Trong phút chốc, Lâm Bính Sơn vốn đang không ngừng giãy dụa cầu xin tha thứ lúc này lại run bần bật.
Cả người căng thẳng.
Nổi đầy gân xanh.
Mặt đầy vẻ đau đớn.
Trước đây Trần Thuận khi thi triển thuật Nhiếp hồn đều thi triển với người bình thường, phần lớn hiệu quả sẽ tương tự như thôi miên.
Nhưng lần này, đối với Lâm Bính Sơn, Trần Thuận không hề nương tay chút nào.
Từ Yên nhìn cảnh tượng này bèn cắn chặt môi, đôi bàn tay thanh tú siết chặt thành nắm đấm.
Nếu Trần Thuận cứ tiếp tục thuật soát hồn với Lâm Bính Sơn thì vô vàn những bí mật của Dược các sẽ bị lộ hết.
Từ Yên muốn ngăn cản, nhưng lại bất lực.
“Cứ từ từ hưởng thụ đi.”
Trần Thuận lại nhìn Lâm Bính Sơn lạnh giọng nói.
Cơn đau này, chẳng khác nào như đang lăng trì Lâm Bính Sơn.
Nhưng Trần Thuận lại không hề mềm lòng.
Dám động đến người của hắn, kết cục không có thảm nhất, chỉ có thảm hơn mà thôi.
Ý thức của Lâm Bính Sơn vẫn chưa mất hẳn, nghe thấy Trần Thuận nói vậy, toàn thân gã càng run rẩy kịch liệt hơn.
Vẻ thống khổ trên gương mặt lại càng đậm hơn.
Đến lúc này, chưa bao giờ Lâm Bính Sơn lại khao khát được chết như vậy.
Chết rồi… là có thể được giải thoát.
Nhưng gã lại chỉ có thể sống không bằng chết!
“Cứ chậm rãi hưởng thụ đi, mười tiếng nữa, mày có thể chết được rồi!”
Giọng nói của Trần Thuận tựa như vọng tới từ địa ngục sâu thẳm, khiến cho người ta sợ hãi tột độ.
Sau khi chiếm được các tin tức về Dược các từ Lâm Bính Sơn, Trần Thuận xoay người quăng Lâm Bính Sơn ra tựa như ném một đống rác.
Phút chốc, mặt đất lại có thêm một cái hố lớn.
Toàn thân Lâm Bính Sơn như đã kiệt quệ, nằm trong hố, vẻ mặt đau đớn đến dữ tợn.
…
Tiếp theo, Trần Thuận lại nhìn về phía Từ Yên.
Khóe miệng cũng lộ ra một nụ cười quái dị.
“Không ngờ, Từ đại tiểu thư trông cũng bình thường mà dáng người cũng hấp dẫn đấy!”
Trần Thuận hơi trào phúng nói.
“Anh nói gì thế?”
Giọng của Từ Yên lạnh lùng vô cùng.
“Cũng không có gì, chỉ là từ trong đầu hắn, thấy được một vài hình ảnh không nên thấy thôi.” Trần Thuận cười lạnh nói.
Khi thi hành thuật soát hồn với Lâm Bính Sơn, Trần Thuận đột nhiên phát hiện tên Lâm Bính Sơn này đã từng nhìn lén Từ Yên tắm rửa.
Tuy rằng chỉ là hình ảnh ngắn ngủn, cũng chẳng nhìn rõ cái gì.
Nhưng chuyện này cũng chẳng gây trở ngại đến chuyện hắn châm chọc cô ta.
“Anh…”
Từ Yên cắn răng, cặp mắt xinh đẹp trừng lớn.
Thông minh như cô ta, sao có thể không hiểu Trần Thuận có ý gì.
Nhất thời, Từ Yên cảm thấy, toàn thân mình từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài đều như đang lộ liễu trước mắt Trần Thuận.
Khiến cô ta vừa thẹn vừa giận.
Nhìn về phía Lâm Bính Sơn bị Trần Thuận quăng xuống hố, hai tròng mắt Từ Yên bốc lên ánh nhìn giết chóc.
Tiếp đó cô ta liền quay sang chỗ khác, mặc kệ sự sống chết của gã.
