Trong thần thức nghe được thanh âm quen thuộc của ai đó đang gọi mình, Dung Ly thơ thẩn nhìn xung quanh tìm kiếm.
Mọi thứ quanh nàng giờ đây bao phủ bởi một màu đen tuyền huyền ảo mênh mông, không có điểm khởi đầu cũng không có điếm kết thúc.
Chợt từ phía sau cảm giác như có một bàn tay vươn ra bắt lấy mình, rồi kéo nàng ra khỏi cảnh giới ấy, cả cơ thể dường như không thể kháng cự, cứ thuận theo chiều hướng đó mà trôi đi.
Mở mắt bừng tỉnh, thì ra khung cảnh nàng gặp khi nảy chỉ hiện hữu trong mơ.
Đưa cặp mắt mơ hồ nhìn xung quanh, bản thân nàng cũng không rõ chính mình hiện đang ở đâu nữa.
“Chẳng lẽ đây là âm tào địa phủ sao… Nhưng nhìn lại không giống lắm...” Nhưng thanh âm quen thuộc khi nảy vẫn còn văng vẳng bên tay, Dung Ly gượng sức ngước đầu lên nhìn xem rốt cuộc là ai đang gọi.
Trong vài giây ngắn ngủi, nàng nhận ra ngay đó chính là Tuyết Chinh ca, nhưng mà… chẳng phải nàng đã chết rồi sao? Cần thêm vài giây nữa để định thần lại, cảm giác khắp người ê ẩm này chân thật như vậy, rõ ràng là nàng chưa chết! Bằng giọng yếu ớt, nàng thì thào:
- Huynh… huynh đến đây làm gì? Muội… không muốn gặp huynh nữa…
Thấy muội muội của mình như dần tỉnh lại hẳn, ngọn lửa hy vọng trong lòng Tuyết Chinh như một lần nữa bừng sáng, nhưng khó hiểu trước những lời Dung Ly nói, y hỏi lại:
- Muội không muốn gặp huynh? Là giận huynh? Muội yên tâm\, huynh sẽ tìm cách cứu muội ra!
Tuyết Chinh có ý định vận phép lực của mình để thử đưa muội ấy ra, nhưng Dung Ly lại lên tiếng ngăn cản:
- Không cần đâu… Dù sao… cũng không thoát được.
Muội không muốn huynh phải phản bội lại giáo phái của mình…
- Muội nói vậy là có ý gì?
- Huynh… trước giờ chưa từng kể cho muội nghe những chuyện này.
Muội không biết có nên tin huynh nữa hay không…
Sững sờ trước câu nói của muội ấy, Tuyết Chinh không còn hiểu được hàm ý trong lời nói của Dung Nhi rốt cuộc là gì nữa.
“Là muội giận ta? Hay nghi ngờ ta? Chẳng lẽ ta không đáng tin đến vậy sao? Muội không hiểu… ta cũng có nỗi khổ tâm.” Chưa kịp nói ra những câu ấy với Dung Ly, thì bên ngoài một đám thủ hạ cấp cao xông vào, trên tay cầm chắc binh khí.
Đương nhiên một mình Tuyết Chinh không thể đánh lại bọn người đó, từ nảy đến giờ y đã trì hoãn quá lâu, nếu không phải do Dung Ly thốt ra những lời ấy, thì có khi y cũng có cơ hội cứu nàng ra khỏi nơi này rồi.
Đám thủ hạ xông lên, Tuyết Chinh cố gắng chống đỡ, nhưng do quá nhiều tên thực lực ngang bằng với y tiến lên cùng một lúc, chẳng mấy chốc y đã bị khống chế và giải đi.
Nhưng y vẫn còn luyến tiếc, không nỡ bỏ muội muội mình một mình ở đây như vậy, luôn ngoáy đầu về phía sau mà nhìn muội ấy.
Còn lại một mình, chính bản thân của Dung Ly cũng không hiểu vì sao nàng lại thốt lên những lời như vậy với ca ca của mình.
Có lẽ, nàng muốn cắt đứt mối quan hệ với huynh ấy, nhưng không phải là vì giận dỗi, mà là vì nàng không muốn sau này, huynh ấy lại vì mình mà liên lụy nữa.
_______________
Tuyết Chinh bị bọn chúng bắt giải đến chính điện của Thiên Yêu Chủ.
Cả hai tay đều bị trói lại, không thể cựa quậy được.
Một trong số đám thuộc hạ bước ra bẩm báo:
- Yêu Chủ\, Băng Phong thủ lĩnh bất ngờ xông vào Băng Hỏa địa lao\, hại bị thương không ít quỷ cai ngục! Lần này giải đến đây cho ngài luận tội!
- Được rồi.
Để người lại.
