Ma Đế Truyền Kỳ

Chương 154: Tận dụng thời cơ, thời gian không trở lại






“Anh…”
Sắc mặt Từ Yên tái mét.
“Anh cái gì mà anh, không muốn chết thì ngoan ngoãn đứng đó!”
Trần Thuận quay đầu lại, trừng mắt nhìn Từ Yên nói.
Cô ta nhất thời cảm thấy một bầu không khí tràn ngập sát khí bao phủ lấy bản thân.
Khiến cho toàn thân cô ta không kìm được mà run lên.
Dường như, không phải cô ta đang đối diện với Trần Thuận, mà đang đối mặt với cự thú hồng hoang vậy.
Cảm giác này, cho dù là khi đối diện với Các chủ, cô ta cũng chưa bao giờ có.
Độ hiểu biết của cô ta đối với sự kinh khủng của Trần Thuận một lần nữa tăng lên độ cao mới.
Còn Tứ trưởng lão, sau khi trúng một chưởng của Trần Thuận đã trọng thương trong nháy mắt.
Lão dùng cương khí hộ thể, còn vận hành đến trạng thái mạnh nhất.
Nhưng dưới một chưởng của Trần Thuận căn bản không hề tác dụng gì.
Chỉ vang lên một tiếng rồi vỡ nát.
Cứ thế mà trúng một chưởng của Trần Thuận.
“Trần Thuận, ta đã đồng ý nhận ngươi làm chủ, sao ngươi còn lật lọng?”
Tứ trưởng lão tức giận lên tiếng.
“Tận dụng thời cơ, thời gian không trở lại, ông đã bỏ lỡ cơ duyên này, thì vĩnh viễn sẽ không có cơ hội nữa.”
Trần Thuận lạnh nhạt nói.
Sau đó, thân hình hắn lại một lần nữa xuất hiện bên cạnh Tứ trưởng lão.
Tứ trưởng lão trong nháy mắt cảm thấy cảm giác nguy hiểm từ cái chết cận kề.
“Lĩnh vực Trọng Lực!”
Chân nguyên trong cơ thể Tứ trưởng lão điên cuồng bạo phát.
lĩnh vực trọng lực đã hoàn toàn mở ra.

Lúc này, thiên phú thần thông của lão, lĩnh vực trọng lực, phạm vi vô hạn thu hẹp lại, chỉ lấy lão làm trung tâm, bao phủ lấy lão và Trần Thuận trong vòng hai mét vuông.
Uy áp của trọng lực so với trước còn mạnh hơn gấp bội.
Người thường nếu tiến vào trong Lĩnh Vực, thậm chỉ có thể bị áp lực từ trọng lực gấp bội trong không khí đè nát cơ thể mà chết.
Lão không tin, Trần Thuận thực sự không bị ảnh hưởng một chút nào!
lĩnh vực trọng lực hoàn toàn mở ra, Tứ trưởng lão chẳng màng đến vết thương nặng của mình, dùng thẳng phương thức thiêu đốt căn nguyên, định liều chết cùng Trần Thuận đánh một trận, dùng sức bình sinh tung ra một kích mạnh nhất.
Nhưng sắc mặt Trần Thuận lại băng lãnh đến cực độ.
“Từ khoảnh khắc ông bắt đầu do dự, thân thể của ông đã không còn là của ông nữa rồi, ông dám tổn thương đến căn nguyên của nó, đúng là đang tìm cái chết!”
Trần Thuận lạnh giọng nói.
Hai tay bắt đầu di chuyển.
Trong phút chốc, lĩnh vực trọng lực của Tứ trưởng lão trong vòng hai mét vuông này tiếp tục nhân gấp đôi.
Gấp ba.
Gấp năm lần.
Không ngừng tăng lên.
Tứ trưởng lão nhất thời kinh hãi đến cực điểm.
Thứ uy áp từ trọng lực này, hoàn toàn đã vượt qua giới hạn của lão.
Trực tiếp đè ép lão, chân nguyên trong cơ thể vận chuyển cũng ở trong trạng thái vô cùng chậm rãi.
Tuy vậy, lão một lần nữa phát hiện, Trần Thuận tuy cũng bị ảnh hưởng.
