Ma Lâm Thiên Hạ

Chương 37: Chuyển Nhà






Trong đại sảnh, chỉ còn lại một mình vị Chiêu Thảo sứ mập mạp cùng với tùy tùng của hắn.
Thân thể mập mạp của Chiêu Thảo sứ dựa lên ghế, đưa tay xoa xoa thái dương:
- Ngươi nói xem, Hầu gia cùng tiểu thư, có thể vượt qua chuyện này không?
Tên tùy tùng hỗ trợ châm trà, nghe vậy, hơi chút do dự, nói:
- Hầu gia cát nhân thiên tướng.
- Lời vô ích không cần nói, thôi, tấu trương kết tội một nhà Trấn Bắc hầu tham hủ lộng quyền, đã viết xong chưa?
- Đã chuẩn bị kỹ, chỉ là, A Lang, thực sự phải dâng tấu chương này lên sao?
- Không dâng thì có thể làm gì? Nếu Hầu gia không sao, vậy không có việc gì, nếu Hầu gia thực sự có chuyện, như vậy kẻ tích cực đánh Trấn Bắc hầu như ta, không chừng còn có thể giúp tiểu thư cùng Hầu gia cứu vãn một chút.
- A Lang ngươi có tâm.
- Đều là mệnh, là ta nợ Hầu gia cùng tiểu thư.

- Tên Trịnh Phàm vừa rồi, Trịnh giáo úy, A Lang thực sự không quản?
- Quản? Quản cái rắm, mấy ngày trước chỉ là một tên dân đen, coi như giờ cho hắn lương bổng khí giới, hắn dám kéo cờ tạo phản sao? Hắn có gan này sao?
- Cái này…
- Kệ hắn đi, tiểu thư cũng không nhắc sắp xếp gì cho hắn.
- Có điều, A Lang, hắn là người tiểu thư đề bạt, chung quy cũng có dấu ấn của Trấn Bắc hầu phủ.
- Nếu hắn có bản lĩnh tự kéo nhân mã khí giới, ta liền thừa nhận hắn, ha ha…

Cửa thành mở ra, ba người Lương Trình bước vào, bốn người cùng dắt ngựa đi tới.
Hổ Đầu thành không có giới nghiêm ban đêm, dù là chiến sự bao trùm, cũng không hề giới nghiêm, chỉ có điều, trên đường có không ít giáp sỹ tuần tra.
Trời đã tối, cũng không thích hợp để phóng ngựa trên đường, dù sao, đây là ngựa, không phải Tỳ Hưu dị thú.
- Về nhà tắm một chút, thư dãn gân cốt.
Trịnh Phàm vừa nói, vừa chậm rãi xoay người.
Giờ hắn không có mấy khái niệm “Làm quan”, trên thực tế, vị Chiêu Thảo sứ cùng Huyện lệnh cua cũng không có mấy nhiệt tình, điều này cũng có nghĩa, hắn… ừm, kệ đi.
Có điều, ra ngoài một chuyến, trải nghiệm chém giết trên chiến trường, hắn lại còn tự tay giết người, cảm giác này, so với lần thứ nhất làm “Nam nhân”, còn càng giống một lần lột xác hơn.
- Chủ thượng, Tứ Nương biết xoa bóp, có thể để nàng mát sa cho ngài.
Tiết Tam ở bên ân cần đề nghị.
Trịnh Phàm nghe vậy, liền tưởng tượng cảnh nằm trên giường, Phong Tứ Nương ngồi bên vuốt ve thân thể bóng nhẫy tinh dầu.
Có điều, Trịnh Phàm vẫn vẩy vẩy cảnh tượng này đi, muốn nói không động tâm với Phong Tứ Nương, vốn là chuyện không thể, không có một tên nam nhân nào, có thể không hứng thú với Tứ Nương.
- Các ngươi là bằng hữu của ta, là người nhà ta ở thế giới này.
Dưới trăng sáng, Trịnh Phàm cũng không hề cảm thấy lập dị hay quá sến, trực tiếp nói lời trong lòng.

