Khuynh Đảo Thiên Hạ

Chương 201: Xin lỗi có tác dụng à




Tả Trường Lộ ngậm bàn chải đánh răng đi ra khỏi WC, miệng đầy bòn bọt.
“Ngươi phải nghĩ cách kiếm nhiều tiền hơn đi.” Ngô Vũ Đình chỉ đống bát đĩa trên bàn, lại chỉ cái nồi
trống không dưới bàn: “Nhìn con trai ngươi nè, xuýt chút nữa là ăn luôn cái nồi của ta rồi...”
Tả Trường Lộ thở dài: “Ăn nhiều vậy cơ à, thật đúng là thanh niên choai choai, ăn nghèo cả lão tử, người xưa thật không lừa ta... Ta còn nói sao sáng nay bồn cầu lại bị tắc mà...”
Lời này rơi xuống, dự cảm khác lạ cũng trồi lên, Ngô Vũ Đình hơi khựng lại, trong lòng xoay chuyển một hồi, cuối cùng nàng không kìm được nôn khan một tiếng, giận tím mặt nói: “Tả Trường Lội”
Tả Trường Lộ lập tức vèo một cái, quay lại WC đánh răng tiếp.
“Thành Phượng Hoàng, có trai đẹp, trai đẹp tên là Tả Tiểu Đa, Tả Tiểu Đa rất anh tuấn, ngày nào cũng kiếm được nhiều tiền, mỗi ngày vui tươi hớn hở, ngủ thẳng đến khi tự nhiên tỉnh, kiếm tiền nhiều đếm mãi không hết, Tả Tiểu Đa, cố lên nha, mau mau lớn lên tìm bà xã, vợ cả, vợ nhỏ, ai nấy ngoan ngoãn nghe lời không gây chuyện, tất cả đều làm thuê, kiếm tiền là đưa cho Tả Tiểu Đa, thế là Tả Tiểu Đa càng vui tươi hơn hở hơn...”
Tả Tiểu Đa ngâm nga hát suốt dọc đường, phóng túng vô cùng, cũng thích ý khôn cùng.
Phía sau, tại góc khuất.
Khuôn mặt của anh em Lưu Kiếm Thanh đều run rẩy khó nén, nét mặt dại ra.
“Vừa rồi Tả đại sư hát cái gì vậy? Sao ta nghe không hiểu gì cả? Cưới nhiều vợ mà chỉ vì mục đích để họ đi làm kiếm tiền á? Không phải muốn làm cái... khác à? Đây là logic gì? Là có thâm ý khác đúng không?”
Lão Nhị cảm thấy mình đang hỗn độn trong gió.
“Sao hắn không nghĩ đến chuyện khác? Người bình thường đều nghĩ...”

“Nói bậy nhiều vậy làm gì!” Lưu Kiếm Thanh lườm một cái: “Ai nghĩ chuyện đó mà có thể nói ra được, có chút đầu óc đi được không?”
“Nói có lý."
Tả Tiểu Đa đi đến trường học, chuyện đầu tiền hắn làm chính là đi đến phòng hiệu trưởng.
“Hiệu trưởng, điện thoại di động của ta...”
Lý Trường Giang trợn trắng mắt.
Chưa từng thấy kẻ nào đi đòi nợ siêng năng như vậy!
Đồng thời thuận tay ném ra: “Cầm lấy!”
“Cảm ơn hiệu trưởng!” Tả Tiểu Đa cười ngoác mồm đến tận mang tai: “Hiệu trưởng anh minh thần võ, nhân nghĩa anh minh, trạch bị thiên hạ, tạo phúc thương sinh linh, thiên thu vạn tái, nhất thống giang hồ.”
“Cút!”
“bạ”
Tả Tiểu Đa ôm điện thoại chạy đi.
Vừa mới vào phòng học, hắn lập tức nhìn thấy mấy người Long Vũ Sinh, Vạn Lý Tú, Dư Mạc Ngôn, Lý Trường Minh và Lý Trường Giang, năm người này đều đang ngồi trên ghế, bọn họ thế mà lại đến sớm hơn cả mình.
Hơn nữa ai nấy đều tinh thân phấn chấn, nhưng cũng có vài phần không yên.
Dù sao thì hôm nay sẽ phải tiến hành Nhị Mạc của Tam Mạc Ngũ Bình.
Đây là chuyện lớn sẽ được lưu lại vào hồ sơI
Có chút thấp thỏm mới là phản ứng của người bình thường.
Chẳng qua đối với người có thực lực cao cường thì chỉ có chờ mong và hưng phấn thôi.
Tân Phương Dương mặc một bộ trường bào màu xanh thẫm, bên hông đeo một cái đai đeo rộng, nhìn có vẻ thon dài hơn hẳn ngày thường, hẳn đi từ khu văn phòng phía xa, tựa như võ sĩ viễn cổ đột nhiên bước ra khỏi khung ảnh.
“Hôm nay thầy Tần thật đẹp trai!” Đôi mắt Vạn Lý Tú sáng lên: “Thích nhất là ông chú đẹp trai như vậy.”
Long Vũ Sinh khit mũi, không vui nói: “Nghe nói thầy Tần đã hơn một trăm tuổi, muốn làm ông của ngươi cũng ngại ngươi nhỏ quá đó.”
“Từ trước tới giờ, tuổi tác chưa bao giờ là vấn đề ở giới tu hành.” Vạn Lý Tú trả lời lại một cách mỉa mai.
Long Vũ Sinh càng ngày càng khó chịu, tức giận nói: “Nông cạn!”

