Ma Đế Truyền Kỳ

Chương 155: Còn dám cử động một cái thì tôi sẽ giết anh






Sau khi rời khỏi Thanh Sơn, Trần Thuận cũng không lập tức đi đến dược các.
Đầu tiên là đi đến nhà họ Viên, đi khôi phục lại thần hồn đã bị hao tổn của Viên Hạo, lại cho Viên Hạo rất nhiều đan dược.
Sau đó Trần Thuận lại trở về Giang Châu.
Trần Thuận cảm thấy đối mặt với gia tộc ẩn danh thì vẫn không thể chủ quan được.
Mặc dù là hắn không sợ chút nào, nhưng nếu như những gia tộc ấn danh thật sự muốn ra tay với những người ở Giang Châu, chỉ là một cường giả thần cảnh ma thiên thì vẫn còn kém xa.
Chính vì vậy, sau khi trở về Giang Châu, Trần Thuận phong ấn tu vi nửa bước thần cảnh của Từ Yên lại.
Sau đó lại bài ra một trận pháp cực kỳ lớn ở Thẩm gia thôn.
Đối với trận phòng ngự này, Trần Thuận đã hao tốn rất nhiều công sức.
Bởi vì mấy vị cường giả thần cảnh cùng nhau đột kích, cũng có thể chống đỡ được một đoạn thời gian, nếu như có chuyện gì xảy ra ngoài ý muốn, hắn cũng có thể trở về kịp lúc.
Sau đó Trần Thuận gọi những người phía dưới của hắn đến Thẩm gia thôn.
Nói với bọn họ rằng trong khoảng thời gian Trần Thuận rời khỏi đây thì phải tăng cường chú ý.
Lúc này Tống Thiên Hy vẫn còn đang bế quan tu luyện như cũ.
Trần Thuận cũng không đi làm phiền cô.
Sau khi bày ra trận pháp, Trần Thuận liền dẫn theo Từ Yên rời khỏi Giang Châu.
Lần này Vương Minh Vy cũng không tiếp tục đi theo Trần Thuận mà là trở về về gia tộc ẩn danh nhà họ Vương, ứng phó với thay đổi lần này.


Dược các nằm ở trong khu tỉnh Sơn Nam.
Vị trí cực kỳ thần bí.

