Khuynh Đảo Thiên Hạ

Chương 280: Tiễn ngươi về nhà mở đầu cuộc thảm sát 2




Ác liệt, hung dữ mạnh mẽ, bất khả chiến bại!
Mà dáng vẻ này của Tân Phương Dương, so với thầy Tần trong ấn tượng của Tả Tiểu Đa là hai người hoàn toàn khác nhau!
Thầy trò hai người sánh bước trên đường về nhà Tả Tiểu Đa.
Tả Tiểu Đa phát hiện, hình như bước chân Tân Phương Dương đang cố ý đi chậm lại.
Tả Tiểu Đa cảm thấy bầu không khí trước mặt chỗ nào cũng hiện ra có gì đó không ổn, cho dù dùng Thuật Vọng Khí nông cạn còn chưa tính là nhập môn của hắn, cũng có thể nhìn thấy một vết huyết sắc mờ ảo trên con đường phía trước.
“Không có gì, không sao, cứ đi từ từ là được rồi, không cần vội vàng.”
Tân Phương Dương cười nhạt, nhẹ nhàng ân cần: “Có ta ở đây, không sao.”
Tả Tiểu Đa gật gật đầu: “Dạ.”
Ánh mắt của hắn sáng lên.
Tả Tiểu Đa là người thông minh, chỉ cần nhìn tình hình này cũng đã đoán được sắp có chuyện, hắn đã đoán ra được đây là Tân Phương Dương muốn làm cái gì!
“Tiểu Đa, bắt đầu từ hôm nay, trên đường ta đưa người về nhà, sẽ lấy thân mình làm ví dụ để dạy ngươi một lớp giang hồ, lớp biên cảnh, lớp chiến trường.”

Tân Phương Dương vừa đi vừa bình tĩnh nói: “Theo những ngày này, ta đã quan sát hành động của ngươi nhiều lần, phát hiện ngươi mềm lòng hơn ta nghĩ!”
“Ngươi có rất nhiều thời gian và cơ hội để đánh vào vị trí chí mạng của đối thủ như: yết hầu, trái tim, não sau.v.v., nhưng ngươi lại chọn đá vào đũng quần; người khác có thể sẽ bị ngươi nói dối qua loa mà tin, nhưng với ta thì không.”
“Ngươi chỉ vì mềm lòng, không muốn giết người, mà đá đũng quần là một cách rất hữu hiệu để làm tê liệt lực công kích của đối thủ."
Tân Phương Dương trịnh trọng nói: “Nhưng hiện tại trên thế giới này, thói đời chính là như vậy, ngươi không muốn giết người, thì chỉ có thể bị người ta giết!”
“Vậy theo ngươi, giết ngươi là tốt hay là bị giết mới là tốt?” Thân thể của Tân Phương Dương bỗng nhiên bay nhẹ nhàng lướt qua vút lên cao, ngay lúc hắn bay lên có hai người đeo mặt nạ đã từ trong góc lao ra, mà trên nóc tòa nhà bên cạnh cũng có bảy tám người đàn ông vạm vỡ đeo.
mặt nạ nhảy xuống.
Trong lúc đang hoảng hốt, một đạo kiếm quang lộng lẫy như tia chớp xuyên qua bầu trời, bầu trời kinh diễm lúc hoàng hôn!
Ngay cả những ngọn đèn ở bên đường đã được thắp sáng, đều bị sự rực rỡ lấp lánh của kiếm quang lấn át.
Thân thể của Tân Phương Dương giống như diều hâu bay lượn một vòng xung quanh, rồi đáp xuống bên cạnh Tả Tiểu Đa một lần nữa.
XoạchI
Thanh kiếm dài đã được tra vào vỏ, đi châm chậm về phía trước, giọng nói lãnh đạm mà bình tĩnh: “Cần phải nhãn tâm với kẻ thù!”
“Nếu như có thể giết được mười tên, thì tuyệt đối không được chỉ giết chín tên!” ụ
“Bất luận trong tay đang là ám khí hay binh khí, nhất định phải làm được, ổn định, chính xác, tàn nhẫn đến cùng
Phía sau hai người.
Mười người đàn ông vạm vỡ đeo mặt nạ đến với ý đồ không tốt, bốn người ở bên trái, bốn người ở bên phải và hai người ở phía sau, lúc này tất cả đều từ từ bổ nhào xuống đất, ngay sau đó... dường như mười cái đầu đồng thời lăn xuống khỏi cổ, lăn tới lăn lui giống như quả dưa hấu lớn.
Mùi máu tanh nồng tràn ngập khắp con phố trong chốc lát, đã khiến con phố vốn yên tĩnh mà trở thành hồ máu giống như địa ngục.
“Biết tại sao không?”
Nhìn thấy vẻ mặt của Tả Tiểu Đa mờ mờ ảo ảo có chút tái nhợt, Tân Phương Dương cũng không quay lại, vừa đi chầm chậm, vừa dùng giọng nói vô cùng bình tĩnh để giải thích: “Trên con phố này có quá nhiều người bình thường, một khi đối phương biết rõ phải chết, sẽ kéo theo người bình thường chôn cùng... Đó chính là sai lầm của ngươi rồi!"
“Cho nên, khi có thể giết người chỉ bằng một chiêu, thì nhất định không được để phải dùng đến chiêu thứ hai!”

