy người chúng ta tụ lại, nếu ở cái thời cổ đại này mà không kiếm được bạc, vậy chẳng bằng thắt cổ kết liễu cho xong.
- Hừm, chuyện kiếm tiền không khó, chờ giải quyết quan hệ xong quan hệ, liền có thể bắt tay vào làm.
Tứ Nương phụ họa.
Chỉ cần việc làm ăn tiếp đó có thể triển khai, như vậy số bạc trên tay đã đủ tiêu sài mấy tháng, hơn nữa còn rất xa xỉ.
- Việc làm ăn?
A Minh hỏi.
Người mù Bắc đưa ánh mắt trống rỗng nhìn A Minh.
Không nói.
- Ngươi có ý gì?
A Minh hỏi.
- Nhìn ta?
A Minh: “…”
Phong Tứ Nương ở bên giảng hòa, tiện thể đâm cho A Minh một đao, nói:
- Đều là người hiện đại, làm nước hoa, xà phòng gì đó, không phải dễ kiếm tiền sao?
Lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, Lan nha đầu thò đầu vào, hô với bên trong:
- Mụ mụ, chủ nhân trở về, bọn họ đều trở về rồi.

Trịnh Phàm cảm giác bản thân như đang mơ, trước đây đã đọc qua nhiều tác phẩm xuyên không để lấy ý tưởng, nhân vật chính xuyên không thường phải trải qua sinh hoạt đau khổ, hơn nữa còn phải gánh thêm một vài gánh nặng nào đó.
Còn hắn, vừa tỉnh đã có hầu gái, ra ngoài mấy hôm trở lại, lại có cả một tòa đại viện.
Đặc biệt là lúc đi qua giả sơn, nhìn thấy hai hàng tiểu nương tử mặc cổ trang cùng thỉnh an.
Nhất thời, Trịnh Phàm có chút hoảng hốt.
Đúng lúc này, Trịnh Phàm bỗng sinh một suy nghĩ, tựa như cứ sống thế này, cũng rất tốt.
Tuy không có điện, không có điều hòa, internet, nhưng sinh hoạt cổ đại với tam thê tứ thiếp, người hầu phục dịch, cũng cực có sức hấp dẫn.
Mùi son phấn tràn ngập, trong ao đã đổ sẵn nước nóng, mặt nước còn trải cánh hoa.
Tiếng sáo trúc vang vọng, xoa dịu lòng người.
Không biết từ lúc nào, y phục trên người đã bị cởi sạch, Trịnh Phàm có chút mơ màng bước vào trong ao, hòa vào trong hương khí lượn lờ.

Hô, thoải mái.

- Ta cảm thấy, như vậy có chút quá rồi, ngươi không sợ chủ thượng bị chìm trong đó sao?
A Minh có chút bận tâm.
Giờ mọi kế hoạch đã đâu vào đấy, thế lực ngầm Hổ Đầu thành đã bị thống nhất, chủ thượng cũng an toàn trở về.
Nhưng người mù Bắc đột nhiên bày một hồi ôn nhu hương, muốn để chủ thượng chìm đắm trong đó sao?
Người mù Bắc lại lắc đầu:
- Vẫn phải để chủ thượng tự mình lựa chọn.
- Lựa chọn?
- Kỳ thực, một người có tham vọng, vĩnh viễn sẽ không cảm thấy thỏa mãn. Nhưng khi ngươi đạt được thành tựu cụ thể nào đó, ngươi sẽ tự nhiên không muốn phát triển thêm.
Rất nhiều tác phẩm văn học thích đắp nặn hình ảnh lão nông giản dị, thuần phác thiện lương.
Nhưng nếu thực sự không phải không có cơ hội tiến lên, không nhìn thấy cơ hội thoát ly, ai lại muốn cả một đời tầm thường?
- Chẳng qua ta cảm thấy, dùng cách này để câu dẫn chủ thượng, thực sự có chút quá nghiệp dư.
- Vẫn được, chủ thượng ra ngoài trở về, dù thế nào cũng nên hưởng thụ thành quả chúng ta đạt được, chủ thượng khác chúng ta, chúng ta đều là những tên biến thái.
Mà chủ thượng, hắn có một mặt bình thường, tương đối mà nói, ngươi không thể hy vọng xa vời, một ngày nào đó chủ thượng sẽ ngồi cùng với ngươi, bàn luận xem máu của khu vực nào có vị ngọt hơn?
- Đừng đùa, chẳng may chủ thượng không thoát được, vui tới quên trời quên đất, lúc đó có mà khóc.
- Đó là lựa chọn của chủ thượng, chúng ta đã hứa với hắn, hắn có quyền lựa chọn, muốn an ổn một đời, thì đó cũng là nguyệt vọng của hắn.
- Ta chỉ nhớ, lúc trước chủ thượng không chọn như vậy.
- Nhưng người thì sẽ thay đổi, lúc mới tới, chúng ta chỉ có một cái khách sạn, miễn cưỡng ăn đủ no, khi đó, chúng ta đành phải liều, nhưng giờ, điều kiện đã tốt, tự nhiên phải cho chủ thượng một cơ hội chọn lại.
- Đám Lương Trình đang ở phòng cơm, ngươi có qua không?
- Chờ một chút rồi cùng đi?
- Được!
Hai người dừng lại một hồi, Trịnh Phàm vẫn chưa đi ra.
Người mù Bắc thở dài:
- Đi thôi, xem bọn hắn đã gặp phải những truyện gì.

