Khuynh Đảo Thiên Hạ

Chương 200: Ta thích ăn cơm mềm 2




“Đúng thế, ngươi nhìn ta tu luyện thế này, ám khí không đủ dùng thì không được, chị Niệm Niệm...”
Tả Tiểu Đa dùng giọng điệu ngọt đến phát ngấy sở trường của mình đáp.
“...Được rồi được rồi.”
Tả Tiểu Niệm trợn mắt, đáp: “Ta có thể giúp đỡ ngươi, nhưng... Cẩu Đát à, hành vi này của ngươi chính là thuộc kiểu ăn cơm mềm đó nhá, người bình thường, môi đỏ răng trắng thế này mà lại đòi tiền con gái, không cảm thấy mất mặt à?”
Tả Tiểu Đa oai phong lẫm liệt đáp: “Cơm mềm dễ ăn, lại còn dễ tiêu hóa, ta thích nhất là ăn cơm mềm đó!”
Hắn vừa nói câu này ra khỏi miệng, ngay lập tức khiến cho rất nhiều người dừng chân lại để hóng hớt.
Mặc dù xã hội đã cởi mở, phóng khoáng hơn rồi, nhưng người dám nói mình thích ăn cơm mềm, lại còn lớn tiếng khen cơm mềm dễ ăn như hắn, vẫn là hàng hiếm.
Nên muốn xem xem người đó là ai, da mặt lại dày như thế, giữa thanh thiên bạch nhật, ban ngày ban mặt lại có thể ăn cơm mềm như kiểu đấy là lẽ đương nhiên, cây ngay không sợ chết đứng như thế.
Mọi người ngước mắt nhìn, người lên tiếng thế mà lại là một anh chàng rất đẹp trai, ừ... Thế này cũng là lẽ thường thôi, không đẹp trai, thì dựa vào đâu mà ăn cơm mềm, nhưng mỹ nhân đẹp đến mức khiến người ta không dám nhìn thẳng kia là thế nào vậy?!
Trái tim của vô số người đàn ông đột nhiên vô cùng chua xót.
Mẹ nó chứ, ngày nào ta cũng vất vả mệt mỏi như một con chó, cả nhà già trẻ lớn bé đều dựa vào ta, cũng chỉ tìm được một thiếu phụ luống tuổi nhìn như bà thím, lại còn ngày ngày gào rống bên tai, quy củ còn nhiều hơn trời.

Nhìn người ta đi, không chỉ ăn cơm mềm, lại còn ăn cơm mềm xinh đẹp như thế kia!
Ngươi xem đây là đạo lý ở đâu?! “Cái thói đời này, đây là thói đời chứ gì!”
Một người đàn ông trung niên tức tối quay đầu, sải bước bỏ đi, người vợ có vóc dáng mập mạp bên cạnh cũng sải bước đuổi theo, phẫn nộ mắng chửi: “Thói đời này làm sao? Ngươi có đẹp trai bằng người ta không? Với cái bộ dạng xấu xí này của ngươi, nếu không phải năm đó ngươi quỳ một chân cầu hôn bà đây, bà đây có thể gả cho ngươi sao? Ngươi chỉ có nước ế vợ suốt đời thôi! Bây giờ nhìn nhà người ta lại mất cân bằng rồi à? Sao ngươi không đi tè một bãi rồi tự soi soi cái đức hạnh của mình đi, đúng là không biết tự lượng sức mình!"
Người đàn ông trung niên sải bước về phía trước, mặt không biểu cảm gì, các cơ bắp trên mặt không ngừng co giật.
Nhìn người ta, rồi lại tự nhìn chính mình.
Thật là nản lòng, mất hết cả ý chí, cuộc đời mày. chẳng còn gì để luyến tiếc nữa...
“Được rồi được rồi, cho ngươi tiền.”
Sắc mặt Tả Tiểu Niệm không hề thay đổi, là một thiếu nữ thiên tài, nàng đã quen với cái nhìn chăm chú của người khác từ lâu, lôi Tả Tiểu Đa bước nhanh vào một quán cơm nhỏ: “Ông chủ, cho một thùng cơm. Thêm hai bát canh thịt bò lớn.”
“Một thùng?”
“Một thùng!”
Tả Tiểu Đa đột nhiên hơi đỏ mặt: “Thực ra cũng không cần nhiều như thế đâu... Ta cũng đâu có ăn khỏe như thế, hơn nữa ở nhà cũng ăn rồi...”
Một lát sau.
Một thùng cơm được đưa lên.
Tả Tiểu Đa không nói hai lời, tiếp tục ăn như hổ đói, ừng ực ừng ực... ngay cả hai bát canh đầu bò to đùng cũng bị ăn sạch sành sanh, cuối cùng dứt khoát đổ hết nước canh còn lại vào trong thùng, nhấc thùng lên, làm tư thế ngửa đầu, đôi đũa trong tay và cơm với tốc độ ánh sáng.
Ăn sạch bách.
“No rồi! Lần này no thật rồi!”
Tả Tiểu Đa lau lau miệng, hài lòng thỏa mãn nói. “Đi thôi!”
Tả Tiểu Niệm ném tiền xuống, rồi lôi Tả Tiểu Đa dậy, nhanh chóng ra ngoài.
Để lại một đám thực khách mắt chữ a mồm chữ o ở phía sau.

