Dung Ly thì tấn công trực tiếp vào Đông Cung, còn tên áo đen quái dị đó thì một mình cân mười tên cao thủ của chàng.
Nếu so với đánh trực diện, thì phần thắng của hắn sẽ chẳng có bao nhiêu, nhưng lần này hắn kết hợp với khinh công và tốc độ thần tốc của hắn, cân mười người cũng dư sức để kiềm chân được họ trong một khoảng thời gian dài.
Tiếng người, tiếng binh khí choảng nhau, tiếng lực đánh va vào các thân cây làm cả một góc rừng vang dội.
Những chiếc lá vô tình bị đánh trúng rơi tả tơi, còn thân những cây đại thụ thì hằn lên những vết chém, vết cào từ hai phía.
Đông Cung giao chiến với Dung Ly, tuy đã biết hiện tại nàng không còn phân biệt chàng là ai nữa, nhưng Đông Cung vẫn nương tay với nàng.
Chàng đa số tránh né những chiêu thức từ nàng ấy, chỉ thủ nhưng không công, đồng thời lợi dụng lúc nàng đánh sượt qua, ghé sát vào tai mà gọi trấn tỉnh nàng dậy:
- Dung Nhi! Muội mau tỉnh lại đi! Muội không được để bị khống chế!
…
Ở một không gian khác…
Một khoảng không rộng mênh mông đen thuần vô định trải dài trước mắt.
Chính bản thân của Dung Ly cũng không rõ nàng đã rơi vào cảnh giới nào nữa.
Có lẽ đây là mộng cảnh chăng? Cũng có thể là như vậy… Vừa mở mắt ra đã thấy hai tay hai chân bị một sợi dây thừng trói chặt, còn mình thì ngồi xếp bằng gục xuống, cũng không nhớ mình đã ngất đi bao lâu rồi.
Nhưng kỳ lạ là, toàn bộ vết thương lúc trước trên người nàng đều hoàn toàn biết mất, không hề có cảm giác ê ẩm gì nữa.
Nàng cảm thấy đầu đau như búa bổ, phải mất vài phút mới định thần nhớ lại được những chuyện đã xảy ra trước đây.
“Chẳng phải mình đang bị giam trong địa lao sao? Lúc đó đang giao chiến với hắn, bị dính một chưởng va vào khung thủy tinh, sau đó chẳng còn nhớ gì cả… chẳng lẽ lần này mình thực sự đã chết rồi ư? Cũng có lẽ là hắn đang bày trò gì đó hòng buộc mình giao ra tinh thể…” Dung Ly tự nhủ thầm với bản thân.
Nhưng nói gì thì nói, phải tự cởi trói trước rồi tìm cách thoát khỏi cái nơi quỷ quái này mới được.
Loay hoay một hồi, Dung Ly mới luồn được ngón tay nhỏ nhắn vào nút thắt rồi khéo léo gỡ nó ra.
Sau khi đã tháo xong xuôi, nàng nhanh chóng cố gắng đứng dậy, tuy hai tay vẫn còn bị trói, nhưng nàng vẫn lấy được thăng bằng mà tiến về phía trước.
Quả thật nơi này tối om như mực, chẳng tìm được thứ gì xung quanh để tựa vào cả.
Hình như càng đi, nó lại càng mở rộng về phía trước.
Đi được một hồi, chẳng thấy có động tĩnh gì xung quanh, nàng bắt đầu thấy nản bởi hành động không điểm dừng này.
Bỗng nhiên từ phía xa, nàng nhận ra có một đốm sáng trắng mơ màng le lói trong màn đêm rộng.
Hình như ánh sáng ấy đang vây quanh một người.
Dung Ly tò mò bước về phía có ánh sáng ấy, càng đi gần, hình dáng của người đó càng lộ rõ ra, thì ra là một thiếu nữ đang đứng quay lưng về phía nàng, trên người cô ấy cũng mặc cùng một bộ y phục với nàng, cùng một dáng người, nhưng lại có màu tóc trắng dã như tuyết.
Thấy có tí không ổn, Dung Ly không bước thêm nữa, dừng lại quan sát cô gái đó.
Một phút trôi qua, rồi hai phút, ba phút… vẫn không có động tĩnh gì.
Cô gái đó cứ như một bức tượng tinh tế do một nhà điêu khắc tài hoa tạo nên, hoàn mỹ nhưng lại vô hồn.
Dung Ly lúc này mới cẩn trọng khẽ lên tiếng:
- Vị cô nương gì ơi\, cho ta hỏi cô là ai vậy?
Nghe tiếng gọi, cô gái đó mới chậm rãi quay người lại.