Còn các ngươi\, lui xuống hết đi!
- Tuân lệnh!
Sau khi tất cả đã lui xuống, Yêu Chủ mới từng bước từng bước một tiến về phía Tuyết Chinh, gương mặt tỏ vẻ không vui, rồi hỏi:
- Ngươi có biết mình vừa gây ra chuyện động trời thế nào không hả?
Tuyết Chinh không do dự thẳng thắn đáp lời:
- Thuộc hạ biết tội.
Mạng sống này từ lâu đã nằm trong tay của ngài.
Muốn chém muốn giết cứ tùy ý.
- Hai huynh muội các ngươi thật giống nhau.
Ai cũng muốn chống đối ta.
Không ngờ người mà ta tín nhiệm lại vì một tiểu nha đầu mà phản lại ta!
Nghe câu nói này xong, Tuyết Chinh quả thật không còn kiếm chế nổi trong lòng nữa.
Người sai ở đây là Yêu Chủ, sao có thể nói người khác như vậy được.
Y bắt đầu tranh cãi:
- Lòng trung thành của thuộc hạ vẫn như vậy.
Ngài rõ ràng là ép người quá đáng\, lúc trước đã hứa với thuộc hạ sẽ để yên cho muội ấy\, nhưng bây giờ thì sao? Ngài hành hạ Dung Nhi như vậy\, làm sao mà muội ấy chịu được? Rốt cuộc là muội ấy đã làm sai chỗ nào?
- Đủ rồi! - Hắn lớn tiếng trấn át - Sai chỗ nào ư? Là vì cô ta chính là người mà Mạc Đông Cung yêu! Lúc trước ta hứa với ngươi là sẽ tha cho cái mạng nhỏ của cô ta\, nhưng đâu có bảo là không bị hành hạ? Ngươi nên nhớ\, bây giờ cô ta đang nằm trong tay ta\, mạng sống của cổ\, đều tùy thuộc vào ngươi!
- Người…
- Đừng phí lời nữa! Ta có thể đảm bảo với ngươi\, là sẽ giữ lại toàn mạng cho cô ta\, nhưng người thì không thể trả! Chuyện của ta tự ta có chủ đích! Người đâu! Đưa Tuyết Chinh xuống giam lại\, canh cho cẩn thận\, nếu để có sơ suất\, tất cả các ngươi cẩn thận cái mạng khó giữ!
Nghe tiếng Yêu Chủ ra lệnh, đám thủ hạ bên ngoài ba chân bốn cẳng chạy vào.
Nhanh chóng đưa Tuyết Chinh xuống theo lời dặn dò.
Bọn chúng biết giờ đây ngài đã nổi giận, nếu còn chậm trễ, khó mà thoát khỏi cơn thịnh nộ.
________________
Vài ngày sau…
- Bẩm Yêu Chủ\, từ địa lao đến báo\, đã mấy ngày rồi\, cô ta vẫn không chịu ăn gì cả… - Một tên thủ hạ từ phòng giam giữ Dung Ly đến báo tin.
Nghe tin hồi báo, Yêu Chủ cũng không nói gì, đành quyết định tự mình đến địa lao một chuyến.
Hắn không ngờ nha đầu này lại mang đến nhiều phiền phức cho hắn đến như vậy.
Rõ ràng là lúc đó hắn có thể nhìn thấu được tâm trí đang hoảng loạn của nàng, nhưng không hiểu vì sao nàng lại luôn tỏ vẻ kiên cường như vậy.
Hắn cũng không ngờ tình cảm Dung Ly dành cho Đông Cung lại quá sâu đậm.
Nhưng vậy cũng tốt, càng nặng tình bao nhiêu, thì sau này sẽ càng đau khổ bấy nhiêu.
…
Trong mấy ngày qua, tuy là cơ thể thương tích đầy mình, nhưng Dung Ly chẳng chịu ăn gì để lấy lại sức.
Cơ thể cũng gầy đi nhiều.
Nàng cứ ngồi một chỗ, chẳng nói chẳng rằng thất thần chìm vào những dòng suy nghĩ của ký ức.
Tự điểm lại những chấp niệm của bản thân, cũng tự xét lại thứ mà bấy lâu nay nàng đặt niềm tin vào.
Quả thật chẳng có cái nào sẽ mãi mãi trường tồn, cũng chẳng có gì cố định.
Tất cả đều do tự mình suy diễn, tự mình viễn vông.
Yêu Chủ bước vào phòng giam, đám thủ hạ kính cẩn cúi chào.
Nhưng Dung Ly cũng chẳng hề bận tâm đoái hoài đến.
Hắn bước đến cánh cửa của lồng giam thủy tinh, rồi phẩy tay nhẹ nhàng, cánh cửa dần dần chuyển động.
