Khuynh Đảo Thiên Hạ

Chương 199: Ta thích ăn cơm mềm




Tạ Trường Lộ cười lớn ha ha, một tay vỗ vào vai của Tạ Tiểu Đa, tay còn lại cầm ly rượu một hơi uống cạn, xúc động nói “Cảm giác bây giờ của ta... xúc động giống như lúc ta ôm ngươi trong lòng khi ngươi vừa mới được sinh ra, còn có hài lòng giống như lúc ngươi lần đầu gọi một tiếng bai”
Lại uống thêm một ly rượu, Tạ Trường Lộ ung dung nói “Sự thỏa mãn của khoảng khắc này... bây giờ ngươi vẫn còn nhỏ, khó mà hiểu được, nhưng mà khẳng định mẹ ngươi đã hiểu rõ, cho dù là năm đó ba ngươi là ta... thời huy hoàng nhất cũng không có thỏa mãn bảng lòng như bây giời”
“Con trai ngoan!”
Tả Trường Lộ vỗ vai con trai, cười ha hả, “Ngươi và chị gái của ngươi, đều khiến người làm cha như ta vô cùng tự hào!” Ngô Vũ Đình nhàn nhạt cười, thần sắc trên mặt mang vẻ kiêu ngạo hờ hững, cũng cảm thấy tự hào vì điều đó.
Sau đó, hiếm khi tự mình rót một ly rượu, cụng ly với Tả Trường Lộ, ngửa đầu uống cạn. Chớp mắt sau, khuôn mặt xinh đẹp đã đỏ ửng, nụ cười trong trẻo, tươi tắn, trong lòng vui như nở hoa, xinh đẹp động lòng người, không ai sánh bằng.
Trên khuôn mặt của Tả Tiểu Niệm cũng ngập tràn nụ cười, tràn đầy niềm tự hào chẳng thể nào che giấu nổi!
Đây là Tiểu Cẩu Đát của ta!
Hăn lợi hại như thế đấy!
Ha ha ha!
Cả nhà đều rất tự hào, rất vui vẻ, rất hài lòng.

Tả Tiểu Đa nhìn những điều này, chỉ cảm thấy có một luồng nhiệt tuôn trào trong cơ thế, thực ra... không căn bản thân hắn thổi phồng, khoa trương thế nào, cha mẹ cũng chẳng đòi hỏi gì nhiều hơn, nhưng hễ con trai mình có một tí xíu tiền đồ như thế, một tí tẹo thành tựu như vậy, bọn họ sẽ vui mừng khôn xiết.
Cứ nghĩ đến chuyện này, cảm giác vẻ vang và kiêu hãnh lại tràn đầy trong lòng, hắn ha ha cười lớn đáp: “Ban nãy con hơi mất khống chế, không nói chỉ tiết, rõ ràng, dễ hiểu cho lắm, hay là con lại cẩn thận, chỉ tiết, rành mạch nói rõ ràng lại lần nữa?”
“Cút đi!" Ba người cùng cười mắng.
Tả Tiểu Đa cười hì hì, ngồi phịch mông xuống, cầm lấy đôi đũa, càng cảm thấy khẩu vị tốt hơn, ngấu nghiến ăn như hổ đói, gió cuốn mây tan một trận.
Ông Tả đợi mọi người ăn no no rồi, nhưng hắn cũng chỉ ăn có một chút đồ ăn, sau đó mắt mở to nhìn Tả Tiểu Đa như cái động không đáy, quét hết sạch đồ ăn trên bàn!
Sau khi ăn hết sạch cơm tối, hắn lại ôm luôn một miếng xương đùi quái thú nhai răng rắc răng rắc, gặm xương ra và hút hết tủy xương trong đó.
Những phần nhỏ ở tít mãi trong không với tới, hẳn dùng tay gõ gõ, ngửa đầu dựng thắng khúc xương lên.
Suụt!
Hút hết tất cả vào trong miệng, nuốt ừng ựng.
Gõ xương rồi hút tủy xương, chỉ như như thế thôi!
Ông Tả nhìn người nào đó vẫn chưa hết đã nghiền, vỗ vỗ cái bụng, nhìn đông nhìn tây, vô cùng kinh ngạc hỏi: “Thế này... thế này là vẫn chưa ăn no à?”
Tả Tiểu Đa ợ một cái, chậc chậc lưỡi: “Nếu hết rồi thì thôi, nếu như vẫn còn đồ ăn thừa, ta vẫn có thể gắng gượng miễn cưỡng ăn thêm tí nữa.”
“Ha ha ha ha...” Tả Tiểu Niệm cười ngặt nghếo nói: “Đồ con lợn!”
Tả Trường Lộ lắc đầu phì cười, quay đầu nói với Ngô Vũ Đình: “Mấy đứa không biết làm chỉ biết ăn, ăn lại còn nhiều, ăn đến nhà cũng nghèo luôn, câu này nói đúng vậy. Bắt đầu từ ngày mai, sợ là nhà mình phải nấu nhiều đồ ăn hơn rồi.”
Nhìn thấy trong ly vẫn còn nửa ly rượu còn thừa, hắn uống một hơi cạn sạch rồi nói: “Trước đây mấy món này, kiểu gì cũng phải thừa hơn nửa, bây giờ thì đỡ rồi, đến canh cũng chẳng còn, thế này cũng đỡ cho hai mẹ con phải rửa bát đũa, hoàn toàn có thể thu dọn cất luôn, liếm cứ phải gọi là sạch sành sanh.”
Cả nhà ha ha cười lớn.
Tả Tiểu Niệm nhanh nhẹn đứng dậy: “Ta thấy Cẩu Đát vẫn chưa ăn no, ta đưa hắn đi ăn thêm gì đó, ăn xong thì dạy bảo hắn một lúc, có thể sẽ về muộn.”

