Khuynh Đảo Thiên Hạ

Chương 279: Tiễn ngươi về nhà mở đầu cuộc thảm sát




Ứng nghiệm rồi. Mình phán Thẩm Thiết Nam gặp tử kiếp đã ứng nghiệm. Nên mới được hoàn chỉnh một giọt.
Mà những đội còn lại, bởi vì hữu kinh vô hiểm, cũng không có thương vong, cũng không tạo nên thay đổi vận mệnh gì, thế nên cũng chỉ được thưởng tổng cộng là nửa giọt.
Nhưng dù chỉ như vậy, bảy đội cộng lại đã được nửa giọt rồi, Tả Tiểu Đa cũng đã rất hài lòng rồi.
Không nói đến những cái khác, điểm khí vận mới đến này, có thể khiến bản thân ở trong phòng trọng lực luyện thêm mấy lần nữa, để được tiến bộ nhiều hơn.
Năm phút cuối cùng, Tả Tiểu Đa trực tiếp dùng toàn lực đột phá, Trích Tỉnh Chưởng, Long Môn Thối, Tinh Không Bộ phối hợp với nhau, mỗi một chiêu mỗi một cách thức đều dùng hết toàn lực đánh bảy lần liên tục.
Thậm chí một giây cuối cùng còn đá một cái, cuối cùng động tác của Tả Tiểu Đa dừng lại.
Cửa phòng trọng lực lại mở lần nữa, nhưng tất cả sức lực còn lại của Tả Tiểu Đa vậy mà lại không đủ chống đỡ cho hẳn đi ra ngoài; chỉ có thể nằm bò trên mặt đất, thè lưỡi ra và thở hổn hển.
Nếu như không phải là giáo viên trông coi phòng trọng lực đi vào xác nhận tình hình, kéo Tả Tiểu Đa ra ngoài như kéo một con chó chết, thật sự không biết Tả Tiểu Đa sẽ duy trì tư thế này trong bao lâu.
“Làm sao vậy?” Tân Phương Dương đến. “Học sinh này của người thật sự rất bất thường...”
Giáo viên trông coi phòng trọng lực có chút không biết đánh giá như thế nào, giơ ngón tay cái lên: “Ở trong trọng lực gấp năm rèn luyện hai giờ đồng hồ, cứ thế mà một giây cũng không lãng phí.”
Đi vào phòng trọng lực, ở trên mặt đất một vài vũng nước rõ ràng đang nhanh chóng khô lại. Những vết muối có kết cấu trắng lóa từng vòng từng vòng rất bắt mắt.

“Đây đều là mồ hôi...”
Vẻ mặt của giáo viên này còn kinh ngạc hơn nữa.
“Quá nghiêm khắc với bản thân!”
Tân Phương Dương vừa nhìn vừa kéo Tả Tiểu Đa rời đi, giáo viên kia rất tâm phục khẩu phục mà giơ ngón tay cái lên: “Thầy Tần, học sinh này của người, tương lai chỉ cần không xảy ra điều bất trắc, nhất định sẽ rất tuyệt!”
Tần Phương Dương cười hài lòng. Vì chuyện của Thẩm Thiết Nam mà khuôn mặt đã u ám rất lâu rồi, trong nháy mắt lại cũng trở nên lạc quan hơn.
“Ta cũng cảm thấy như vậy!”
Nhìn thấy Tân Phương Dương đã đi, giáo viên này lại trở về phòng trọng lực, cũng cần phải quét dọn phòng trọng lực, vì mỗi người sử dụng đi vào đều sẽ để lại một vũng mồ hôi mồ kê nhễ nhại, nếu như không nhanh chóng xử lý, lâu ngày phòng trọng lực này chắc chắn sẽ còn hôi hơn cả nhà vệ sinh.
Giáo viên đó đi vào dọn dẹp như thường lệ, đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng thì quay đầu lại nhìn.
“Điều này không đúng...”
“Mặt tường này sao lại giống như thiếu đi một lớp?”
Tân Phương Ngôn cũng kéo Tả Tiểu Đa đi ra ngoài hơn mười mấy mét, Tả Tiểu Đa đã có thể tự mình đi, hoàn toàn thoải mái di chuyển.
Điều này cũng rất dễ hiểu, Tả Tiểu Đa đang ở trong phòng trọng lực, cần phải tự mình chịu đựng trọng lực tăng gấp năm lần so với bình thường, lại là người mới vào rèn luyện lần đầu, thể lực tiêu hao nhanh như vậy cũng có thể tưởng tượng được, mà bây giờ đi ra bên ngoài, tất cả đã khôi phục lại bình thường, tự nhiên thể lực hồi phục nhanh chóng.
Nhưng vừa đi vài bước, Tả Tiểu Đa bỗng nhiên phát hiện cả người mình nhẹ bẫng, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể bay lên!
“Phòng trọng lực này... hữu dụng ghê hai”
Tả Tiểu Đa vừa kinh ngạc vừa vui mừng.
Bởi vì hắn phát hiện dự theo cách thức tu luyện của loại trọng lực này, có tác dụng thanh lọc linh khí của nội thể. Tân Phương Dương trợ mắt nhìn hắn như nhìn một tên ngốc.
Tất nhiên hữu dụng rồi, nếu không thì phí sử dụng phòng trọng lực làm sao lại đắt như vậy chứ?
“Cảm giác lần đầu tiên đi vào tu luyện như thế nào?”