Người biết tới rất ít.
Nhưng mà bởi vì có Từ Yên ở đây, Trần Thuận lại tiến hành tìm kiếm linh hồn trong núi Lâm Bính, đối với vị trí của dược các thì cũng biết rất tường tận.
Lúc Trần Thuận đi đến tỉnh Sơn Nam.
Ở bên trong đã sớm rối tung đến lật trời.
Nhất là đám người thân cùng đám đệ tử của tam trưởng lão và tứ trưởng lão.
Mọi người đều đồng loạt chờ lệnh nhất định phải làm cho Trần Thuận chết không có chỗ chôn.
Nhưng sắp đến thời gian, các chủ của dược các và đại trưởng lão lại đều đồng lượt bế quan, thái thượng các chủ từ lâu đã không quan tâm tới thế sự, nhiều năm vẫn chưa từng xuất hiện ở trước mặt của mọi người.
Ở trong dược các cũng chỉ có nhị trưởng lão làm chủ mọi chuyện.
Áp chế tất cả tâm trạng của mọi người lại.
Cơn phẫn nộ của nhị trưởng lão không hề ít hơn so với bất cứ kẻ nào, nhưng mà ông ta biết rất rõ ràng Trần Thuận có thể chém giết được tam trưởng lão và tứ trưởng lão, thậm chí hoàn toàn không hề lo lắng đắc tội nhiều gia tộc ẩn danh và dược các như vậy, tuyệt đối không phải là hạng người bình thường.
Cho dù là cường giả thời kỳ cuối của thần cảnh, nhị trưởng lão cũng không có lòng tin có thể chèn ép Trần Thuận được.
Vì kế hoạch ngày hôm nay, chỉ có thể chờ đợi đến lúc các chủ hoặc là đại trưởng lão xuất quan.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Trong lúc nhị trưởng lão đang đau đầu, một âm thanh lại đột nhiên vang lên ở bên lỗ tai của ông ta.
Nhị trưởng lão giật mình hoảng sợ.
Là ai vậy?
Ai mà lại có thể xuất hiện ở bên cạnh của ông ta không có tiếng động, để cho ông ta không hề phát giác chút nào.
Nhưng mà thân thể đang căng cứng của ông ta liền lập tức buông lỏng.
“Các chủ!”
Nhị trưởng lão cung kính kêu lên.
Chỉ nhìn thấy một người đàn ông trung niên xuất hiện ở trước mặt của ông ta.
“Chúc mừng các chủ, tu vi tiến thêm một bước.”
Mặc dù nhị trưởng lão không cảm nhận được khí thế của các chủ, nhưng mà ông ta gần như không cần suy nghĩ liền phán đoán ra được.
Các chủ trông có vẻ càng trẻ hơn so với trước khi bế quan.
Rõ ràng đã tám mươi tuổi, nhưng mà nhìn lại không khác gì so với mới bốn mươi năm mươi tuổi.
Đồng thời trước kia lúc đối mặt với các chủ thì ông ta cảm giác được có một luồng áp lực vô hình, từ bên trong đến bên ngoài của các chủ vậy mà lại tản ra một cỗ khí thế cường giả.
Nhưng mà bây giờ loại áp lực này có các chủ đã biến mất.
Tất nhiên không phải là do tu vi của các chủ không còn nữa.
Vậy thì cũng chỉ có một khả năng, tu vi của các chủ đã tiến thêm một bước, đã đạt tới cảnh giới trở về như là tự nhiên.
“Lần này bế quan rốt cuộc ta cũng đã có chỗ đột phá, không chỉ như thế, ta cũng đã có suy nghĩ mới với đan dược cải tử hồi sinh, có thể thử một lần nữa!”
Hạ Hầu Vân nói, ở trong mắt lóe lên ánh sáng.
Sau đó lại hỏi: “Trong các đã xảy ra chuyện gì vậy? Lão tam và lão tứ đâu rồi?”
Lúc này, trên mặt của nhị trưởng lão mới xuất hiện vẻ đau khổ, nói: “Lão tam và lão tứ đã bị bại dưới tay của cường giả thần cảnh trẻ tuổi có tên là Trần Thuận, ở Thanh Sơn Dung Thành.”
Trận chiến ở Thanh Sơn, ngoại trừ bọn người của Trần Thuận thì còn có người khác chứng kiến.
Chuyện này đã sớm bị truyền ra ngoài.
Lúc này, nhị trưởng lão nghiến răng kể từ đầu đến cuối câu chuyện này ra.
Hạ Hầu Vân nghe xong, vẻ vui mừng ở trên mặt lập tức biến mất.
Thay vào đó là một cỗ sát khí nồng đậm.
“Dám giết hai vị trưởng lão của dược các ta, bắt đệ tử của ta, quả thật là tìm cái chết mà!”

Hạ Hầu Vân lạnh giọng nói.
Cho đến bây giờ, trên người của ông ta lại tràn ra một loại khí tức đỉnh phong của thần cảnh.
Trực tiếp khiến cho nhị trưởng lão nhịn không được mà lui về phía sau ba bước, lúc này chỉ có thể thở dốc.
Trong ánh mắt của nhị trưởng lão nhìn về phía các chủ là sự sợ hãi tột độ.
Lần này các chủ bế quan, không chỉ tu vi tăng trưởng, vậy mà còn tăng trưởng đến mức kinh khủng như thế.
Khi hoảng sợ qua đi, nhị trưởng lão lại vô cùng hưng phấn.
Các chủ càng mạnh hơn, vậy thực lực của dược các lại càng mạnh hơn, cũng càng vượt trội hơn.
Mặc kệ Trần Thuận là thiên tài thần cảnh gì, vậy thì cũng chỉ có một cái chết để tế lão tam và lão tứ.
Nhị trưởng lão cắn răng nghiến lợi suy nghĩ.