Trong phòng ăn.
Tiết Tam, Lương Trình cùng Phiền Lực đã ăn uống xong xuôi, đặc biệt là Phiền Lực, hai cái thùng cơm bên cạnh đã hết sạch.
Đứa nhỏ này, đi hoang mạc không được ăn cơm, giờ về tới nơi, ăn có chút không ngừng lại được.
Người mù Bắc cùng A Minh bước vào, trừ bỏ Ma Hoàn, mọi người đều đã có mặt.
Phong Tứ Nương hơi nghi hoặc nói:
- Chủ thượng đâu?
- Đoán chừng đang thư dãn.
Người mù Bắc đáp.
Trong lúc nhất thời, đám người đều có chút trầm mặc.
Tiết Tam vỗ vỗ miệng, nhìn qua người mù Bắc, muốn nói gì đó, nhưng lại không biết mở miệng thế nào, nhưng có thể thấy được, hắn rất không cam tâm.
Lương Trình lại thẳng thắn, ngẩng đầu, nhìn người mù Bắc cùng A Minh:
- Hồ đồ!

Hiển nhiên, bọn hắn cũng biết sắp xếp của người mù Bắc.
Người mù Bắc lặng lẽ không nói, thậm chí có chút muốn cười.
Tứ Nương lại chăm chú với việc trong tay.
- Ồ, đều ăn xong rồi sao?
Thanh âm Trịnh Phàm từ ngoài cửa truyền tới.
Đám người đồng thời đứng dậy, nhìn ra ngoài.
Chỉ thấy Trịnh Phàm mặc một thân da báo, để chân trần bước vào, thẳng tới chủ vị.
Cảm giác này, tựa như sau khi tắm xong, mặc đồ tắm tới khu nghỉ.
Chỉ có hai điểm khác biệt, một là, bộ đồ da báo này, thực sự con mẹ nó tục.
Thứ hai, mẹ nó là da báo thật…
Hẳn là đồ sưu tầm của bang chủ Liệp Cẩu bang, bị Tứ Nương sửa lại, sau đó đưa Trịnh Phàm dùng.
- Tứ Nương a.
Trịnh Phàm chỉ chỉ Tứ Nương.
- Chủ thượng.
- Lần sau chuẩn bị cho ta một bộ quần áo, ta tìm rất lâu mới thấy được bộ này, thực sự không thể lấy thân thể trần truồng đi gặp các ngươi.
- Nô gia hiểu, là nô gia sai sót.
- Không tới nỗi, không tới nỗi.
Trịnh Phàm vung vung tay, sau đó nhìn qua mọi người, mỉm cười:
- Ăn xong hết rồi hả?
- Đã ăn, chủ thượng.
- Ăn xong rồi a.
- Chỉ còn chờ ngài, chủ thượng.
Trịnh Phàm cười cười, thân thể hơi nhích ghế sang trái, hai tay đưa lên vỗ vỗ:
- Được rồi, chúng ta nói chuyện chính đi.
Năm vị Ma vương cảm thấy khí chất chủ thượng của bọn hắn đột nhiên biến đổi, tự tin, thành thục… tựa như biến thành một người khác.
Chỉ có người mù Bắc mỉm cười, hắn dùng tinh thần lực cảm ứng, kỳ thực chủ thượng đã đứng ở hành lang hồi lâu, vừa lạnh tới run cầm cập vừa tự lầu bầu thôi miên bản thân:
- Ta là Trần Đạo Minh, ta là Trần Đạo Minh, ta là Trần Đạo Minh!
-------
Trần Đạo Minh - Diễn viên Trung Quốc, chuyên đóng các vai lãnh tụ: Tần Thủy Hoàng, Khang Hy, Bát Hiền Vương…




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.