Liệp Giả Thiên Hạ

Chương 18: Trao đổi




Diệp Từ từng thông qua không ít phó bản nhưng đây là lần đầu tiên cô thấy trang bị tím được tìm ra ở đây. Đừng nói người khác ngay cả cô cũng bị kích động. Dù không phải trang bị của Thợ săn nhưng lúc Diệp Từ nhìn thấy nó cũng nhịn không được thở dài. Vận khí của Hàn Thủ thật sự rất tốt.
Bảo vật trấn thành của Hậu thành Phế Tích Rét Lạnh gồm 3 kiện Trang bị tím: Pháp trượng Doma, Tấm chắn Doma và Nhẫn Doma. Trong đó Pháp trượng Doma là kiện vũ khí dành cho Pháp sư hệ Băng tốt nhất dưới cấp 50. Chẳng những có thuộc tính mạnh mẽ, hơn nữa còn kèm theo gia tăng 30% thương tổn pháp thuật. Khiến rất nhiều Pháp sư hệ Băng phải phó bản này vô số lần chỉ để kiếm cho bằng được Pháp trượng Doma đó.
Tấm chắn Doma cũng vậy. Nó có thêm chức năng phòng ngự sát thương 40%. Đây là trang bị đầu tiên có tặng kèm lực phòng ngự pháp thuật hệ Băng ở Vận Mệnh. Mà vật phẩm còn lại khiến người ta phải điên cuồng là nhẫn Doma.
Các hạng thuộc tính của nhẫn Doma không xuất sắc lắm, nếu so sánh nó với nhẫn màu Lam cùng cấp thì nó chỉ mạnh hơn có một chút. Nhưng đặc tính của nhẫn Doma có thêm một kỹ năng đặc biệt – triệu hồi Doma. Kỹ năng này được xưng là kỹ năng nghịch thiên có một không hai của Vận Mệnh.
Chỉ cần game thủ kích mở kỹ năng, có thể triệu hồi ra Doma cùng cấp với mình và phục vụ mình trong vòng 15 phút, thời gian cooldown 3 ngày. Ai sỡ hữu chiếc nhẫn này đều có thể nghiền áp rất nhiều phó bản và chiến trường. Có điều xác suất xuất hiện của chiếc nhẫn rất thấp. Kiếp trước, trong mười năm liền, Diệp Từ nhớ rõ, nhẫn này chỉ có khoảng 6-7 chiếc. Trong khi đó, ngày nào cũng có cả trăm đội ngũ đứng xếp hàng dài đằng đẳng trước mặt Npc để đăng kí đi phó bản.
Vận khí của Hàn Thủ thật sự quá tốt. Hậu thành Phế Tích Rét Lạnh thông thường không có khả năng bạo ra Nhẫn Doma và Tấm chắn Doma, thứ duy nhất có thể nhận được là Pháp trượng Doma. Dù thế, xác suất cũng chỉ có 0.01% mà thôi. Với xác suất thấp đến vậy, mà cô ấy cũng có thể lấy được thứ đó, không thể phủ nhận Vận khí may mắn của Hàn Thủ được.
Những trang bị khác đều dễ phân phát nhưng Pháp trượng Doma lại không. Dù sao nó là Trang bị tím, ai không muốn sỡ hữu? Mỗi Ngày Hướng Về Phía Trước hiện giờ có hai Pháp sư hệ Băng, một là Mưa Đúng Lúc, hai là Nhắm Mắt Bất Ngôn. Thời kì đầu, Pháp sư hệ Băng chủ yếu thuộc hệ khống chế, pháp thuật có giá trị sát thương không cao, không giống Pháp sư hệ Hỏa và hệ Áo thuật. 
Nên những game thủ muốn theo Dps ít khi chọn chức nghiệp Pháp sư hệ Băng, đó cũng là nguyên nhân khiến Pháp sư hệ Băng trong Vận Mệnh khá ít.
Và cũng là nguyên nhân vì sao khó phân trang bị này. Mưa Đúng Lúc là quản lí của công hội, cũng là chủ lực đánh phó bản. Anh cầm đi, cũng không bị chỉ trích gì lớn nhưng Nhắm Mắt Bất Ngôn lại là người nổi bật trong dẫy Pháp sư, lực khống chế thì khỏi bàn, công kích cũng cao, quan trọng nhất là, Dkp của hai người đều bằng nhau. Nếu đưa cho ai thì cũng bất công cho người còn lại cả.
Diệp Từ nhìn Pháp trượng Doma, nói thẳng: “Cả hai người roll điểm đi, ai lớn hơn thì lấy. Người điểm thấp cũng đừng trách cứ xã hội làm gì.” Câu nói của Diệp Từ khiến mọi người bật cười, toàn bộ đều ngồi xuống, nhìn hai người kia bắt đầu roll điểm.