Thật may cô ta không phải là tượng… Cô ấy quay lại nhìn nàng, khóe môi chợt nở một nụ cười vô hồn:
- Ta… chính là cô…
Giây phút Dung Ly nhìn thấy gương mặt của cô ta, nàng giật thót mình bước lùi lại mấy bước, xém vấp ngã.
Cô ấy, trông giống nàng không khác.
Nàng để ý thấy móng tay của cô ta dài và nhọn, khẽ động đậy.
Hai đồng tử thì đỏ hoe màu máu, răng nanh mọc nhọn dài, đặc biệt trên đan điền còn có một đường ấn dài cùng màu với đôi mắt.
Nhìn bộ dạng này, Dung Ly bỗng nhớ ra, cô ta chính là tâm ma của nàng, đã bị phong ấn từ rất lâu trong cơ thể này, là nhân bản của nàng, nhưng không phải là nàng.
Giờ đây Dung Ly mới biết rằng khoảng không trống rỗng trước mặt chính là vùng bị phong ấn trong tâm trí của nàng.
Hiện hai tay Dung Ly đang bị trói chặt, lỡ như tâm ma này có ý định làm hại nàng để chiếm giữ lấy thân xác, chỉ e là không thể làm gì được.
Dung Ly cố giữ bình tĩnh, rồi nói:
- Ngươi\, tại sao ngươi lại đưa ta đến đây? Ngươi muốn làm gì?
Nhân bản kia đáp lại bằng một chất giọng trầm ghê rợn:
- Tất nhiên\, là muốn xóa sổ ngươi\, chiếm lấy thân xác này mãi mãi! Hahaha…
Quả như dự đoán, cô ta chẳng còn gì khác ngoài chủ ý này.
Vừa dứt lời, ả nhảy xổ về phía Dung Ly, hòng thừa lúc nàng đang yếu thế, định lấy mạng.
May mắn thay Dung Ly né được sang một bên, sau đó nàng vội vàng quay đầu chạy thục mạng về phía sau, cho dù là chạy vào khoảng không vô tận ấy cũng được, miễn sao còn có cơ hội để sống sót, nàng đều thử cả.
Nhưng thử tưởng tượng xem, nếu hai tay của bạn bị trói chặt, cứ thế mà chạy, cho dù bạn có cố gắng cỡ nào, thì chuyện vấp ngã do không giữ được thăng bằng cũng là chuyện thường tình xảy ra.
Vậy mà giờ đây xung quanh Dung Ly không có một tí ánh sáng, sự hoảng loạn cộng thêm mập mờ lần mò trong bóng tối làm nàng vô tình bước hụt một bước và ngã sập xuống.
Lợi dụng lúc này, nhân bản đó bay đến chụp lấy đầu Dung Ly và đè mạnh, sau đó dùng ngón tay sắc bén của cô ta mà bấu vào da thịt của nàng.
Ngón tay của ả nhọn như kim, đâm xuyên qua thịt, thấu đến tận xương, đã vậy còn dùng lực đè mạnh xuống, đau thấu tận tâm can.
Nàng dùng sức vùng vẫy mạnh hòng dứt được nhân bản ấy ra, nhưng dường như ả ta không vì thế mà bỏ cuộc, lại còn dùng răng nanh của mình kề sát cắn vào cổ Dung Ly một cái rõ đau.
Máu từ vết thương chảy ra, loang khắp cả y phục.
Cứ như thế một hồi lâu, Dung Ly bắt đầu yếu dần rồi yếu dần, nàng không còn đủ sức để kháng cự nữa, đành thả lỏng người buông xuôi, mặc cho ả ta muốn cấu muốn xé tùy thích.
Ngay khoảnh khắc nàng quyết định phó thác số phận mình cho ông trời quyết định, thì đột nhiên nghe một giọng nói văng vẳng bên tay.
Một giọng nói rất quen thuộc, âm vang len lỏi đến tận trái tim nàng, hình như là đang muốn nói cái gì đó, nói cách khác, hình như đang muốn níu giữ nàng lại.
Kỳ diệu thay, thanh âm đó như tiếp thêm sức lực cho trái tim của nàng, truyền một nguồn năng lực mạnh mẽ làm nang bứt phá.
Dung Ly gắng gượng vươn mình hét to, sợi dây thừng buộc chặt cổ tay đứt phăng, một luồng ánh sáng đỏ phát ra từ cơ thể nàng, đánh bật ả nhân bản văng lăn lóc ngoài xa.
Sau đó, nàng cảm giác như cơ thể mình nhẹ hẳn đi, từ từ rơi xuống, nhưng không phải do bị một lực nào đó kéo xuống, mà là rơi nhè nhẹ, tựa sợi lông tơ lơ lửng giữa không trung.
