Sau khi đã cho nàng ăn xong xuôi, hắn nhìn kỹ lại người con gái đang ở trước mặt mình.
Phải thật tình công nhận rằng, trông từ bất kỳ phương diện nào cũng hệt như cố nhân của hắn, chẳng khác một li một tí nào.
Càng nhìn nàng, những hồi ức dĩ vãng lại ùa về, hắn ước chi nàng chính là “người đó”, như vậy thì tốt biết bao.
Hắn sẽ không phải đau khổ, phải sống trong thù hận hối tiếc.
Nhưng đáng tiếc, sự thật luôn luôn phũ phàng, người đã ra đi thì không bao giờ có cơ hội gặp lại.
Hắn nhắm nghiền mắt quay đầu sang một phía, rồi lắc nhẹ đầu như thức tỉnh chính bản thân.
Sau một hồi lấy lại được ý thức của hiện tại, hắn đưa tay ra chạm nhẹ đầu ngón tay lên huyệt Ấn Đường của Dung Ly, rồi truyền một loại pháp khí nào đó từ tay hắn sang.
Chẳng mấy chốc, đan điền của Dung Ly phát ra ánh sáng đỏ rực, lộ rõ một đường ấn dài.
Hai mắt nàng đột ngột mở to, nhìn đằng đằng sát khí, đồng tử trong mắt cũng chuyển thành đỏ hoe như máu.
Nhìn thấy Dung Ly trong bộ dạng như vậy, hắn có vẻ hài lòng, đắc ý nói với nàng:
- Thời cơ đã đến!
________________
Trong Hoàng Nguyệt Thành dạo gần đây thường hay xảy ra một chuyện rất kỳ lạ.
Cứ mỗi đêm, khu vực gần rừng Kim Bảo lại liên tục xảy ra án mạng.
Những người vô tình đi ngang đó vào lúc trời vừa sập tối đều bị mất tích.
Phải mấy ngày sau mới tìm được thi thể.
Thi thể của các nạn nhân đều rất giống nhau, bị cào trầy xước hết vùng da trên cơ thể và y phục, có một vết cắn ngay cổ, như là bị hút máu, còn bị moi cả tim ra nữa, nhìn rất tàn bạo và đáng sợ vô cùng.
Giờ đây người dân trong thành ai ai cũng đồn đại về chuyện ấy, còn tưởng tượng ra nhiều câu chuyện kỳ quái rồi truyền tai nhau.
Nhưng nói gì thì nói, sau khi chiều đến, không ai dám léo hánh đến khu vực gần khu rừng u ám ấy.
Chỉ trừ những người khách qua đường từ phương xa, không biết đến chuyện này, nên xấu số trở thành một trong những nạn nhân.
…
Trong tướng phủ của Mạc Đông Cung…
“Cốc cốc cốc”
Tiếng gõ cửa liên hồi khẽ vang lên, bên ngoài có thuộc hạ muốn vào thư phòng bẩm chuyện với Đông Cung.
Đông Cung đang ngồi bên trong tựa người vào chiếc ghế dựa của mình, một tay chống lên cằm, một tay cầm quyển sách chăm chú đọc.
Tuy là nói chăm chú vậy, chứ thực ra chàng cầm quyển sách gần nửa canh giờ rồi mà chẳng lật qua được trang mới nào.
Nhìn vào những dòng chữ viết trong sách, mà tâm trí cứ như bay bổng ở một cảnh giới khác.
Thực ra, chàng đang nhớ về Dung Ly, kể từ hôm ấy đến nay không còn gặp nàng, cũng không nghe được tin tức gì từ nàng nữa.
Đêm thì lo lắng, ngày thì bất an.
Trong lòng chợt hối hận, đáng lẽ hôm ấy không nên đồng ý cho nàng đi dễ dàng như vậy.
Tiếng gõ cửa vang lên phá bĩnh đi dòng suy nghĩ trong đầu chàng.
Đông Cung nhẹ đặt quyển sách đang bỏ dở xuống bàn, rồi khẽ hé môi ra lệnh:
- Vào đi.
Nảy giờ chỉ chờ câu nói đó, tên thuộc hạ bên ngoài mới dám hé cửa bước vào.
Khi vào được bên trong, hắn không quên hành lễ trước, rồi mới cung kính nói:
- Tướng quân\, dạo gần đây trong thành xảy ra một vài chuyện…
Chưa đợi hắn nói xong, Đông Cung đã hiểu ý, chàng lên tiếng tiếp lời:
- Là mấy chuyện giết người kỳ lạ phải không?
