Liệp Giả Thiên Hạ

Chương 17: Giải PVP lần thứ nhất




Edit: An Hạ
Nguồn: banlong.us
Diệp Từ đang ngồi cạnh hồ bên cạnh thành Hồng Hồ, trên tay là vải bông mềm mại lau chùi cung tên cô vừa lấy được không lâu trước kia - Thánh Diễm. Gương mặt cô bình thản, chuyên tâm như thể trên thế giới này việc quan trọng nhất là lau chùi cung tên trong tay. Cô đưa cung tên lên ngang tầm mắt quan sát, sau đó phà hơi trên bề mặt, rồi lại tiếp tục lau lau.
Mặt hồ thành Hồng Hồ bấy giờ khói sương lượn lờ, vô ý đảo mắt, chỉ thấy một bức tranh thủy mặc Trung Hoa xưa cũ rõ ràng, đẹp không bút mực nào tả hết.
“Đã báo danh?”
Bạch Mạch không rõ từ lúc nào đứng phía sau lưng Diệp Từ, cô quá chuyên tâm dường như không phát hiện anh. Vẫn là duy trì động tác cũ, tiếp tục lau chùi Thánh Diễm của mình,chuyên tâm mà cẩn thận. Bạch Mạch nói xong, cũng không nghe được Diệp Từ đáp lại. Mất một lúc sau, mới thấy cô trả lời.
“Dạ”
“Em nghĩ em có thể đứng thứ mấy?”
Bạch Mạch dựa lưng vào cây đại thụ phía sau Diệp Từ, nở nụ cười nhẹ nhàng hỏi cô.
Diệp Từ lắc lắc đầu.
“Em chưa nghĩ đến”
Bạch Mạch không nói gì thêm, anh vẫn giữ nguyên tư thế cũ tựa mình trên cây, ánh mắt tản đi nơi thượng nguồn sông thành Hồng Hồ. Ở nơi đó có vài chiếc thuyền đang xuôi dòng chảy về hạ lưu. Chốc chốc lại văng vẳng tiếng thuyền phu ca một bài hát êm ái, cảnh sắc đẹp đến nao lòng, hệt như một bức tranh sơn dầu có người vẽ nên. Mất một lúc sau, Bạch Mạch ngồi xổm, vươn tay vỗ vỗ bả vai Diệp Từ. Khi này mới dịu dàng hạ thấp giọng nói:
“Cố lên”
Diệp Từ nghiêng đầu nhìn Bạch Mạch, môi khẽ nở nụ cười.
“Tất nhiên rồi”
Bạch Mạch không nói thêm gì nữa, đứng dậy rời đi nơi này, để lại Diệp Từ một mình lẳng lặng nơi đây, vuốt vuốt tóc mình có điều suy nghĩ. Diệp Từ nghe thấy tiếng bước chân Bạch Mạch loạt xoạt đi xa. Cứ vậy xa dần, xa dần, khi này mới hoàn hồn lại, tiếp tục lau chùi cung tiễn. Nhưng cho dù như vậy, suy nghĩ của cô vẫn bay xa chẳng đặt nơi đây.
Đó là chuyện của đời trước, khi ấy cô vẫn còn là một Pháp Sư. Khi ấy cô còn chưa được biết đến với tên “Công Tử U”. Cũng có một cuộc thi đấu PVP. Rất nhiều việc giống nhau, cũng có rất nhiều việc không còn giống vậy nữa. Khi đó sẽ không có ai cổ vũ cô, cũng chẳng có một đối thủ định sẵn. Khi đó, cô mang theo tính cách quái gở lại ích kỉ… tịch mịch đến bi thương. Giống như trên đời này không có một nơi dung thân. Đúng vậy, cô đã từng kiêu ngạo như vậy đấy… tất cả những gì đạt được đều không để trong lòng. Kì thật gần đây, rất nhiều chuyện đời trước Diệp Từ đã không còn nhớ nữa, ấn tượng đời trước cũng chỉ có mấy chuyện linh tinh nhỏ nhặt chắp vá lại. Là tự tử, là cùng Lưu Niên đánh nhau… sau đó, sau đó sao… vẫn là lần nhảy từ lầu cao đó xuống.
