Cô có máy tính rồi cơ à.
Bạn học Tề Tiểu Tô có giá trị con người lên đến hàng triệu, sau buổi trưa hôm nay, vì một bộ máy tính để bàn trị giá có gần một vạn tệ thôi mà vui vẻ như một con chuột con ăn vụng được một miếng pho mát lớn vậy.
Đến tận thời điểm này, so với cả công ty, thì dường như những đồ vật nhỏ này lại càng khiến cho cô cảm nhận một cách chân thực hơn rằng mình là người giàu có, không còn là con bé mồ côi đáng thương vì muốn ăn bữa sáng mà phải lẻn vào phòng bếp lấy trộm chút tiền thừa đi chợ của thím hai Trần Đông kia nữa.
Nhìn cô thế này, Văn Nhĩ Định chợt thấy hơi buồn cười.
“Tề tổng ngồi thử ghế bà chủ một chút đi, xem có thoải mái không. Tôi sẽ ngồi ở đây.” Anh ta nói rồi kéo một chiếc ghế đặt trước mặt bàn làm việc siêu lớn đó ra, ngồi xuống, dáng vẻ y như cấp dưới ngồi chờ nghe Tề Tiểu Tô mắng mỏ dạy dỗ vậy.
“Mới hai hôm tôi không đến thôi mà các anh đã sắp xếp công ty đâu ra đấy rồi.” Tề Tiểu Tô cảm thán một tiếng, đi vòng ra sau bàn làm việc, lúc ngồi xuống chiếc ghế giám đốc nhìn có vẻ rất êm rất mềm rất thoải mái kia, cô cũng thuận tay bật máy tính lên.
Màn hình khởi động khiến cô thoáng thất thần.
Nói ra thì thật xấu hổ, kiếp trước cô có một nguyện vọng nhỏ, đó chính là có được một chiếc máy tính của riêng mình, sau đó có thể thoải mái đổi hình nền máy tính mà mình thích. Sau này kinh tế của Tề gia tốt lên rồi, Tề Đan Thần cũng nhanh chóng có máy tính riêng, nhưng chỉ khi nào cô rất cần dùng đến máy tính, xin xỏ ỉ ôi Tề Đan Thần năm bảy lần mới có thể dùng một chút, mà còn phải có Tề Đan Thần đứng bên cạnh giám sát mới được.
Thời học đại học, trong phòng ký túc xá, bạn nào cũng có máy tính riêng, chỉ mình cô không có. Nhưng thời đó cô có chơi khá thân với một người bạn cùng phòng, nên toàn dùng ké máy tính của cô ấy. Chỉ có điều là, sở thích của đối phương hơi nặng, thích Resident Evil, nên ngay cả hình nền máy tính cũng để hình zombie.
Sau khi khởi động máy, cô vừa bật trang web lên tìm mấy bức ảnh nền tươi tắn đẹp đẽ về, vừa nghe Văn Nhĩ Định báo cáo về tiến độ trước mắt của công ty.
“Hiện giờ đang đẩy mạnh việc tuyển dụng, đã tuyển được 60% nhân viên cơ sở và quản lý trung cấp rồi. Vì chúng ta là công ty mới, nên tôi đều tuyển người có kinh nghiệm phong phú để làm quản lý trung cấp, có khả năng mức lương sẽ cao hơn những công ty khác kha khá.”
Tề Tiểu Tô gật đầu: “Chỉ cần họ làm được việc, tiền lương không thành vấn đề.” Điều cô thiếu nhất là nhân viên, chỉ cần là người có năng lực, dám đương đầu với nguy hiểm để nhảy sang một công ty mới tinh vừa bắt đầu cất bước, là một con gà non trong giới kinh doanh, đến ông chủ cũng là một con bé chưa có kinh nghiệm gì thế này, thì sao cô có thể bạc đãi họ được?
Trong lòng Văn Nhĩ Định cũng vững tâm hơn, có một ông chủ phóng khoáng thoải mái thế này, thì công việc của anh ta cũng dễ làm hơn nhiều. Vả lại, Thịnh Tề thực sự cho anh ta cảm giác hưng phấn như gây dựng một giang sơn vậy.