Nhất thời, Mưa Đúng Lúc và Nhắm Mắt Bất Ngôn đều cảm thấy áp lực tăng mạnh, người cầu trời, người chà chà tay. Kết quả nhanh chóng xuất hiện, Mưa Đúng Lúc 11 điểm, Nhắm Mắt Bất Ngôn 16 điểm. Pháp trượng đương nhiên về tay Nhắm Mắt Bất Ngôn, cơ mà Diệp Từ lại nhịn không được khinh bỉ cả hai: “Điểm roll của hai người thấp quá, ai cũng không trên 20, tùy tiện tìm ai đó ra so cũng đủ giây sát cả hai.”
Mưa Đúng Lúc tuy thấy đáng tiếc, nhưng anh không phải người keo kiệt, nói đùa với Nhắm Mắt Bất Ngôn: “May mắn Pháp sư hệ Băng chỉ có hai chúng ta, nếu lại thêm một người, chắc chắn hai ta chết không chỗ chôn mất.”
Nhắm Mắt Bất Ngôn vốn có chút xấu hổ, nghe Mưa Đúng Lúc nói thế, càng câu nệ hơn, cô nói với vẻ ngại ngùng: “Quản lí, thật ngại quá…”
Mưa Đúng Lúc xua tay liên tục: “Nói gì đâu, đều là huynh đệ một nhà, đưa ai cũng là dùng cả.”
Diệp Từ thấy hai người họ không để tâm việc này, cũng không chú ý nữa. Nói giải tán đội ngũ, lúc mọi người rời đi, Lưu Sướng kéo Diệp Từ lại: “Tiểu Từ, mình có chút chuyện muốn nói với cậu.”
Diệp Từ nhìn cô, chỉ thấy ánh mắt cô ấy tràn đầy do dự, hoàn toàn khác với ngày thường. Đặc biệt hôm nay trông cô có vẻ ủ rũ, chẳng còn sức sống mãnh liệt như xưa, khiến Diệp Từ có chút nghi hoặc: “Sao vậy?”
Lưu Sướng nhếch nhếch miệng, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không nói ra, chỉ thở dài.
“Có chuyện gì thì nói đi, mình không phải dạng người tò mò. Dù cậu ‘thừa nước đục thả câu’ thì mình cũng không mắc câu đâu.” Diệp Từ nói chuyện với Lưu Sướng luôn luôn thẳng thắng chưa bao giờ vòng vo. Mà Lưu Sướng cũng y thế, chỉ là hôm nay có chút kì quái mà thôi.
“Biết rồi, biết rồi.” Lưu Sướng bị Diệp Từ kích thích, chút phiền muộn trong lòng cũng bay đi, đành nói ra: “Không phải mình, là Đổng Âm.”
“Có liên quan tới Thiên Sơn Tà Dương à?” Điểm này cho dù Lưu Sướng không nói, Diệp Từ cũng đoán được.
Lưu Sướng gật gật đầu, rồi lại ngẩng đầu nhìn Diệp Từ: “Có điều cũng liên quan tới cậu.”
“Hả?” Diệp Từ híp mắt, cô nghĩ cô đã hiểu đại khái chuyện gì đang diễn ra. Trong khoảng thời gian này, khiến quan hệ của Đổng Âm và Thiên Sơn Tà Dương bị ảnh hưởng chỉ có một sự kiện, đó là kho hàng Thiết Huyết Chiến Qua bị trộm. Có điều, cô biểu hiện không biết gì, tỏ vẻ điềm tĩnh hỏi: “Sao lại quan liên quan đến mình?”
“Cậu biết chuyện hôm qua Thiết Huyết Chiến Qua chửi cậu chưa?” Lưu Sướng nói vòng vo. Cô thấy Diệp Từ gật đầu mới nói thêm: “Còn chuyện kho hàng Thiết Huyết Chiến Qua bị trộm nữa.”
“Náo lớn như vậy, ai mà không biết.” Diệp Từ không trả lời trực tiếp với Lưu Sướng.
“Hôm qua Đổng Âm đã phản bác topic của Thiết Huyết Chiến Qua, khiến Thiên Sơn Tà Dương vô cùng tức giận. Nay lại biết kho hàng bị trộm, Thiên Sơn Tà Dương liền vu oan Đổng Âm làm nội gián.” Lưu Sướng nói đến đây, bắt đầu ấp úng.
“Sao nữa?”
“Đổng Âm bị ức hiếp rất thảm, cậu có thể ra mặt khuyên cô ấy về công hội bọn mình không?” Lưu Sướng biết yêu cầu của mình thật quá đáng nhưng nhớ đến lúc trưa Đổng Âm vừa khóc vừa gọi điện cho cô, lòng cô liền chua xót. Cô mới nhịn không được năn nỉ Diệp Từ: “Còn có Tịch Dương, cậu thuận tiện mang cậu ấy về luôn nhé.”