Ngoài những việc đó ra, dường như không có chuyện gì ấn tượng sâu đậm nữa. Mà cứ theo đà này tiếp diễn, có lẽ cô chẳng nhớ nổi những việc trên nữa rồi. Diệp Từ thở dài một hơi, gác cung tên sau lưng. Bấy giờ lấy từ túi ra một bầu rượu, ngẩng đầu nhấp một ngụm. Ánh mắt nheo lại nhìn sương khói mông lung trên hồ kia. Suy nghĩ cứ vậy nhớ lại lần đầu tiên đấu với Lưu Niên đời trước.
Đó là khi thi đấu cho giải cá nhân PVP trận chung kết. Trận chung kết, Lưu Niên như biến thành một người khác, thao tác tinh chuẩn, kĩ năng xảo diệu. Tốc độ di chuyển đỉnh cao, công kích trí mạng, giống như toàn bộ đã được tính trước, không có một sai sót.
Đấu với anh, như thể đấu với máy lập trình sẵn, một skill lại một skill… Cô đời trước tự xưng là Pháp Sư đỉnh cấp. Quả thật, cô chính là Pháp Sư đỉnh cấp. Nhưng đỉnh cấp này đứng trước mặt Lưu Niên lại yếu đuối đến nỗi không chịu nổi một kích. Cô không cách nào dưới sự tấn công dồn dập của anh chịu nổi ba phút. Như vậy không cam tâm, oán hận mà ngã xuống. Cũng nhờ trận chiến ấy, Lưu Niên rốt cuộc phong thần.
Cô chớp chớp mắt, cũng chẳng biết mình đã vậy ngẩn người trước hồ bao lâu rồi, đôi mắt có phần mỏi mệt đi.
Cô nhắm mắt lại, trong đầu hiện rõ mồn một lần đấu với anh kia. Lưu Niên trước kia mỗi một skill như phim điện ảnh quay chậm trong đầu. Sau đó cô so sánh Lưu Niên quá khứ với hiện tại, phát hiện ra anh hiện tại thao tác càng mạnh hơn… Đây có phải vì có đối thủ hay không? Hay là do chính mình kéo theo hiệu ứng cánh bướm thay đổi quá nhiều…
Lại nhớ, một lần lại một lần. Nhớ đến lúc cô tìm anh khiêu chiến, Săn Thần Lưu Niên giống như biến mất không thấy tăm hơi, lúc cô muốn tìm anh để phục thù, thì đã chẳng tìm thấy người đâu nữa. Đây vĩnh viễn là tiếc nuối của cô…
Cô bỗng nhiên nhớ đến Bạch Mạch vừa hỏi cô nghĩ đạt hạng mấy… Cô mỉm cười, thật sự lợi danh lúc này cô đã xem nhẹ rồi. Vị trí mấy cũng chẳng còn quan trọng nữa, cho dù có mất đi vị trí Đông bộ Đại Lục Solo Vương cũng chẳng sao cả. Chỉ cần, có thể… thắng Lưu Niên.
Đúng vậy, tuy rằng Bạch Mạch vẫn khuyên cô chừa cho mình một địch nhân, để không phải rơi vào cảnh cao thủ bất thắng hàn. Nhưng mà, trong lòng cô vẫn không thể dập tắt ngọn lửa muốn thắng Lưu Niên. Không phải vì danh lợi hay nổi tiếng gì cả, chỉ là đây là ước vọng hai đời mà thôi. Tuy rằng rất khó khăn, nhưng không thử làm sao biết được.
Cô thừa nhận, Lưu Niên là một đối thủ vô vùng mạnh mẽ. Mạnh đến độ cô không có cách nào đối kháng nổi. Nhưng vậy thì sao, cô càng muốn đấu với anh. Chiến đấu, là một chuyện cỡ nào đẹp đẽ. Chỉ có thời điểm đấu với người, toàn thân cơ bắp mới có thể kêu gào, không có bất cứ suy nghĩ nào khác, chỉ có chiến đấu, chiến đấu, không ngừng chiến đấu. Đến chết mới thôi.
Diệp Từ đã từng hỏi Lưu Niên vì sao phải rời khỏi trò chơi điện tử, tuy rằng đã biết nguyên cớ nhưng vẫn muốn chính miệng anh trả lời. Lưu Niên đã nói rằng:
“Bởi vì không có đối thủ, không có tình cảm muốn đánh nữa”
Cô nghĩ rằng cô và Lưu Niên cũng giống nhau. Nếu đã không có đối thủ, không có mục tiêu, như vậy chiến đấu lại thành xa xỉ mất rồi. Nếu chiến đấu là xa xỉ, cuộc sống còn gì mà thú vị.