Khung cảnh xung quanh bắt đầu rạn nứt, sợi ánh sáng màu trắng tinh khiết nương vào đấy bay về phía nàng, bắt lấy cơ thể nhỏ bé.
Lần này, không đau đớn, không ngạt thở, không hoảng loạn, chỉ còn lại cảm giác thanh thản êm đềm.
Một mùi thơm phảng phất khẽ luồn qua cánh mũi, Dung Ly nhắm mắt lại cảm nhận sự thanh khiết của nó, từ đó đến nay, chưa bao giờ nàng cảm thấy bình yên như lúc này.
Có lẽ thứ ánh sáng đó… chính là thiên đường.
…
Quay lại cảnh trong rừng Kim Bảo…
Đông Cung và Dung Ly đã giao chiến khá lâu, nhưng vẫn chưa phân thắng bại.
Chợt ngay lúc này đây, Đông Cung vô tình tung ra chưởng pháp đánh trúng nàng.
Bị trúng đòn, nàng ngã lăn ra đất nằm im bất động.
Thấy nàng như vậy, chàng có vẻ lo lắng không biết Dung Nhi muội có sao không, bèn hạ kiếm xuống, từ từ bước về phía nàng, đồng thời cất giọng vô cùng lo lắng:
- Dung Nhi\, muội có sao không?
Vẫn thấy nàng nằm yên, hơi thở có phần đứt quãng yếu ớt, Đông Cung liền tiến lại gần hơn, lại quên đề phòng.
Cảm nhận được bước chân của chàng đã đủ gần, Dung Ly đột ngột bừng tỉnh, động tác nhanh thoăn thoắt phóng về phía chàng.
Thì ra nàng đang dùng chiêu giả chết để lừa chàng, quả thật là gian xảo khôn lường.
Do lúc nảy buông lỏng cảnh giác, Đông Cung không kịp phản ứng, chỉ có thể đưa kiếm lên cao trước mặt mình nhằm chống đỡ đòn tấn công bất ngờ này.
Giây phút gần chạm đến chàng, chợt Dung Ly cảm thấy trong đầu mình nhói đau dữ dội, như muốn nổ tung thành từng mảnh vậy.
Nàng khựng lại, khụy người xuống ôm đầu la hét, tiếng kêu làm vang dội cả một góc rừng, làm cho cây cối xung quanh khẽ rung chuyển, bầy quạ trên cao cũng bay tứ tán.
Tiếng hét vang chấn động làm đám người xung quanh phải bịt tai của mình lại mới có thể giảm bớt được tiếng ồn.
Dung Ly lăn lộn vật vã dưới đất, hai đồng tử mắt nàng liên tục thay đổi từ màu đỏ sang màu đen, hình như trong cơ thể nàng đang bị một thứ gì đó đả kích.
Đông Cung thấy nàng trong bộ dạng như vậy cũng rất lo lắng, nhưng không biết phải nên làm thế nào mới có thể giúp được nàng.
Chợt ngay lúc này đây, khuất sau hàng cây đại thụ cao, đột nhiên có bóng dáng một người xuất hiện.
Người đó chẳng ai khác chính là Thiên Yêu Chủ, hắn đã đứng từ xa quan sát toàn bộ trận đấu từ nảy đến giờ, đến phút chót, xém tí nữa là đã lợi dụng được sơ hở đó của Đông Cung, nhưng không hiểu sao ma thuật của hắn bắt đầu có trục trặc, làm gián đoạn đường khống chế hắn áp đặt lên Dung Ly.
Bước ra một cách bất ngờ, hắn bắt đầu sử dụng yêu lực thu hồi lại ma pháp lúc trước đã truyền vào từ đan điền của nàng.
Giây phút hắn bắt đầu thi triển công lực, Dung Ly như biến thành một con rối vô hồn, thẫn thờ đứng dậy bước đi về phía hắn dưới ánh mắt ngạc nhiên của mọi người xung quanh.
Khi nàng đã bước gần đến bên cạnh, hắn bắt đầu hạ tay xuống, ngừng thi triển ma thuật, rồi nhanh chóng đưa tay ra điểm vào huyệt đạo của nàng.
Bị điểm trúng huyệt, hai mắt Dung Ly từ từ nhắm lại, ngã xuống.
Hắn nhanh chóng đưa tay ra bắt lấy eo của nàng, sau đó ôm sát vào người.
Bộ dạng của nàng cũng bắt đầu thay đổi, biến lại thành Dung Ly của trước đây.
~ Hết Tập 83 ~.