Tỉnh Sơn Nam, ở rìa của ngọn núi.
Trần Thuận dẫn theo Từ Yên bước vào trong núi.
“Tôi đã biết được từ trong biển kiến thức ở núi Lâm Bính, ở trong dược các của các người có nhân sâm già của núi Trường Bạch đã được một ngàn năm, nhưng không biết là bây giờ hắn có còn ở đó hay không, cô có biết không?”
Trần Thuận đã phong ấn thực lực của Từ Yên, không nhanh không chậm đi vào trong núi sâu, tiến về dược các.
“Không còn, dùng hết rồi!”
Từ Yên tức giận nói.
Trần Thuận lục soát linh hồn của núi Lâm Bính, Trần Thuận đều hiểu rõ ràng rất nhiều tin tức của dược các.
Nhưng mà Trần Thuận vẫn mang theo cô ta đi cùng.
Ngoài ra Trần Thuận đi đến hội giao lưu Thanh Sơn, bên cạnh còn mang theo một Vương Minh Vy xinh đẹp tuyệt vời như thế, dừng chân nghỉ ngơi trong giây lát ở Giang Châu, Từ Yên cũng biết trong nhà của Trần Thuận còn có một cô vợ xinh đẹp như hoa.
Cái này khiến cho Từ Yên nghi ngờ Trần Thuận giữ cô ta ở lại, có phải là có ý gì đó với cô ta hay không.
Cũng may là trong mắt của Trần Thuận không có dục vọng dâm tà, cũng không có hành động gì với cô ta, điều này làm cho Từ Yên yên tâm một chút.
“Cô nói như vậy, vậy thì chính là có!”
Trần Thuận nhếch miệng lên thành một nụ cười lạnh, trong mắt có ánh sáng phát ra.
Lần này đi đến dược các, xem ra là thu hoạch còn nhiều hơn là trong dự đoán của anh.
Như vậy chỉ dựa vào phía của dược các, Trần Thuận liền có lòng tin mình có thể xông vào cảnh giới đỉnh cao của thần cảnh.
Nghĩ đến đây, Trần Thuận một phát nắm lấy dược các, không tiếp tục đi trên núi nữa.
Bước ra một bước, phóng lên tận trời ở trong núi lớn.
Sau đó đạp lên không khí mà đi.
Nhanh chóng bay về phía dược các.
Từ Yên cắn răng cầu nguyện ở trong lòng, hi vọng xảy ra chuyện như vậy, sư phụ và đại trưởng lão đã xuất quan rồi, sau đó sẽ bắt giữ Trần Thuận lại.
Nếu không thì dược các chắc chắn sẽ chịu phải cuộc tấn công, tạo thành thương tổn không cần thiết thì không nói, nó sẽ làm tổn hại đến uy nghiêm của dược các.
Chỉ có thể tùy tiện trấn áp Trần Thuận, lúc này mới có thể cứu vớt lại chút mặt mũi.
Trần Thuận mang theo Từ Yên bay trong không trung một lúc lâu, sau đó lúc đi ngang qua một nơi, sắc mặt của Trần Thuận lại hơi động một chút.
Sau đó thân thể của Trần Thuận dừng lại.
“Sao vậy, sợ à? Không dám đi nữa à?”
Từ Yên sửng sờ, lập tức châm chọc nói.
Nếu như Trần Thuận không đi nữa mà lại trốn đi, một cường giả thần cảnh đã muốn trốn đi, vậy thì rất khó tìm được.
Càng quan trọng hơn chính là, nếu như Trần Thuận muốn dẫn cô ta theo, đây chẳng phải mang ý nghĩa cô ta còn phải tiếp tục bị Trần Thuận ép buộc nữa hả.