Trần Thuận thấy vậy, ý cười trên miệng càng đậm.
Ngay lập tức, ngón tay Trần Thuận bay múa, một tờ khế ước linh hồn tiếp tục xuất hiện trước mặt Trần Thuận.
“Ký đi!”
Trần Thuận cười lạnh nói.
Khắp Viêm Hạ, những thứ thuộc về Dược Các là hữu dụng nhất với hắn.
Vật quý trên trời dưới đất được tích lũy hơn mấy trăm ngàn năm, khiến Trần Thuận chấn động vô cùng.
Từ trong đầu Lâm Bính Sơn, Trần Thuận biết, khả năng chứa đựng của Dược các hơn rất nhiều so với những gia tộc ở ẩn hiện giờ.
Trong đó, với tin tức mà Lâm Bính Sơn có thể tiếp xúc thì chỉ biết thứ thuốc hơn một nghìn năm tuổi đã có đến khoảng mười loại.
Hơn nữa Dược Các còn sở hữu một nguồn linh tuyền cực lớn nên mới có thể bồi đắp được thứ linh dược với linh tính cực thuần chất.
Vào lúc Tam trưởng lão bị Trần Thuận chém giết, Từ Yên đã tính trước được tình huống này.
Đối diện với khế ước linh hồn, Từ Yên cũng dứt khoát, cắn răng nhỏ một giọt máu tươi xuống.
Cô ta không muốn mình giống như Lục Vân Hải, bị Trần Thuận đập cho một chưởng hấp hối, cưỡng ép ký khế ước linh hồn.
Vào lúc Từ Yên nhỏ máu tươi xuống, khế ước linh hồn lập tức có hiệu lực.
Từ Yên nhanh chóng cảm thấy linh hồn của mình như nảy sinh gông xiềng trói buộc.
Nếu không làm theo ước định trên khế ước, trả cho Trần Thuận những thiên tài địa bảo kia, toàn bộ linh hồn của cô sẽ bị xé rách.
Từ Yên nhìn về phía Trần Thuận: “Mong là anh có thể tuân thủ lời hứa!”
“Điều đó thì đương nhiên.” Trần Thuận cười lạnh nói.
Sau đó, hắn nhìn về phía Tứ trưởng lão.
Sắc mặt của Tứ trưởng lão cũng biến đổi, ngay lập tức thức thời nói: “Tôi đồng ý ký!”
Đối với Trần Thuận, Tứ trưởng lão từ lâu đã sinh lòng khiếp sợ, nào dám đối nghịch với Trần Thuận.
Nếu không, kết cục của Lâm Bính Sơn cũng chính là kết cục của gã ta.
Tứ trưởng lão cho dù là ở Dược Các hay toàn bộ Viêm Hạ vốn cao cao tại thượng, đồng thời, nắm thực quyền trong tay.
Nhưng càng ở địa vị cao thì lại càng sợ hết.
Nếu không thì từ trước đến giờ Dược các đã không tổn hao nhân lực, vật lực và tài lực để nghiên cứu đan dược kéo dài tính mạng.
Nói xong, Tứ trưởng lão liền nhanh chóng chủ động cứa đầu ngón tay, một giọt máu tươi rịn ra, sẵn sàng đánh dấu lên khế ước linh hồn.
Nhưng lúc này, Trần Thuận lại chẳng vẽ thêm một tấm khế ước lnh hồn cho hắn.
Trái lại, hắn còn cười nhạt: “Tôi có nói, sẽ để ông ký ư?”
Trần Thuận nói vậy khiến cho tất cả mọi người đều sửng sốt.
Đám Từ Yên, Tần Minh và Đỗ Thiên Hựu đều cho rằng Trần Thuận sẽ lừa thêm một vố nữa, dùng hai bản khế ước linh hồn bắt Dược Các phải trả giá gấp đôi, Trần Thuận lại hoàn toàn không hành xử như lẽ thường.
Nhất là Từ Yên, cô ta chưa đẹp đến mức kinh diễm, nhưng gương mặt thanh thú lại ngập tràn vẻ xuất trần lại để lộ ra vẻ buồn bực khó mà phát giác.