“Nếu như có bất kỳ một người bình thường nào vì sự mềm lòng của ngươi mà phải bỏ mạng, sẽ khiến ngươi phải hổ thẹn cả đời.”
“Vì tương lai sau này để bản thân không...!”
Khi Tân Phương Dương nói bốn chữ đầu tiên của câu này, vẫn còn đang ở dưới đất và bên cạnh Tả Tiểu Đa; Nhưng khi nói mấy chữ sau thì đã giống như sao băng cách xa hắn mười bảy trượng, phóng lên trời cao.
Kiếm quang rực rỡ giống như trước đó lại cắt ngang bầu trời một lần nữa, chấn động trong nháy mắt.
Trên không trung lại có ba thi thể, tư thế ngã lộn nhào mà rơi xuống đất, người vẫn còn ở trên không trung, đầu đã rơi xuống đất trước một bước, có rất nhiều máu đổ xuống như thác.
Mà Tần Phương Đương lại rơi xuống bên cạnh Tả Tiểu Đa, đúng lúc nói xong hai chữ cuối cùng của câu này: “...hổ thẹn!”
Giọng nói bình tĩnh.
Yên lặng.
Nhẹ nhàng.
Hình như trước đó hắn căn bản chưa từng di chuyển.
“Những người này là ai? Những người này nhắm vào thầy, hay là đến để giết ta?”
Mặc dù Tả Tiểu Đa đã đoán được dự định dạy tham gia chiến đấu của Tân Phương Dương, những lại vẫn hoang mang về ý đồ của hai nhóm kẻ thù này.
“Đối phương tất nhiên là đến giết ngươi rồi, nhưng mục đích chính của bọn họ, hoặc có thể nói mục tiêu thực sự, là ta!”
“Thực ra ở bên cạnh ngươi, vẫn có người khác bảo vệ ngươi; nhưng theo ý muốn ban đầu của ta mà nói, ta cần phải đi ra tỏ rõ thái độ của mình, cũng cho người muốn giết ta một cơ hội.”

“Dù sao trong lòng hắn cũng không cam lòng, nhất định sẽ thử một chút.” Tần Phương Dương cười nói: “Ta muốn để hắn thử một chút, cảm nhận một chút.”
Tả Tiểu Đa không nói nên lời: “Thử một chút cảm giác tập kích ngươi? Cảm nhận một chút cảm giác đi giết ngươi?”
“Không, không phải như vậy.”
Tần Phương Dương nhìn Tả Tiểu Đa một cách kỳ lạ: “Sau này nhất định không được nghĩ như vậy biết không? Nghĩ như vậy là biểu hiện không tự tin vào thực lực của chính mình.”
“Ò..
“Để hắn thử một chút là thật, nhưng ta muốn để hắn biết, mục tiêu mà hắn muốn nhằm vào là quá mạnh mẽ, hắn chỉ có thể bó tay chịu trói, chỉ có thể tuyệt vọng, vì thế mà hiểu ra chân lý.”
Tân Phương Dương cười rất nhã nhặn.
“Chân lý?”
“Chính là chân lý, làm một người thầy, chân lý mà ta muốn dạy cho hắn là: Trên thế giới này, có một số người mà hắn không thể đắc tội được. Đừng nên nghĩ rằng hắn rất giàu có mà có thể thích làm gì là làm. Trên thế giới này, có rất nhiều chuyện dù có nhiều tiền cũng không làm được.”
Tân Phương Dương ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn một cái camera bên đường, nở một nụ cười dịu dàng và hàm răng trắng.
“Người nói, có phải không?”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.