Trần Thuận nghe nói như vậy thì chỉ cười lạnh mà nói: “Không cần phải khích tướng đâu, dựa vào thực lực như hiện tại của tôi, trái đất có lớn đi nữa, có nơi nào mà tôi không đi được.”
Dứt lời, Trần Thuận lại nắm lấy Từ Yên lao xuống một cái, bóng dáng bắt đầu rơi từ trên rừng cây vào trong núi.
Chờ sau khi bọn họ tiếp đất, Từ Yên nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì mới hiểu được tại sao Trần Thuận lại dừng đi bộ.
Bản thân của Từ Yên chỉ mới nhập nửa bước cường giả thần cảnh mà thôi, cộng thêm với thực lực của cô ta đã bị Trần Thuận phong ấn rồi, căn bản cũng không cảm giác được cảnh tượng ở phía dưới.
Bây giờ nhìn thấy, cô ta lập tức tức giận.
“Đáng chết, tại sao anh còn không chịu ngăn cản?” Lúc này Từ Yên nghiến răng nhìn về phía Trần Thuận.
Mặc dù Từ Yên đối với mạng sống của người xa lạ thì khá là coi thường, nhưng mà cũng không đại biểu Từ Yên nhìn thấy loại chuyện phụ nữ bị bắt nạt cũng có thể thờ ơ được.
Thân là phụ nữ, sẽ không có mấy người có thể thờ ơ.
“Không muốn chết thì im miệng cho tôi!”
Trần Thuận nhìn Từ Yên một chút, trong mắt bắn ra ánh sáng lạnh lẽo, trực tiếp khiến cho toàn thân của Từ Yên khẽ run rẩy.
Lúc này Từ Yên mới kịp phản ứng lại, trước mắt thì cô ta vẫn là tù nhân của Trần Thuận, mà không phải là người thừa kế các chủ dược các được người người tôn kính của dược các.
Sau khi nói xong, Trần Thuận liền bước ra một bước, gần như là dịch chuyển, xuất hiện phía sau lưng của người đàn ông bạo lực.


“Anh thả tôi ra, thả ra đi, anh có biết tôi là ai không hả? Ông nội của tôi là…” Người phụ nữ không ngừng chảy nước mắt, giọng nói run rẩy nghẹn ngào.
Không ngừng vùng vẫy muốn đẩy người ở phía trước ra.
Nhưng mà sức lực của cô ta chung quy cũng quá nhỏ.
Cô ta còn chưa nói xong thì đã bị ngắt lời.
“Con mẹ nó chứ tôi chẳng cần biết cô là ai cả, quan tâm tới ông nội cô là ai làm chi, nếu như cô không nghe lời thì tôi sẽ giết cô ở trong rừng sâu này, có ai biết được đâu.”
“Muốn tôi thả cô ra, vậy thì cũng có thể, chỉ cần cô không vùng vẫy, ngoan ngoãn phối hợp với tôi, tôi nhất định sẽ thả cô ra. Yên tâm đi, tôi là người rất coi trọng chữ tín, sau khi xong việc rồi thì thôi đảm bảo là tôi sẽ dẫn cô đi đến dược các, như thế nào?”
Miệng của người đàn ông thì nói, động tác ở trên tay lại không hề dừng lại chút nào.
Chỉ có điều là cô gái này vẫn luôn dùng hết sức mà phản kháng.
Khiến cho hắn ta không thể toại nguyện.
Cuối cùng đã khiến cho hắn ta cảm giác không thể kiên nhẫn được nữa.
“Mẹ nó, lại vùng vẫy nữa, bây giờ ông đây sẽ giết chết cô, cô có tin hay không hả?”
Người đàn ông nói, đưa một bàn tay ra muốn tán lên trên mặt của cô gái.
Nhưng mà một bàn tay này của hắn ta vừa mới nâng lên, ở phía sau của hắn ta lại vang lên âm thanh lạnh lẽo.
“Còn dám cử động một cái thì tôi sẽ giết anh, anh có tin hay không?”
Âm thanh dường như lạnh đến tận xương tủy.
Trực tiếp khiến cho toàn thân của hắn ta run lên.




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.