Nhưng chút ảnh hưởng này không tính là gì.
Nếu lão như đang bước đi khó nhọc mà gánh ngàn cân, thì Trần Thuận nhiều lắm cũng chỉ là từ chạy nhanh biến thành chạy chậm mà thôi, nhưng vẫn ở trong trạng thái chạy bộ.
Tứ trưởng lão cũng chỉ có thể kinh hãi trơ mắt nhìn, Trần Thuận trực tiếp tung chưởng thứ hai, vỗ lên đỉnh đầu của lão.
Không hề có bất cứ dáng vẻ kinh thiên động địa nào.
Lão chỉ cảm thấy, ý thức của mình đang không ngừng biến mất.
Không ngừng tiêu tán.
Sắc thái trong con ngươi dần trở nên mờ nhạt.
Cuối cùng, cặp mắt Tứ trưởng lão biến thành một màu xám.
lĩnh vực trọng lực bị Trần Thuận tăng thêm theo sự diệt vong của thần hồn Tứ trưởng lão cũng tiêu tan hầu như biến mất.
Ngày hôm nay, sau khi Tam trưởng lão của Dược Các ngã xuống.
Tứ trưởng lão của Dược các cũng lên đến đỉnh Thanh Sơn, mất mạng.
Cường giả Thần Cảnh hai đời lần lượt diệt vong.
Biến cố này khiến cho da đầu Tần Minh tê dại.
Trần Thuận lại hung tàn như vậy.
Liên tiếp giết hại hai vị trưởng lão của Dược Các.
Đây quả thực là mối nợ máu còn dai dẳng hơn cả việc bức ép đám người nối dõi của các gia tộc ẩn danh ký kết khế ước linh hồn.
Giờ khắc này, Tần Minh thậm chí còn không dám mượn hơi Trần Thuận nữa.
Tên Trần Thuận này, làm việc chỉ dựa vào ý thích của mình, hoàn toàn không để ý đến hậu quả.
Đỗ Thiên Hựu cũng như vậy, tuy rằng sớm đã đoán trước, nhưng khi chứng thực Trần Thuận đã là cường giả Thần Cảnh cũng khiến hắn cả kinh sửng sốt.
Sau đó Trần Thuận còn vung kiếm chém Tam trưởng lão, giờ lại giết chết Tứ trưởng lão.
Lúc này, Đỗ Thiên Hựu đã hoàn toàn không nói thành lời.
Trần Thuận cũng mặc kệ bọn họ nghĩ gì.
Sinh mệnh khí tức của Tứ trưởng lão tuy rằng đã biến mất.
Nhưng thân thể vẫn đứng thẳng tắp tại chỗ.
Trần Thuận không hề do dự, ngón tay không ngừng điểm.
Điểm trên người Tứ trưởng lão
Phút chốc, thân thể bị hao tổn nghiêm trọng của Tứ trưởng lão dần dần khôi phục.
Sau đó, Trần Thuận lại lấy máu vẽ.
Hắn dùng máu của mình, vẽ lên trên không trung vài ký hiệu.

Mỗi một ký hiệu, đều là lóe lên ánh sáng máu đỏ yêu dị.
Sau một loạt động tác , Trần Thuận vỗ hai tay.
Những ký hiệu huyết sắc kìa đều vọt vào trong cơ thể Tứ trưởng lão.
Cơ thể Tứ trưởng lão vốn đã không còn khí tức sinh mệnh, tinh khí tiêu tan, một lần nữa dâng lên thứ hơi thở yêu dị.
Hả?
Biến cố này, lại một lần nữa hấp dẫn ánh mắt của đám Từ Yên.
Trong mắt mọi người là sự khiếp sợ vô cùng.
Chỉ thấy, Tứ trưởng lão, lại một lần nữa mở hai mắt ra.
Trong hai mắt, hai luồng ký hiệu huyết sắc lóe lên, mơ hồ ánh lên ánh sáng huyết sắc quang, nhìn có chút kinh người.
Nhưng, cùng với lúc hai mắt lão mở ra
Thân thể của Tứ trưởng lão đột nhiên như sống lại.