Hiển nhiên, Trần Thuận không tốt bụng gì mà cứ thế tha cho Tứ trưởng lão.
Mà chính Tứ trưởng lão cũng nghĩ đến điều này.
Ánh mắt thoáng sững lại, ông ta lập tức nói: “Vậy cậu muốn gì?”
Ông ta đã cúi đầu, nếu Trần Thuận còn muốn đuổi cùng giết tận, nhất định phải lấy mạng ông ta, cho dù không thắng được, ông ta cũng phải liều mạng đánh một trận, không để cho Trần Thuận được sống thoải mái.
Tứ trưởng lão âm thầm nảy sinh ác độc trong lòng.
Nhưng những lời Trần Thuận nói lại một lần nữa nằm ngoài dự liệu của mọi người.
Hắn nhìn về phía Tứ trưởng lão, nói: “Nhận tôi làm chủ, làm theo lời tôi!”
Đương nhiên, Trần Thuận chẳng hề coi trọng thiên phú hay thế lực chỗ dựa gì của Tứ trưởng lão cả.
Chỉ là bởi vì Tứ trưởng lão là một Thần Cảnh Trung kỳ mà thôi, thực lực có yếu thì cũng không yếu đi đâu được nữa.
Kẻ mạnh đạt đến Thần Cảnh, trên địa cầu cũng rất ít.
Viêm Hạ rộng lớn như vậy, hơn mười vạn người mà số lượng đạt Thần Cảnh không quá trăm người.
Hôm nay Trần Thuận áp bức nhiều hậu bối thiên tài của các gia tộc ẩn danh, ký khế ước linh hồn như vậy, Trần Thuận mặc dù đã có quyết định của riêng mình, không hề sợ hãi.
Nhưng hắn vẫn suy nghĩ đến chuyện đám gia tộc kia không cần thể diện mà đi ra tay với những người liên quan đến hắn ở tục giới này.
Trần Thuận không mong muốn, chuyện khi Trịnh Đông Dương về Nam, Tống Thiên Hy và đám thuộc hạ của hắn bị Thiên Địa Nhị Quỷ bắt đi lại xảy ra lần nữa.
Bởi vậy, thời điểm này hắn cần một kẻ mạnh Thần Cảnh, trấn giữ tại Giang Châu, bảo vệ đám Tống Thiên Hy.
Có điều, Trần Thuận vừa nói vậy, tất cả đều vừa kinh ngạc vừa sợ hãi.
Trần Thuận lại dám vọng tưởng bắt một kẻ đạt tới Thần Cảnh làm tôi tớ cho mình!
Chưa bàn đến Tứ trưởng lão không phải là Thần Cảnh sơ kỳ, mà đã là Thần Cảnh trung kỳ, còn là trưởng lão của Dược Các.
Chỉ tính đến việc Trần Thuận cũng chỉ là cường giả Thần Cảnh mà thôi, thì cũng không có tư cách này.
Trừ phi hắn đạt đến Thần Cảnh đỉnh phong, hoặc trên cấp Thần Cảnh, đến cảnh giới trong truyền thuyết kia thì mới có tư cách thu nhận Thần Cảnh bầy tôi.
Cho dù có là Thần Cảnh đỉnh phong cũng không thể được.
Sắc mặt của Tứ trưởng lão biến đổi liên tục.
Biểu cảm cũng trở nên lạnh lẽo.
Bảo ông ta nhận chủ, tuyệt đối không thể nào,
Nhưng Trần Thuận cũng chỉ cười lạnh nói: “Nhận tôi làm chủ, đó chính là cơ duyên của ông.”
Chủ nhân của Ma giới, có bao kẻ muốn làm đầy tớ cho hắn còn chưa đủ tư cách.
Đương nhiên, Trần Thuận không phải kẻ ngốc.
Hiện giờ, hắn đang ở trên địa cầu, đám người này như ếch ngồi đáy giếng, không thể hiểu rõ hàm ý sâu xa mà hắn muốn nói.
Cho nên Trần Thuận cũng chẳng nói lời thừa.
Hắn bước lên một bước, tựa như dùng thuấn di, chớp mắt đã đứng bên cạnh Tứ trưởng lão.