“Được, đi đi.”
Tả Trường Lộ cười ha ha: “Ta với mẹ ngươi phải thương lượng nghiêm túc chuyện tham gia hoạt động ở trường học mới được... Ha ha ha, mấy nghìn phụ huynh, hai người bọn ta là nở mày nở mặt nhất, ta rất mong chờ đó, ha ha ha ha ha..”
Tả Trường Lộ thực sự đã vui đến mất đi dáng vẻ vốn có của mình rồi, không còn lịch thiệp và nho nhã như thường ngày nữa.
Tả Tiểu Niệm đang đi ở phía trước, đột nhiên hỏi: “Ám khí của ngươi mấy hôm nay đã hao tổn gần hết rồi đúng không?”
Tả Tiểu Đa đáp: “Ừ, thực sự không còn nhiều nữa.”
Tả Tiểu Đa đau hết cả lòng: “Luyện võ thật là tốn kém, phóng cái ám khí này đến ám khí khác, chính là đang ném tiền đó... hơn nữa còn là ném tiền không ngừng nghỉ. Ta còn tưởng rằng mười nghìn cái ám khí, chắc chắn có thể dùng rất lâu rất lâu, ai mà ngờ được, ai mà ngờ được, mới được có mấy ngày đã hết gần thấy đáy rồi, đau hết cả lòng...
Tả Tiểu Niệm lập trường kiên định nói: “Cẩu Đát, ngươi muốn làm gì thì cứ nói thẳng.”
Tả Tiểu Đa mặt dày nói: “Chị Niệm Niệm, ngươi có mệt không, ta xoa bóp vai cho cho ngươi nhá?”
“Không cần, không có việc gì tự dưng xum xoe, nịnh bợ, trừ phi... ngươi muốn mượn tiền của ta đúng không?” Tả Tiểu Niệm hừ một cái, tiếp tục loẹt quẹt loẹt quẹt đi về phía trước.
Tả Tiểu Đa dùng đôi chân như chân chó đuổi theo, vừa đi vừa biện bạch: “Mượn mấy ngày thôi, mấy ngày sau là ta có thể trả ngươi rồi, tạm thời quay vòng vốn mà thôi.”
“Ha ha..

Tả Tiểu Niệm trợn mắt nói: “Ngươi định mượn quay vòng bao nhiêu?”
Tả Tiểu Đa thăm dò hỏi thử: “Hai... ba nghìn?”
Tả Tiểu Niệm cau mày: “Ba nghìn? Trong tay ngươi đến ba nghìn cũng không có à?”
“Ta... chị Niệm Niệm, ngươi nghe ta nói, tiền trong †ay ra, đều bị ta đổi thành tiền mới theo seri rồi, ngươi không biết là ta tốn mất bao nhiêu công sức đâu..."
Tả Tiểu Đa vô cùng đau lòng: “Khó khăn lắm mới có được, thực sự không nỡ động vào!”
Tả Tiểu Niệm lạnh lùng hừ một tiếng, khinh thường. đáp: “Tiền mới theo seri thì sao? Một trăm tệ theo seri có thể tiêu thư hai trăm tệ à?”
“Nhưng mà tiền mới nhìn thôi cũng thích rồi, thực sự không nỡ tiêu.”
Tả Tiểu Đa than ngắn thở dài: “Hơn nữa ta chỉ có mấy nghìn tệ ấy thôi... Ta khổ lắm chứ”
Tả Tiểu Niệm nhăn nhăn cái mũi nhỏ của mình hỏi: “Mấy nghìn?”
Tên nhóc này không nói thật gì cả.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.