- Ta chưa từng coi các ngươi là thủ hạ, chưa từng.
Ngoài ra, ta cũng không dám, sợ bị chém.
- Cái này, không phải, chủ thượng, trước đây Tứ Nương còn mở hộp đêm ở Ma Đô a, còn chuyên môn huấn luyện cho đám thủ hạ, kỹ thuật của nàng nhất định là tuyệt nhất…
- Không cần nói nữa, thứ đó vốn là không tôn trọng Tứ Nương, trong lòng nàng, có một nam nhân thuộc về nàng rồi.
Một nữ nhân thành thục, một nữ nhân có chuyện xưa, trên căn bản đều có xúc tác tới từ một “Nam nhân”, có điều, chỉ là chất xúc tác thôi hóa phản ứng, sau khi kết thúc phản ứng, chất xúc tác cũng không thực sự hòa vào trong phản ứng.
Lúc này, Phiền Lực ở sau dắt ngựa khẽ hô:
- Chủ thượng, Tứ Nương còn là xử nữ.

Hổ Đầu thành cũng không lớn, tuy trong số thành trấn biên cảnh thì nó khá phồn hoa, nhưng so với thành thị bốn năm vành đai như hậu thế, thực sự có chút quá nhỏ.
Bốn người dắt ngựa, không bao lâu đã tới khách sạn.
Ngày thường tới tầm này, việc làm ăn trong khách sạn đã vắng dần, nhiều nhất chỉ còn lại hai ba tên bợm nhậu, thi xem ai kiên trì được lâu hơn để đi trả tiền.
Nhưng đêm nay, rõ ràng không giống bình thường, quá mức quạnh quẽ, quạnh quẽ tới mức trừ bỏ đèn lồng ngoài cửa còn sáng, những vị trí còn lại đều đã tối đen như mực.
- Chủ thượng, có vấn đề.
Tiết Tam lập tức tới trước người Trịnh Phàm, chuyển tư thái bảo vệ.
Vấn đề, đương nhiên là có vấn đề, tựa như quán bar mà đóng cửa lúc mười giờ, rõ ràng là có vấn đề.
Trịnh Phàm híp mắt, hắn thực sự lo khách sạn sẽ có chuyện, dù sao đây cũng là nhà hắn ở thế giới này, hơn nữa, trong nhà còn có người.
- Là A Lang về sao?
Lúc này, một lão giả tóc trắng cầm đèn lồng nhìn tới.
Trịnh Phàm biết người này, lão là người sai vặt trong khách sạn, bình thường đều là lão gác đêm.
Lão vốn tứ cố vô thân, gần như không sống nổi nữa, là Tứ Nương cho hắn một miếng cơm, không tiền công, nhưng bao ăn no, ăn tết cũng có lì xì.
- Trong nhà có vấn đề gì vậy?

Tiết Tam hỏi lão đầu.
- Yo, thực sự trở về rồi, hơn nữa còn là về hết.
Lão giả cầm đèn lồng nhìn bốn người, tùy tiện nói:
- A Lang, khách sạn đóng cửa rồi.
- Đóng cửa? Có chuyện gì vậy?
Trịnh Phàm hỏi.
- Không phải, là Tứ Nương cùng Bắc tiên sinh chuyển nhà, mọi người chuyển tới nơi ở mới rồi, nơi này chỉ có mình lão đầu trấn thủ thôi.
Đúng rồi, Tứ Nương nói lão đầu, nếu các ngươi trở về, thì tới tiểu viện chỗ giếng cổ đầu phố.
- Chuyển nhà?
Trịnh Phàm hơi nghi hoặc.
Đang yên đang lành, sao chuyển nhà?
Ngược lại, Tiết Tam cùng Lương Trình nghe xong, lại cũng không quá kinh ngạc, tựa như đã sớm chuẩn bị tâm lý.
Bọn hắn theo chủ thượng ra ngoài đánh trận, sao ở nhà có thể ngồi yên?
Không làm ít chuyện, không phải tự nhiên sẽ bị hạ thấp sao?




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.