Ma Lâm Thiên Hạ

Chương 39: Người Quản Lý Chuyên Nghiệp






Trịnh Phàm ngồi trên thủ tọa, giờ khắc này, hắn như hóa thân thành Tần Thủy Hoàng, Bát Hiền Vương… tầng tầng hợp thể.
Nhưng không khí lúc này, người ngoài nhìn vào sẽ cảm thấy: Trang bức.
Cộng thêm một đám thủ hạ cũng trang bức.
Nhà này vốn là một cái huyết trạch, máu của bang chúng Liệp Cẩu bang đã nhuộm hết cả cái nhà này, nhưng giờ khác này, Trang bức chi khí đã hoàn toàn áp chế huyết tinh chi khí.
Đương nhiên, coi như dù là nhà này có sự kiện ma quái gì đó, đoán chừng người sợ không phải người trong nhà này, mà là những tên quỷ kia, dù sao nhà này mới thực sự là một đám yêu ma quỷ quái.
Cho nên, chí ít những người ở đây, không có ai cảm thấy Trịnh Phàm có gì không bình thường.
Bọn hắn điên cuồng, bọn hắn không chút kiêng dè, trong mắt người thường, có thể bọn hắn là kẻ thần kinh, nhưng bọn hắn chưa bao giờ nghĩ tới, muốn chết già trên giường, hay là quy ẩn trong núi rừng. Cho nên, bọn hắn mới có thể duy trì cảm giác điên cuồng không gì sánh được này.
Người mù Bắc lấy ra một cái rương nhỏ, vừa kể những chuyện xảy ra trong thời gian vừa rồi, vừa đem từng tờ khế đất, khế thân, ngân phiếu lấy ra.
Tựa như một người quản lý chuyên nghiệp đầy trung thành, đang báo cáo lại tình hình kinh doanh cho ông chủ.
Trịnh Phàm xem qua những giờ giấy mà người mù lấy ra, kỳ thực, ngân phiếu không ít, đương nhiên, so với của cải thực sự, cảm giác cầm từng tờ từng tờ dày cả tệp mới khiến người mê say.

Tới cái thế giới xa lạ này, từ từ tích lũy của cải cho bản thân, từng bước từng bước trưởng thành, có thể, đây mới là hưởng thụ.
Người mù Bắc nói xong, Tiết Tam lại kể chuyến ra ngoài của mấy người.
Trong nửa năm sóng êm gió lặng trước, Tiết Tam thường lên đài kể chuyện, cho nên khẩu tài thực sự không tầm thường.
Trong lúc nói, đặc biệt nhắc tới tác dụng trọng yếu của Trịnh Phàm trong toàn bộ sự kiện.
Ví như, nhờ có chủ thượng làm chỗ dựa tinh thần, nhờ có chủ thượng nhìn thấu tất cả, nhờ có chủ thượng ổn định mọi người, nhờ có chủ thượng đứng ra ngăn cơn sóng dữ.
Cứ nói mấy câu, lại nói tới chủ thượng anh minh thế này, thần võ thế kia một hồi.
Dù là Trịnh Phàm nghe xong, cũng không nhịn được cúi đầu uống trà, che giấu vẻ lúng túng trên mặt.
Bên cạnh ba người người mù, A Minh, Tứ Nương đều rất phối hợp.
Mỗi lần nghe được trọng điểm này, đều sẽ chăm chú gật đầu tấn đồng lời Tiết Tam nói.
Khẩu hình miệng cũng đầy phối hợp:
- O.
- Oa.
- Quả nhiên.
- Xác thực.
- Không hổ.
- Nhất định.
Tựa như, dưới cái nhìn của bọn hắn, bất cứ chuyện gì xảy ra, Trịnh Phàm cũng là trụ cột vững vàng nhất.
Lần thứ nhất, Trịnh Phàm cảm nhận được bi ai của thượng vị giả.
Nịnh thế này, khó tránh Đế vương cổ đại thường làm ra mấy chuyện không thể hiểu nổi.