Cô ngồi vậy đến thất thần, bỗng nhiên hệ thống thông báo thời gian đến. Cô nhìn giờ, đây là giờ hẹn Lưu Niên đến thăm dò Trác Cốc Thánh Sơn. Cô thu dọn túi, rồi đến Trác Cốc Thánh Sơn gặp anh.
Tới nơi, Diệp Từ không nhịn nổi mà rùng mình một cái. Tuy rằng cấp bậc hiện tại của cô ở đây sẽ không mất máu, nhưng cái lạnh thấm vào xương tủy này vẫn không thể chống nổi. Cô lấy ra quần áo lông chống lạnh quấn vào, hướng đến nơi cô và Lưu Niên hẹn mà đi. Gần đến nơi, Diệp Từ đã thấy một trại nhỏ trên nền tuyết trắng. Trong gió tuyết có một ngọn lửa trại có người đốt lên. Dưới trại đơn sơ cản gió, có một người mặc quần áo đen bông chống lạnh đang ngồi. Diệp Từ tới gần ngồi cạnh hòn đá, vươn tay về phía lửa trại làm ấm. Sau đó cô hỏi Lưu Niên.
“Anh đến lâu chưa?”
“Chưa lâu, anh vừa mới đốt lửa thì em đến”
Lưu Niên nghiêng đầu nhìn Diệp Từ, đôi mắt phượng kia cong cong mị mị, bên trong có một ánh sáng nhu tình, ấm áp còn hơn cả lửa trại trước mặt này.
“Em nhớ là anh luôn đúng giờ, hôm nay sao lại đến sớm như vậy?”
Diệp Từ kéo áo choàng cho kín thêm chút nữa, cô quá gầy, áo bông chế tác có phần rộng rãi, nếu không quấn chặt không có cảm giác ấm áp chút nào.
Lưu Niên nghe thấy Diệp Từ hỏi vậy cũng không trả lời, lấy trong lửa trại ra một bình rượu đã làm ấm, đưa cho Diệp Từ.
“Anh vừa uống rượu, tuy rằng đến đây không mất máu, nhưng gió này rất lạnh. Thổi vào cảm thấy lạnh thấu xương, vẫn là uống chút rượu ấm người”
Diệp Từ cũng không khách khí, cầm lấy bầu rượu kia rồi rót vào miệng mấy ngụm. Sau đó đưa lại cho Lưu Niên.
“Anh cũng uống thêm đi, anh với em cấp bậc giống nhau, không biết chống được bao nhiêu lạnh nữa”
Lưu Niên chỉ mỉm cười, cầm lấy bầu rượu, lẳng lặng uống một hớp mới nói tiếp:
“Báo danh PVP rồi sao?”
“Ừm”
Diệp Từ nhìn Lưu Niên bên cạnh, lại lần nữa quấn quấn áo bông, tuy uống rượu ấm hơn chút nhưng mà thời tiết như vậy làm cô có cảm giác làm cái gì cũng là dư thừa cả.
“Anh thì sao?”
“Anh cũng báo rồi”
Lưu Niên nhìn Diệp Từ, vỗ vỗ chỗ bên cạnh anh.
“Ngồi gần lại, chúng ta nói chuyện”
Diệp Từ nhìn anh, cũng không cự tuyệt. Thoải mái ngồi xuống bên cạnh anh. Lưu Niên bấy giờ vươn tay ôm lấy Diệp Từ vào lồng ngực. Tuy rằng Diệp Từ cảm thấy thân mật như vậy có chút không tự nhiên, nhưng so với lúc trước cảm thấy ấm hơn nhiều. Vì vậy cô tìm một vị trí thoải mái mà dựa vào ngực anh, vừa vặn có thể nghe thấy tim anh đập thật vững vàng bên tai.
“Anh báo là vùng Tây Bộ Đại Lục?”
“Ừm”
Lưu Niên ôm chặt cô hơn, làm Diệp Từ càng dựa sát mình hơn. Như vậy dưới băng tuyết quả thật là cách sưởi ấm tốt nhất rồi.
“Xem ra nếu muốn gặp nhau, thì phải đến trận chung kết”
Diệp Từ nheo nheo mắt, khóe môi khẽ cong.
“Lần này em nhất định sẽ thắng anh”
Lưu Niên không trả lời cô, chỉ là trên tóc mai của cô nhẹ nhàng hôn, sau đó mới cười nói:
“Anh cũng sẽ không thủ hạ lưu tình”
Đột nhiên cảm thấy chương này quả thật rất dịu dàng...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.