Mắt Diệp Từ càng híp, cô biết Lưu Sướng xuất phát từ tình cảm mới yêu cầu như vậy, nhưng giờ cô không thể đáp ứng. Cô biết bây giờ mà đồng ý, tất nhiên sẽ tạo ảo giác cho Thiên Sơn Tà Dương, anh ta sẽ nhận định rằng cô và Đổng Âm quả thật có liên quan đến vụ trộm đó. Tuy đúng là cô làm thật nhưng cô không định để cho ai biết. Thiên Sơn Tà Dương đã gặp cô ngoài đời, hơn nữa thế lực của người nọ không hề nhỏ. Dù trong game cô ‘vui vẻ thủy khởi’ nhưng ngoài đời cô chỉ là một người dân bình thường, ba mẹ cũng chỉ là người làm công ăn lương. Nếu nhỡ bị trả thù, vậy cô lỗ lớn.
Nhưng, lại không thể không quản Đổng Âm.
“Nếu chính cậu ấy muốn rời khỏi Thiết Huyết Chiến Qua đến Mỗi Ngày Hướng Về Phía Trước. Mình sẽ không từ chối. Nhưng nếu cậu muốn mình đễn chỗ Thiên Sơn Tà Dương đòi người…” Diệp Từ nói tới đây dừng lại một chút: “Lưu Sướng, cậu biết thân phận thực sự của Thiên Sơn Tà Dương ở ngoài đời không?”
Người Lưu Sướng cứng còng, cô đương nhiên biết. Cho dù không biết hết nhưng ít nhiều cũng nghe Đổng Âm nói qua. Bối cảnh của Thiên Sơn Tà Dương tuyệt đối không đơn giản, không phải những tiểu nhân vật như bọn cô có thể chạm đến. Có điều, cũng bởi vì thế mà cô càng lo cho Đổng Âm hơn. Nếu cứ tiếp tục đi lại với Thiên Sơn Tà Dương, sợ rằng… Cô rùng mình.
Diệp Từ nhận ra tâm tư của cô, vì thế lắc đầu: “Vô phương. Chỉ cần Linh Hào Tỳ Sương còn ở Thiết Huyết Chiến Qua, Thiên Sơn Tà Dương sẽ không đối xử quá đáng với Đổng Âm. Chỉ là… việc đó phải đợi cô ấy nghĩ thong mới làm được.” Nói tới đây, Diệp Từ cười trừ, nói cứ như tự giễu chính mình: “Con gái, chỉ cần rơi vào cạm bẫy tình yêu, chỉ số thông minh đều thành mây bay. Chờ cô ấy hiểu rõ, mới có thể cắt đứt. Huống chi,…” Cô nhếch môi, có chút lạnh bạc: “Cô ấy có nói với cậu muốn rời khỏi Thiết Huyết Chiến Qua chưa? Muốn đến công hội chúng ta chưa?”
“Chưa.” Lưu Sướng lắc đầu.
Diệp Từ không nói thêm nữa, vỗ vỗ vai cô, thở dài một hơi,“Sẽ ổn thôi. Tất cả rồi sẽ ổn.”
Ra phó bản, Diệp Từ thuê một chiếc thuyền nhỏ, đứng một mình giữa hồ Thành Hồng Hồ. Cô vừa học được thuật câu cá, giờ vừa hay tìm được nơi luyện tập độ thuần thục thích hợp.
Thả cần, kéo dây. Thả cần, rồi lại kéo dây. Không biết đã lặp đi lặp lại bao lần, Diệp Từ nhắn một tin cho Linh Hào Tỳ Sương: “Đổi Video thông qua Hậu Thành Phế Tích Rét Lạnh lấy hai người. Muốn không?”
Linh Hào Tỳ Sương lập tức trả lời: “Công tử, việc này sao không bàn trực tiếp với hội trưởng bọn tôi.”
Diệp Từ cười lạnh: “Tỳ Sương, tôi đích than đến tìm anh, liền đại biểu tôi đã biết chút ít sự tình.”
Linh Hào Tỳ Sương sửng sốt một chút, sau đó cười ha ha: “Tôi sớm biết, cô không những có kỹ thuật tốt, còn là người thông mình nữa. Nếu tôi đoán không sai, người cô muốn đổi là Tình Thiên Vi Chiếu và Mặt Phải?”
“Đúng.”
“Cô không biết làm thế trong khoảng thời gian này, dễ khiến bọn tôi nghi ngờ cô là đầu sỏ vụ cướp lắm à?”
Đó là điểm Diệp Từ lo lắng nhất nhưng nếu bàn đến so đấu mưu kế. Cô tin rằng, sống hơn người khác một kiếp, cô đã không còn non nớt như xưa. Linh Hào Tỳ Sương – lòng phòng bị của người này rất lớn. Đối với loại người này, càng thừa nhận, anh càng không tin. Đây chính là thói quen của họ.
“Nếu tôi thừa nhận tôi làm thì sao?” Cô nói rõ ràng rành mạch, không chút e dè, gọn gàng mà dứt khoát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.