Hơi thở yêu dị phóng lên cao.
Áp bách toàn trường.
Sau đó, mọi người nhìn thấy, Tứ trưởng lão, quay về phía Trần Thuận, quỳ một gối xuống.
Giọng nói có chút máy móc, nhưng lại phảng phất tràn đầy vẻ cuồng nhiệt: “Bái kiến chủ nhân!”
Trần Thuận lúc này mới hài lòng gật đầu.
Có điều, có chút đáng tiếc là, trải qua lần này, vốn Tứ trưởng lão là cường giả Thần Cảnh trung kỳ, hiện tại, sau khi biến thành con rối, chỉ còn lại thực lực Thần Cảnh sơ kỳ.
Cũng may, tại Thần Cảnh sơ kỳ, thực lực của lão cũng thuộc dạng cường hãn nhất, đối mặt với Thần Cảnh trung kỳ cũng dư sức đánh một trận.
“Được, từ nay về sau, thưởng cho người cái tên Ma Thiên!”
Trần Thuận nói.
“Tạ ơn chủ nhân ban tên cho!”
Ma Thiên lúc này một lần nữa quỳ bái.
“Đi trấn thủ Giang Châu, bảo vệ Tống Thiên Hy và thế lực Giang Châu!”
Trần Thuận lúc này đang nói với hắn, sau đó, một lần nữa dùng tay điểm, một đoạn tin tức truyền vào đầu Ma Thiên.
Ma Thiên bấy giờ mới nói: “Ma Thiên lĩnh mệnh!”
Sau khi nói xong, Ma Thiên không hề dừng lại, bước ra một bước, thân thể phóng lên trời.
Sau đó, đi về phía chân núiThanh Sơn, đến Giang Châu.
Ma Thiên đi rồi, Trần Thuận vỗ tay một cái.
Sau đó hắn đi về phía Từ Yên: “Dẫn đường, chúng ta đến Dược các, tính toán nợ nần!”
Trần Thuận vốn dự định, hạ thủ từ Lục gia trước.
Nhưng hiện tại xem ra, Dược Các thích hợp hơn làm mục tiêu đầu tiên của hắn hơn
Cho dù Dược Các có nhiều kẻ mạnh hơn, Trần Thuận vẫn không hề có chút sợ hãi.
Hôm nay hắn đã đến Thông Thần Cảnh hậu kỳ, dù là Thần Cảnh đỉnh phong, Trần Thuận cũng có thể thắng được, thậm chí chém giết.
Đến lúc đó, Trần Thuận bắt Dược Các cúi đầu, những gia tộc ẩn danh khác sẽ dễ xử lý hơn
Không cần hắn phải đi tính sổ từng chỗ một.
Chỉ cần đủ thông minh, đám gia tộc ẩn danh tự nhiên sẽ đem khế ước, thiên tài địa bảo, chủ động đưa đến trong tay hắn.
“Được!”
Từ Yên cắn răng nói.
Chờ cô dẫn Trần Thuận đến Dược Các, biến cố ở Thanh Sơn đã truyền đến Dược Các từ lâu.
Đến lúc đó, sẽ có Các chủ và đại trưởng lão đối phó Trần Thuận.
Đến Dược Các, Trần Thuận chỉ có thể là có đi mà không có về.
Thấy Trần Thuận đi tới, Tần Minh trước còn xưng huynh gọi đệ với Trần Thuận cũng không dám tùy ý gọi Trần Thuận là Trần huynh nữa.
Đừng nói là hắn, đến cả Đỗ Thiên Hựu đã quen biết Trần Thuận từ lâu, quan hệ còn thân thiết hơn, lúc này cũng thấy da đầu tê rần.
“Trần…”
Hai chữ Trần huynh, chữ Trần vừa ra khỏi miệng, chữ còn lại đã nghẹn trong cổ họng.

Chẳng phân biệt tuổi tác hay bối phận, Thần Cảnh cường giả, thì là tiền bối.
Phải lấy lễ để tôn kính.
Thần Cảnh cường giả, nào có thể tùy tiện xưng hô.