Chàng trai này... Ăn thế này... vẫn còn không khỏe à?
Phải dùng bao nhiêu sức lực... mới có thể ăn được. nhiều như thế vậy?
Ôi, nếu ta mà có bạn gái như thế, có lẽ ta còn ăn được nhiều hơn hắn.
Ôi, mọi người đều biết đấy, có một số chuyện vô cùng hao tổn thể lực, bạn gái càng đẹp, càng xinh xắn, thân hình càng ngon, thì mấy công việc thể lực lại càng mệt mỏi.
Mấy chuyện này cũng dễ hiểu thôi.
Đầu là đàn ông con trai, hiểu được chuyện này thì càng sống lâu!
Hai giờ sáng, hai người mới cẩn thận nhẹ chân nhẹ tay về nhà.
” Tả Tiểu Đa bụng đói kêu òng ọc, vẻ mặt đầy đáng thương tội nghiệp nhìn Tả Tiểu Niệm, mặt đầy sự chờ mong.
Tả Tiểu Niệm đã chuẩn bị sẵn từ lâu, lấy luôn hai cái chân sau của con nai một sừng ra đưa cho hắn: “Cho ngươi. Ăn nhanh rồi còn đi ngủ.”
Nhìn cái chân sau cũng phải hai mươi, hai lăm cân của con nai một sừng, Tả Tiểu Đa nuốt nước bọt.
Nhiều... nhiều như thế này sao? “Một cái là gần đủ rồi”
“Ngươi chắc chắn là có thể đủ?” “Cũng tàm tạm”
Cho ngươi.”
“Có nhẫn không gian thật là tốt.” Tả Tiểu Đa tràn ngập vẻ ngưỡng mộ nói.

“Ngươi bớt bớt đi, mặc dù cái mà chú Nam để lại là để cho ngươi, nhưng... cha mẹ không thể cho ngươi bây giờ được.”
“Tại sao vậy?”
“Ngươi cho rằng nhãn không gian có thể tùy tiện khởi động được à, với sức mạnh thần niệm của ngươi bây giờ, căn bản là lực bất tòng tâm... ha ha.” Tả Tiểu Niệm cười ha hả đáp: “Đợi lúc nào ngươi bước vào cảnh giới Thai Tức rồi, thì lại bảo mẹ cho nhẫn, he he, cố lên nha Tiểu Cẩu Đát.”
Tả Tiểu Niệm véo mặt Tả Tiểu Đa một cái, lúc này mới hài lòng thỏa mãn trở về phòng đi ngủ.
“Lại bị cợt nhả nữa rồi..” Tả Tiểu Đa sờ sờ mặt mình, lẩm bẩm “Cũng may là ta có tấm lòng rộng lượng, không để bụng, ngày nào cũng bị sờ mó, ôi... đẹp trai thực sự là một cái tội saol?”
“Thực là phiền não...”
Tả Tiểu Đa mang vẻ mặt khổ não cầm cái đùi to của con nai một sừng lên nhai, sau đó ngủ một mạch đến sáng, không mộng mị gì cả. Trời sáng thì thức dậy, ừng ực ừng ực ăn đầy một bụng, lại lần nữa quét sạch đống đồ ăn sáng mà Ngô Vũ Đình đã dày công chuẩn bị, sau đó xoa xoa miệng rồi đi học.
Vẻ mặt cạn lời của Ngô Vũ Đình lại xuất hiện lần nữa.
Phần đồ ăn sáng được chuẩn bi sáng sớm nay còn nhiều gấp đôi sáng sớm hôm qua, thế mà vẫn chưa đủ?!
“Tả Trường Lộ!”
Ngô Vũ Đình gọi.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.