“Tuy quản lý trung cấp đều được tuyển từ những nhân tài có kinh nghiệm phong phú trong công việc, nhưng tôi tuyển người cũng kén cá chọn canh lắm, quá cứng nhắc, không được 7 sao là tôi không nhận. Còn về các nhân viên bên dưới thì Tề tổng cũng nhìn thấy rồi đó, tôi lại thiên về những người trẻ tuổi có chí tiến thủ, có hoài bão, vừa bước vào xã hội. Những người này cũng sẽ phù hợp với tình hình của công ty chúng ta, có rất nhiều công việc cần đến sự kích động và nhiệt tình của họ. Hơn nữa, đây là công việc chính thức đầu tiên của họ, sau này cũng có thể khiến cho họ có cảm giác đồng sinh cộng tử hơn.
“Ừm, quả nhiên, hiệu trưởng không tiến cử cho tôi sai người.” Tề Tiểu Tô tán thưởng rất đúng lúc.
Văn Nhĩ Định bật cười rồi lại nói: “Nhưng tìm quản lý cao cấp thì không dễ như vậy. Tôi muốn báo cáo với Tề tổng một chút. Tôi đã tiêu một khoản tiền lớn cho công ty săn đầu người nổi tiếng, mấy hôm nay cũng đã hẹn gặp phỏng vấn vài người, có người đang ở nước ngoài, thế nên có một tin tức tôi cần phải báo với Tề tổng, đó là tôi phải đi công tác mấy hôm.”
Tề Tiểu Tô đang chọn được một bức ảnh đẹp, nghe anh ta nói vậy cũng chỉ liếc anh ta một cái: “Anh cứ đi đi, toàn bộ chi phí công ty sẽ bao hết. Ăn ngon uống khỏe, ở khách sạn tốt chút nhé.”
Lúc nói câu này, cô chợt cảm thấy mình thật khí phách. Mà đúng là, nói chuyện khác thì cô còn không để ý mấy, chứ cứ nhắc đến ăn với uống là cô có thể tính toán nhanh như chớp ngay. Cảm giác nhỏ nhen tính toán cứ bao phủ toàn thân là thế nào.
Văn Nhĩ Định cười ha hả: “Xem ra tôi đã theo được ông chủ tốt rồi. Nhưng mà, điều tôi muốn nói không phải chuyện đó. Điều tôi muốn nói là nếu mấy hôm nữa tôi phải đi công tác, hiện giờ quản lý cao cấp của công ty vẫn chưa có, nên chắc Tề tổng phải tới công ty ngồi trấn chứ nhỉ?! Hiện giờ công ty đang bắt đầu đi vào hoạt động, từ chuyện nhỏ đến chuyện lớn đều cần có quyết sách và đường lối của lãnh đạo, chuyện này không thể lười được. Bên trường học tôi cũng đã nói qua với hiệu trưởng Dương rồi. Còn nữa, cô giáo Dương của các cô đã đề nghị, mỗi ngày sau khi tan học, hoặc giữa buổi nghỉ trưa, cô ấy có thể tranh thủ một hai tiếng để dạy phụ đạo cho cô, địa điểm ở ngay trong công ty cũng được.”
Tề Tiểu Tô chỉ muốn ôm đầu. Thế này là… cô cũng phải đi làm đúng giờ sao?!
Không cho cô nhiều thời gian cân nhắc, Văn Nhĩ Định đã vỗ bàn rồi nói sang một chuyện khác.
“Lúc trước khi tìm nhóm mấy người Tôn Hổ kia, Tề tổng nói là công ty chúng ta muốn giành quyền khai thác mỏ, còn chuẩn bị đầu tư vào thiết bị khai thác nữa, giờ chuyện này...”
“Lần này tôi tới cũng vì muốn bàn với anh về chuyện này đây, ngành nghề chính của chúng ta cần phải thay đổi một chút, vẫn phải khai thác mỏ, nhưng là mỏ cỡ nhỏ...”
Bàn bạc công việc với Văn Nhĩ Định gần bốn mươi phút, Tề Tiểu Tô cảm thấy như mình vừa được huấn luyện tại chỗ luôn vậy. Đa phần những điều cô nói đều là ý tưởng, còn Văn Nhĩ Định lại nói đến thực tế, nói đến chuyên ngành.