“Vẫn ổn.”
“Ngươi đã làm cái gì rồi?”
“Chính là luyện quyền thuật, luyện công, bộ pháp.”
“Uhmm. Làm như vậy là đúng rồi, chỉ khi quen với lực nén của trọng lực, đặt nền móng vững chắc, mới có tư cách nói chuyện tu luyện ám khí, làm rất tốt.”
“Hi hi.” “Sao này khi luyện tập ám khi, nhớ đưa bia ngắm của mình đi vào.”
Tần Phương Dương nói: “Những chỗ khác không cần luyện, chỉ nhắm vào yết hầu, trái tim, mắt, tai, những vị trí này là tốt rồi.”
“Trọng điểm là mắt và tai, hai chỗ này là quan trọng nhất, có hiểu điểm mấu chốt trong này không?”
“Vâng ạ.”
Ngoài hai vị trí đó ra thì trong lòng Tả Tiểu Đa âm thầm thêm vào vị trí hạ bộ, rồi mới hỏi tiếp: “Tại sao vậy ạ?”
“Các cao thủ Vu Minh, thì yết hầu và trái tim không phải là chỗ hiểm chí mạng, hoặc nói cách khác, hai vị trí này là chỗ được che chở mạnh nhất. Mà thân thể con người, bất kể cao thủ mạnh như nào, thì so với những chỗ khác trên cơ thể, mắt và tai vĩnh viễn là vị trí có phòng vệ yếu nhất.”
“Đổi một góc tư duy, những vị trí này chẳng lế còn không phải là vị trí linh lực của mình yếu kém nhất hay sao?”
Tần Phương Dương nhẹ giọng nói: “Trong truyền thuyết, Vu Minh có một vị Thượng Cổ Vu Thần; vị thần này tuy đã bị chặt rơi đầu, nhưng lại vẫn có thể tiếp tục đại chiến với thiên đình...thậm chí càng chiến đấu càng dũng mãnh..."
“Siêu ghê vậy!”

Tả Tiểu Đa vì chuyện này mà tặc lưỡi: “Nếu như thật sự đụng phải cao thủ như vậy, ám khí của ta còn có tác dụng gì chứ?”
“Tất cả những gì ta có thể nghĩ chính là công kích nguyên thần mà thôi.”
Tân Phương Dương cũng không rõ nói: “Nhưng mà loại cảnh giới này... chúng ta cũng chỉ có thể nghe trong sử sách, biết đâu nghìn vạn năm sau ngươi còn có cơ hội nhìn thấy, nhưng kiếp của ta chắc chắn là không có cơ hội rồi.”
“Hi hi, Thầy Tần sẽ thống nhất khắp bốn phương thiên thu vạn năm, tiền độ rộng mở tu đồ thênh thang.”
“Cút đi!”
Trời đã nhá nhem tối.
“Ta đưa người về nhà” Tân Phương Dương nói.
“Người... đưa ta về nhà?” Tả Tiểu Đa thật bất ngờ trước quyết định của Tân Phương Dương. “Ừ, Ta tiễn ngươi. Mấy ngày này, ta sẽ đón ngươi đi học và đưa ngươi trở về!"
Thần sắc của Tân Phương Dương lộ ra một chút lạnh lẽo.
Tả Tiểu Đa thậm chí còn cảm nhận được một dòng sát khí không thể giải thích được đang quay vòng dập dờn quanh thân thể của Tần Phương Dương.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.