Thế nhưng, hiện tại, bọn họ chỉ là mới đặt nửa bước chân đến Thần Cảnh, mà Trần Thuận, cũng là Thần Cảnh cường giả, lại có thể chém giết hai vị trưởng lão sát thần Thần Cảnh trung kỳ của Dược Các.
Đỗ Thiên Hựu cũng không còn dũng khí xưng huynh gọi đệ vớiTrần Thuận.
“Đỗ huynh, Tần huynh!”
Trần Thuận đi tới, lại thu hồi lại tất cả khí thế, nhìn hai người nói.
Hai người thấy Trần Thuận vẫn như trước, không có gì thay đổi, nhất thời thở dài một hơi.
“Trăm triệu gánh vác không nổi, Thần Cảnh là tiền bối!”
Tần Minh nói, trong giọng nói mang theo vẻ cung kính.
Hắn chính là xuất thân từ Thiên Cơ Các, đối mặt với các Thần Cảnh cường giả khác, Tần Minh tuy rằng kính trọng, nhưng không nhất định thấy sợ hãi mấy phần, nhưng đối mặt với Trần Thuận, Tần Minh thực sự kính nể có thừa.
Trần Thuận và Tần Minh, vốn cũng không thân thiết, chẳng qua cảm giác Tần Minh mang lại cho hắn cũng khá tốt, Trần Thuận mới khách khí với hắn.
Có điều, đối với Đỗ Thiên Hựu, Trần Thuận lại có mười phần hảo cảm.
Không nói đến chuyện khác, chỉ riêng chuyện ở khu Tam Giác, Đỗ Thiên Hựu cho hắn mượn thiên tài địa bảo cũng đủ để Trần Thuận ghi nhớ ân tình của hắn.
“Tương lai các huynh cũng sẽ tiến vào Thần Cảnh, chúng ta vẫn cùng nhau luận bàn như trước thôi.”
Trần Thuận nói thẳng.
Có điều, nói đủ liền dừng.
Nếu hai người bọn họ vẫn cố chấp bảo thủ, Trần Thuận cũng không cưỡng cầu.
Có điều đối với Đỗ Thiên Hựu, Trần Thuận vẫn sẽ tiếp tục báo đáp hắn.
“Trần huynh, ha ha ha, vậy với cao!”
Sắc mặt Tần Minh khẽ thay đổi , lúc này liền nói.
“Vậy nhờ Trần huynh chúc phúc!”
Đỗ Thiên Hựu cũng cười nói.
Đồng thời, trong lòng cũng cảm khái.
May thay, lúc trước ở khu tam giác khu, hắn đã có lựa chọn chính xác.
“Sau này nếu có việc gì cần ta giúp một tay, cứ mở miệng!”
Trần Thuận nói với Đỗ Thiên Hựu.
Đỗ Thiên Hựu nhất thời thấy nóng lòng, lời hứa hẹn đến từ Thần Cảnh, còn là một vị Thần Cảnh cường giả cường đại, tuyệt đối vô giá.
“Trần huynh hôm nay đã làThần Cảnh cường giả, nếu thật sự có chỗ cần Trần huynh giúp đỡ, ta sẽ không khách khí.”
Đỗ Thiên Hựu cũng là cười ha ha nói.
Sau đó lại nói tiếp: “Trần huynh hôm nay làm vậy, ta biết, nhất định huynh có dụng ý của mình, nhưng đắc tội nhiều gia tộc ẩn danh như vậy, còn cả Dược Các, mong Trần huynh cẩn thận một chút, cùng với, chú ý một chút đến người nhà của huynh, dù sao, không thể loại trừ có vài kẻ dưới sự tức giận sẽ gây ra hành động vô sỉ.”
Tuy rằng chuyện tai vạ đến người nhà này đối với người theo võ đạo mà nói, rất ít khi xảy ra.
Nhưng chẳng ai nói chính xác được.
Trần Thuận gật đầu, nói: “Đa tạ Đỗ huynh nhắc nhở, tôi còn có việc, ngày khác lại gặp.”
Đỗ Thiên Hựu đương nhiên biết Trần Thuận định làm gì.
Tiếp đó, Trần Thuận mang theo Vương Minh Vy, cộng thêm một Từ Yên, rời khỏi Thanh Sơn!




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.