Chờ hai người bàn bạc xong xuôi, một nhân viên nữ trẻ trung nhìn rất xinh xắn dễ thương gõ cửa bước vào hỏi hai người có muốn uống cà phê không.
“À đúng rồi, để tôi giới thiệu một chút, cô gái này là thư ký của cô, Đổng Thanh Tuệ.”
“Thư ký á?” Cô còn tưởng Khưu Linh Phương chính là thư ký riêng của cô cơ.
Văn Nhĩ Định nói: “Cũng coi như là trợ lý của cô Khưu. Công việc chủ yếu của thư ký Đổng là về văn bản giấy tờ, cũng có thể giúp cô Khưu xử lý các chuyện về thủ tục hành chính. Có cô ấy ở đây, thì lúc cô Khưu không có ở công ty, cô mới có người giúp đỡ chứ. Cô đừng có mơ đến các nhân viên khác nhé, sắp tới đây họ đều bận phát điên rồi.”
Tề Tiểu Tô toát mồ hôi hột.
Trước giờ cô chưa từng nghĩ sẽ có ngày mình lại cần đến hẳn hai người trợ lý.
Nhưng mà, sau này cô mới biết, hai người trợ lý cũng vẫn còn là ít.
“Phải rồi, thư ký Đổng, chị Khưu có nói vì sao chị ấy xin nghỉ không?” Tề Tiểu Tô hỏi. Nếu đã coi cô ấy là trợ lý của Khưu Linh Phương, thì hẳn là cô ấy phải biết nguyên nhân vì sao chị ấy xin nghỉ chứ nhỉ?
Mặt Đổng Thanh Tuệ lộ ra vẻ cảm thông: “Chắc trợ lý đặc biệt Khưu tới bệnh viện đấy ạ.”
“Tới bệnh viện ư?” Tề Tiểu Tô ngẩn người ngạc nhiên.
Ra khỏi công ty, cô vẫn cảm thấy hơi tự trách mình. Gia đình người thân cận bên cạnh mình xảy ra chuyện lớn như vậy mà bao nhiêu lâu nay cô không hề hay biết.
Cô định bắt xe đến bệnh viện thăm Khưu Quý Văn, bố của Khưu Linh Phương và Khưu Tuyết Phương.
Nhưng mà, sao Thiếu soái đi lâu như vậy rồi vẫn không có tin tức gì cả thế?
Cô vừa nghĩ vậy thì chuông điện thoại của cô vang lên. Là một số điện thoại lạ gọi đến, nhưng một chuỗi số 3 cuối cùng là thế nào đây?
“Con số may mắn của Thiếu soái là số 3, đây chắc chắn là do Thiếu soái gọi đến.” Hệ thống Tiểu Nhất nói.
Tề Tiểu Tô vội nhận cuộc gọi.
“Xong việc rồi à?”
“Em vừa ra khỏi công ty. Anh đang ở đâu thế?”
“Anh đi mua ít đồ, anh chờ em ở quảng trường nhỏ ngay lối rẽ ấy. Em qua đây đi.”
Gần cao ốc Hách Uy có một quảng trường nhỏ, xung quanh có những cửa hàng buôn bán giải trí vô cùng hiện đại, thời trang, trên quảng trường có mấy bức tượng đồng, một đài phun nước, còn được trồng một hàng cây Tử Kinh nữa.
Ban nãy khi họ đi bộ tới đây cũng đã nhìn thấy nó rồi.
Tề Tiểu Tô đi về phía quảng trường nhỏ, từ đằng xa đã nhìn thấy mấy cô thiếu nữ ăn mặc rất hợp thời đang cầm điện thoại chụp anh chàng nào đó ngồi trên ghế đá dài ở cách đấy không xa, vừa chụp vừa đỏ mặt cười trộm, đẩy một cô thiếu nữ xinh đẹp trong số đó ra, dường như đang xúi giục cô ta qua làm quen vậy.
Mới thoáng một cái mà đã trêu ong ghẹo bướm rồi à?!
Tề Tiểu Tô lườm một cái, đang định đi tới thì một cô gái chạy vụt qua bên cạnh, lao tới bên kia, tức tối quát mấy cô gái kia: “Ai cho mấy cô chụp ảnh? Xóa ngay cho tôi!”