- Đúng rồi ạ! Nhiều người dân đã thay mặt đứng ra cầu xin quan phủ giải quyết vấn đề này càng sớm càng tốt.
Nhưng đám người trong huyện nha cứ đùn đẩy trách nhiệm cho nhau\, không ai dám đi vì sợ sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Thuộc hạ nghĩ nếu chúng ta cứ để tình hình tiến triển như thế này mà không làm gì\, thì e là dân chúng sẽ đại loạn…
“Hừ, đúng là một lũ nhát gan!” Đông Cung thầm nghĩ trong đầu.
Xét lại lời của tên thuộc hạ, cũng có phần đúng.
Những chuyện liên quan đến an nguy bách tính là trách nhiệm người làm quan nắm giữ quyền hành, cần phải nhanh chóng giải quyết triệt để.
Chợt nhớ lại đêm đó trong rừng, phái U Minh Hỏa Phụng tuy đã bị kết giới ngăn cách, song, vẫn còn vài tên có khả năng công phá.
“Liệu những chuyện này có phải là do bọn chúng gây ra chăng?”
Nghĩ một hồi, Đông Cung đưa ra quyết định của mình:
- Đêm nay\, hãy triệu tập mười cao thủ cấp cao của ta đến đây.
Bảo bọn họ chuẩn bị sẵn sàng\, ta sẽ đích thân dẫn người đến rừng Kim Bảo xem xét thực hư!
- Tuân lệnh tướng quân!
Sau đó, tên thuộc hạ nhanh chóng lui ra ngoài, lập tức đi truyền ám hiệu tập hợp mười cao thủ dưới quyền của Đông Cung đến.
Chuẩn bị sẵn sàng cho chuyến đi tối nay.
Những tên cao thủ này là đội ám vệ bí mật do Đông Cung đích thân rèn luyện.
Bọn họ ai ai cũng ngang tài ngang sức với nhau, võ công cao cường, mỗi người đều sở hữu riêng một món pháp bảo có tác dụng trấn áp yêu ma, linh lực rất mạnh, họ còn có thể sử dụng nhiều loại pháp thuật khác nhau.
Đặc biệt ai ai cũng là cảm tử, xem cái chết nhẹ tựa lông hồng.
…
Ánh sáng cuối cùng của một ngày cuối cùng cũng tắt dần phía xa nơi chân trời, nhường chỗ cho màn đêm buông xuống.
Đấy cũng là lúc Đông Cung và mười tên cao thủ tập họp đông đủ phía sau phủ của chàng.
Bọn họ ai cũng vận bộ y phục màu đen gọn gàng, trùm kín mặt chỉ chừa chỗ cho cặp mắt để nhìn đường.
Trông họ ai cũng giống nhau, chẳng phân biệt được người nào là người nào.
Chỉ riêng người dẫn đầu, là Đông Cung, thì vẫn như bình thường, không hề che mặt bí ẩn như bọn họ.
Họ đã đứng ở đây từ trước, chỉ cần đợi lệnh từ Đông Cung là đám người đó nhanh chóng xuất phát ngay.
Thời cơ đã đến, chàng đứng trước bọn họ tuyên bố:
- Đêm nay\, cùng xuất phát về phía rừng Kim Bảo.
Tất cả phải chú ý theo sát nhau\, di chuyển nhanh gọn\, đừng để cho người dân trông thấy sẽ hoảng loạn.
Lần này không biết kẻ thù là ai\, cũng có thể là đám yêu ma đang lộng hành\, vì vậy ta mới tin tưởng gọi các ngươi đến.
Đừng làm ta phật lòng! Đã rõ chưa?
- RÕ! - Đám người đồng thanh hô vang.
Sau đó, Đông Cung ra hiệu cho bọn họ xuất phát.
Tất nhiên là bọn họ không thể đi ra ngoài đường chính dưới bộ dạng thế này rồi, nên cách duy nhất là dùng khinh công nhanh chóng bay vọt lên mái nhà tiến về hướng rừng Kim Bảo.
Với thân thủ nhanh nhẹn, cộng thêm khinh công đạt đến mức thượng thừa, chuyện này đối với bọn họ dễ như trở bàn tay.
Chẳng mấy chốc, đã đến được bìa rừng trong vòng không quá nửa canh giờ.
…
Đến nơi, bọn họ đều đứng tụ lại thành một đội ngay ngắn, nhìn về phía khu rừng.
Trời sập tối, càng tạo thêm cho rừng dám vẻ u ám hãi hùng.