Thao tác tưởng chừng như đơn giản nhưng thực ra khó vô cùng.
Khi cửa đã mở toang, hắn chậm rãi cất bước tiến về phía cơ thể nhỏ bé đang ngồi tựa lưng vào thanh thủy tinh, tay run run co rúm người lại, còn đầu thì gục xuống.
Mà cũng phải thôi, nhiệt độ trong phòng giam này càng lúc càng lạnh, bộ y phục tả tơi kia làm sao đủ để giữ ấm cho nàng chứ.
Một chất giọng trầm vô cảm vang lên:
- Cô nghĩ làm như vậy sẽ nhận được lòng thương xót từ ta?
Dung Ly im lặng, không lên tiếng.
Sau một hồi bị bao trùm bởi sự lặng yên đến ngạt thở.
Hắn tức giận đưa tay ra luồn nhanh xuống cổ của nàng đẩy mạnh về phía sau, làm đầu nàng đập vào thanh thủy tinh của lồng giam, rồi nói to:
- Cô đừng thách thức sự kiên nhẫn của ta!
Dung Ly lúc này mới đưa mắt lên nhìn hắn.
Tuy không nói gì nhưng cặp mắt đã lộ rõ những điều nàng muốn nói.
Đôi mắt chứa đầy sự căm phẫn uất ức, như một con thú dữ muốn ăn thịt kẻ đang đứng trước mặt khống chế mình.
Lợi dụng lúc hắn đang ở gần nàng nhất, Dung Ly lộ móng vuốt dài sắc nhọn của mình ra hòng đâm thẳng vào tim của hắn.
Nhưng nào nhanh bằng hắn, lúc móng tay nàng áp sát vào ngực thì tay còn lại của hắn đã vươn ra bắt lấy tay của nàng.
Dung Ly cũng không vừa gì, liền dùng tay còn lại tiếp tục tấn công.
Cũng may là hắn kịp né, nhưng đã bị cào rách một miếng vải.
Hắn bực tức tung ra một chưởng pháp đẩy Dung Ly ra, do cơ thể suy nhược không có đủ sức để chống lại, nàng bị hắn đánh bật sang góc đối diện.
Cả người va vào khung lồng giam, vết thương cũ lại tái phát làm cả người đau ê ẩm.
Do sức cùng lực kiệt, nàng ngã xuống mặt đất rồi bất tỉnh.
Thấy Dung Ly không còn động đậy nữa, lúc này hắn mới thận trọng tiến lại gần.
Sau khi đã chắc chắn rằng nàng thực sự ngất đi rồi, hắn liền thở dài cúi người xuống đỡ nàng ngồi lên cho ngay ngắn.
Chạm vào làn da trắng bị trầy xước sưng tím, hắn cảm giác tay nàng lạnh như tảng băng, thịt cũng bị lạnh đến tái đi.
Chắc có lẽ nàng rất khổ sở, vừa chống chọi với cái lạnh, vừa chịu đựng những di chứng cho vết thương để lại.
Sau khi đã đặt nàng ngồi lên ngay ngắn, Yêu Chủ cởi áo choàng bên ngoài của mình ra đắp lên người của Dung Ly.
May thay lúc nảy hai bọn họ đánh nhau không làm đổ mất chén cháo đặt cách đấy không xa, thấy thế, hắn bước đến với tay cầm chén cháo lên rồi tự mình kiên nhẫn đút cho Dung Ly ăn.
Tất nhiên là người bị ngất ăn khó khăn hơn, nhưng hắn đã hứa với Tuyết Chinh là sẽ bảo đảm tính mạng cho nàng ấy, nên đành chịu cực chịu khổ.
Nhìn dáng vẻ nàng ngất đi, trông thật ngây thơ đáng yêu, chẳng giống với bộ dạng cứng đầu đanh đá lúc trước tí nào.
Yêu Chủ chợt mỉm cười, một nụ cười chan chứa đầy đau khổ bi thương, hắn tự nhủ thầm với bản thân: “Muội có biết không, cô ta rất giống muội.
Từ ngoại hình đến tính cách ngoan cố ấy, rồi lại yêu cùng một người.
Nhưng tại sao… lại không phải là muội? Hà Phương Lam, muội có biết ta nhớ muội đến mức nào không? Lần đầu nhìn vào ánh mắt của cô ta, ta thấy được hình bóng của muội trong đấy.
Chẳng lẽ cô ta là tỷ muội song sinh của muội? Hay là truyền kiếp của muội? Không thể nào… Nhưng, tại sao vẫn là hắn, tại sao lại vì hắn mà cố chấp? Tại sao không phải là người khác? Tại sao!...”
~ Hết Tập 81 ~.