Vạn Lý Tú kiêu ngạo lắc ngẩng đầu, đáy mắt hiện lên ý cười, thầm mắng: “Đồ ngốc!”
“Lần Nhị Mạc sẽ bắt đầu lúc chín giờ.”
Tân Phương Dương lên tiếng nhắc nhở: “Sau khi đi vào cũng đừng nghĩ gì cả, cứ bình tĩnh ứng đối là được, dựa theo kinh nghiệm thì trong thời gian ngắn là có thể hoàn thành khảo sát này.”
“Chỉ là một cái lựa chọn thôi. Ngươi chọn cái mà đáy lòng ngươi muốn là được.”
Tần Phương Dương nói xong, lại cười nói tiếp:
“Đương nhiên, bầu không khí vẫn là ảo cảnh bản năng, bây giờ dù ta có nói gì, đến lúc đó các ngươi vẫn quên hết. Các ngươi ngồi xuống tĩnh tâm từ bây giờ đi.”
Tám giờ rưỡi.
Hồ Nhược Vân xuất hiện ở văn phòng của Lý Trường Giang vừa đúng giờ.
“Lần Nhị Mạc sắp bắt đầu rồi đúng không.”
Sắc mặt Lý Trường Giang rất không tốt, quầng mắt thâm đen sì, nét mặt đầy mệt mỏi lo âu, nhìn thấy vợ bước vào, hắn hơi ủ rũ nói:
“Ừ, còn nửa giờ nữa thôi.”
“Lần này có tổng cả sáu người à?”
“Ừ, sáu người.”
Lý Trường Giang mệt mỏi dựa vào lưng ghế, giống như mất cả nhiệt tình với cả vợ mình, đến nhìn cũng không buồn nhìn một cái, trên mặt tràn đầy lo âu, mâu thuẫn, cùng với không cam lòng.
Dáng vẻ này khác hoàn toàn dáng vẻ hưng phấn khi biết được tin tức tốt vào buổi chiều hôm qua!

Bây giờ hắn rất giống vừa mới nhận được tin xấu, thất hồn lạc phách, hoang mang lo sợ.
“Đề nghị của ta lúc tối qua...” Trong lòng Hồ Nhược Vân hiểu rõ, nàng chậm rãi ngồi xuống trước mặt hắn, nhẹ giọng hỏi.
Lý Trường Giang phiền muộn cào tóc, nói: “Ta... Ta nghĩ lại.”
Hồ Nhược Vân hơi kích động: “Cái này mà cần nghĩ lại à?”
Lý Trường Giang cũng kích động nói: “Chuyện này sao có thể tùy tiện quyết định được? Nhược Vân, không phải ta ích kỷ! Ta...”
Hồ Nhược Vân lập tức kích trở nên kích động: “Ngươi còn nói không phải ích kỷ? Nguyên hiệu trưởng Hà đối xử với chúng ta tốt như thế nào? Nàng yêu thương chúng ta như con của mình, Lý Trường Giang, bây giờ ngươi nói lời này, ngươi có lương tâm không?”
“Người đối xử tốt với ta, chẳng phải ta cũng nên đáp lại bằng cả chân tình, nguyên hiệu trưởng Hà giống như mẹ ruột của chúng ta, chúng ta hy sinh một chút cho mẹ ruột của mình, thế mà ngươi còn không nỡ?”
Lý Trường Giang thấp giọng, điên cuồng hét lên: “Nếu chắc chắn có tác dụng thì cũng không sao, nhưng vấn đề bây giờ là không chắc có tác dụng hay không!”
“Không thử thì làm sao biết không có tác dụng?” Hồ Nhược Vân kiên nghị hỏi.
“Nhược Vân...”
Lý Trường Giang đau khổ vô cùng: “Ngươi cũng biết... đời này chưa chắc sẽ có được cơ hội này lần thứ hai! Một khi buông tay... cái mất đi, chính là ngươi... chính là ta... chính là cuộc sống của hai chúng ta!”
“Nói ta ích kỷ cũng được, nói ta máu lạnh cũng được, ta... Ta không muốn, không muốn dùng cuộc đời của chúng ta để đổi lấy một cơ hội không nắm chắc, lần này, ngươi có thể nghe ta được không?”
“Ngươi đã thật sự nghĩ nghiêm túc về chuyện này chưa?!"



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.