Chưa bước vào trong đã ngửi thấy mùi tanh tưởi từ xác chết của những nạn nhân bị ám hại, vứt đâu đó trong các lùm cây um tùm.
Đông Cung dẫn đám thuộc hạ của mình mạnh dạn tiến thẳng vào bên trong, tay ai cũng cầm chắc lấy binh khí, cẩn thận nhìn ngó xung quanh đề phòng tấn công bất ngờ.
Đi được vài bước, chàng để ý trên thân một số cây có dính một vài vệt máu trông có vẻ còn khá mới, hình như vừa nãy có một kẻ xấu số nào đó bị lấy mạng nữa rồi.
Chốc chốc lại có vài cơn gió thổi qua làm tán lá khẽ rung xào xạc, như vậy thôi cũng đủ làm bọn họ phải dừng lại, nép sát vào nhau để thăm dò động tĩnh.
Nảy giờ đã đi được khá lâu, nhưng vẫn chưa có chuyện gì xảy ra.
“Chẳng lẽ kẻ sát nhân đó thấy có nhiều người như vậy nên không dám ra tay? Hay là đang dẫn dụ bọn họ đến gần chỗ mai phục của hắn? Có khi nào hắn định lợi dụng thời cơ tìm ra sơ hở để xử lý từng người một không?” Giờ đây những câu hỏi cứ liên tục dâng lên bất tận trong lòng mỗi người.
Mặc dù vậy, bọn họ vẫn cố gắng không để bị phân tâm mà lơ là trách nhiệm.
Chợt ngay lúc này đây, từ trên cành cao của một cây đại thụ xòe tán rộng phía trên bọn họ, có một cái bóng nhanh thoăn thoắt nhảy bổ xuống, nhắm thẳng vào Đông Cung mà tấn công.
Nghe tiếng động, một tên trong số đó lên lên tiếng cảnh báo:
- Tướng quân\, hãy cẩn thận!
Cũng như y, Đông Cung cảm giác được có người tấn công từ phía trên bèn lách người sang một bên, nhanh chóng luồn tay rút Tử Thanh kiếm ra giơ thẳng lên trên, dùng sức tạo ra một lực đánh hướng về phía cái bóng đó.
Bị ánh sáng từ kiếm làm lóa mắt, cái bóng đó kịp thời né đi đòn đánh từ kiếm của Đông Cung, đồng thời lộn mấy vòng hạ xuống tiếp đất một cách nhẹ nhàng.
Vừa nhìn thấy cái bóng đó, Đông Cung không tránh khỏi kinh ngạc vì biết được rằng kẻ đó không ai khác chính là Dung Ly.
Nhưng bộ dạng lúc này của nàng hoàn toàn không giống như thường khi: mái tóc dài đen mượt lúc trước giờ biến thành màu trắng xõa dài xuống che khuất đi gần hết khuôn mặt, móng tay dài nhọn hoắt, bàn tay vẫn còn vấy đầy máu tươi còn mới, đang nhỏ giọt xuống mặt đất, hai đồng tử trong mắt biến thành màu đỏ như máu.
Nhưng đặc biệt hơn cả, là trên đan điền của nàng hiện lên một đường ấn dài màu đỏ.
Bộ dạng của nàng lúc này hệt như lần trước ở gia trang của tên Lương Văn Chu.
Xém tí nữa là Đông Cung không còn nhận ra nàng rồi.
Vừa tiếp đất, Dung Ly nhanh chóng xông về phía Đông Cung ngay lập tức, dùng mười ngón tay sắc như dao hòng lấy mạng chàng.
Đông Cung kịp thời né tránh, nhưng không may thay lại bị nàng cào rách một miếng vải trên y phục.
Đám thuộc hạ thấy vậy định xông lên tiếp ứng cho chàng, nhưng bất ngờ thay, từ đâu trong rừng đột ngột xuất hiện một bóng người khác nhanh thoăn thoắt tấn công bọn họ.
Một người trong đám đó la to thông báo:
- Cẩn thận! Cô ta còn có đồng bọn đấy!
Cái bóng thứ hai thân thủ quá nhanh nhẹn, thoắt ẩn thoắt hiện.
Tấn công một người, rồi lại biến mất như chớp, trước khi biến mất, hắn còn để lại tiếng cười vang nghe rợn cả tóc gáy, đúng là một kẻ kỳ lạ khó lường.
Nghe giọng cười đó, Đông Cung nhận ra ngay chính là của tên áo đen bí ẩn hôm trước chàng gặp.
Điệu cười này, trên thế gian ngoài hắn ra chẳng có kẻ thứ hai!
~ Hết Tập 82 ~.