Tiết Tam nói xong, chén trà đặt mạnh lên bàn phát ra “Đùng” một cái, tựa như cầm búa thẩm phán gõ.
- Mọi chuyện như thế, xin nghe phân giải!
Người mù Bắc lập tức nhìn Trịnh Phàm:
- Nói như vậy, chủ thượng thu được một cái viên chức.
- Chỉ là một chức vụ hữu danh vô thực mà thôi, vừa nãy ta đã gặp Huyện lệnh cùng Chiêu Thảo sứ, ta cảm thấy, bọn hắn cũng chỉ coi ta là kẻ có cũng được mà không có cũng chẳng sao, không hề nhắ tới quân lương quân giới.
Người mù Bắc lại cười:
- Có nhiều lúc, hữu thực mới là chuyện phiền phức nhất.
Trước kia, thủ hạ chỉ muốn chỉnh hợp thế lực ngầm Hổ Đầu thành, chờ làm xong những chuyện này, sẽ tạo một đội buôn, từ từ tích lũy bước đầu, cuối cùng mới xây dựng sức mạnh thuộc về bản thân.
Có thể là sẽ lập một nhánh mã phỉ ngoài thành, nhưng giờ có biên chế của chủ thượng, thực sự sẽ tiện hơn rất nhiều.
Người mù Bắc nói thế, Trịnh Phàm cũng thấy đột nhiên thoải mái hơn hẳn, được nha, hóa ra rác rưởi ta nhặt được còn có giá trị.
Có điều nghĩ cũng đúng, đối với người khác mà nói, một chức vụ giáo úy hữu danh vô thực, chỉ là một cái chức treo đó cho đẹp, nhiều lắm là nhận được chút lương, thuộc về cái dạng thím không thương, cậu không yêu, nếu ngày sau Trấn Bắc hầu thực sự bị tước phiên, như vậy trên người hắn có dấu ấn Trấn Bắc hầu có khi còn bị liên lụy.
Nhưng, thuộc hạ của hắn, lại là một đám Ma vương.
Từ kiếm tiền, tổ chức hay là luyện binh, dùng binh… tất cả đều là đỉnh cấp nhân tài.
- Ba trăm biên chế này, không thể lãng phí.
Lương Trình nói.
Hắn xuất thân là Tướng quân Thượng cổ, nếu không có gì bất ngờ, ba trăm biên chế này trên danh nghĩa là của chủ thượng, nhưng thực tế sẽ do hắn phụ trách.
- Đương nhiên, việc tiếp theo chúng ta cần làm là xử lý chuyện này, bất luận là người ngựa hay quân giới, chúng ta đều phải làm cho tốt nhất.
Hơn nữa, điểm quan trọng nhất là, danh nghĩa chi binh này thuộc về Yến quốc, nhưng thực tế phải trung thành với chúng ta.
- Là trung thành với chủ thượng.
Tiết Tam nhắc nhở.

- Đúng, trung thành với chủ thượng.
- Vậy tiếp theo cần làm gì?
Trịnh Phàm xòe hai tay, hỏi ý kiến mọi người.
Kỳ thực, vẫn là nhìn sang người mù.
Bởi quan hệ giữa hắn và đám Ma vương này thực sự vi diệu, nên Trịnh Phàm hắn hoàn toàn không cần lo chuyện công cao chấn chủ, cho nên, hoàn toàn không cần chơi đế vương tâm thuật, nắm nắm thả thả, nói thực, hắn cũng rất tình nguyện làm một tên Linh vật.
- Tụ Nghĩa bang cùng Xa bang cần chỉnh hợp, vừa hay các ngươi cũng đã về, nhân thủ của chúng ta có dư. Xa bang, giao cho Tiết Tam cùng Phiền Lực phụ trách, bang chủ Xa bang hiện tại là một người rất thú vị.
- Thú vị tới mức nào?
Tiết Tam tò mò hỏi.
- Hắn giết lão cha hắn ngay trước mặt Tứ Nương.
- A, thú vị, thú vị.
- Người này, đủ tàn nhẫn, trước không cần vội xử lý hắn, cứ dùng trước đã.
Có thể, thượng vị giả bình thường sẽ không cho phép thuộc hạ của bản thân là người như vậy.
Người ngay cả lão cha của mình cũng giết, ngày nào đó phản loạn cũng là chuyện hết sức bình thường?
Nhưng với đám Ma vương đang ngồi đây mà nói, Hổ Đầu thành này chỉ là bước kế hoạch đầu tiên, bang chủ Xa bang dù có tâm tính đáng sợ tới mức nào, cũng không thể khiến bọn hắn quá mức lưu ý. Chí ít, không đến nỗi phải lập tức trừ căn.




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.