Mặc dù một nô bộc có ý thức sẽ tốt hơn, nhưng Trần Thuận cũng không ngại việc biến lão trở thành một con rối Thần Cảnh không còn tri giác.
“Cho ông hai lựa chọn, một, nhận tôi làm chủ, làm một kẻ tôi tớ có ý thức.
Hai, tôi biến ông thành một con rối Thần Cảnh không có suy nghĩ.
Giờ, ông có ba giây để suy nghĩ!”
Nói xong, Trần Thuận lạnh lùng nhìn Tứ trưởng lão.
Tứ trưởng lão siết chặt hai nắm đấm, chân nguyên trong cơ thể điên cuồng sôi trào.
Trần Thuận lại chẳng hề để ý đến phản ứng của Tứ trưởng lão.
“Ba!”
Trong mắt hắn bắn ra một tia sáng.
Trán Tứ trưởng lão nổi gân xanh, hiển nhiên là không đồng ý.
Linh khí trời đất xung quanh đều điên cuồng tụ lại chỗ này,
“Hai!”
Trần Thuận không hề nhúc nhích, tiếp tục lên tiếng.
“Ta có thể ký khế ước, nhưng bảo ta nhận cậu làm chủ, tuyệt đối không thể, Trần Thuận, cậu đừng ép ta!”
Tứ trưởng lão lạnh giọng nói.
Trần Thuận chỉ trả lại ông ta một nụ cười lạnh lùng.
Hắn không đến để thương lượng với Tứ trưởng lão.
Ngay vào lúc chữ “Một” gần được hô lên.
Từ Yên bỗng nhiên lên tiếng.
“Tứ trưởng lão.”
Cô ta gọi xong liền khẽ gật đầu, không nói thêm gì khác.
Nhưng cô ta biết, Tứ trưởng lão hiểu được.
Từ Yên có thể cảm nhận được từ trên người Trần Thuận, hắn không hề nói chơi.
Hắn nói có thể khiến Tứ trưởng lão biến thành một con rối cấp Thần Cảnh, Tử Yên tin, Trần Thuận có thể làm được.
Cho dù có khó tin hơn nữa, Từ Yên cũng cảm thấy, Trần Thuận thực sự có khả năng.
Nhưng cô ta tuyệt đối không mong muốn Tứ trưởng lão sẽ biến thành như vậy.
Thành một cái xác không hồn.
Mà hiện giờ, nếu nhận Trần Thuận làm chủ, ít nhất có thể trì hoãn một khoảng thời gian.
Từ Yên tin, cho dù Trần Thuận làm gì, tương lai, Các chủ và Đại trưởng lão, thậm chí là Thái thượng Các chủ đời trước đã nhiều năm không xuất hiện nhất định cũng sẽ có cách giải quyết.
Tứ trưởng lão siết chặt tay,
Trong đầu ông ta đang đấu tranh kịch liệt, đắn đo thiệt hơn.
Nhận Trần Thuận làm chủ, cho dù cuối cùng Trần Thuận có bị Dược Các giết.
Thì đó cũng là vết nhơ cả đời lão, sẽ theo lão suốt mấy thập niên tới.
Bảo đảm đủ khiến lão hoàn toàn trở thành trò cười.
Trần Thuận chẳng quan tâm nhiều như vậy.
“Một!”
Hắn tiếp tục hô.
Chữ “Một” vừa cất lên.
Tứ trưởng lão đã ra quyết định: “Ta đồng ý!”
“Ông đồng ý?” Giờ khắc này, giọng nói và thần sắc của Trần Thuận đều có chút châm chọc.
“Ta đồng ý!” Tứ trưởng lão cắn răng nói.
Trên gương mặt già nua đầy vẻ khuất nhục.
“Nhưng mà… ba giây đã qua, trễ rồi!
Trần Thuận cười lạnh một tiếng.
Năng lượng hỗn độn trên lòng bàn tay tăng vọt.
Sau đó, tung ra một chưởng.
Tốc độ cực nhanh, hệt như thuấn di.
In lên ngực Tứ trưởng lão.
Trong phút chốc, Tứ trưởng lão bắn ngược ra, kèm theo một chuỗi tia máu.