Dáng vẻ cực kỳ hung dữ của cô gái kia lại khiến mấy cô thiếu nữ đó hoảng hồn, hơn nữa, cô ta còn thò tay ra giằng lấy điện thoại của họ, vội vàng xóa sạch mấy bức ảnh mà các cô gái kia vừa chụp trộm đi.
Một người trong số đó làu bàu: “Có phải chụp cô quái đâu, liên quan khỉ gì đến cô chứ?”
“Sao lại không liên quan đến tôi? Tôi nói cho các cô biết, tôi quen với anh ấy nhé! Chưa biết chừng không bao lâu nữa thôi, anh ấy sẽ là bạn trai của tôi!!!”
Mấy cô gái kia ngại ngùng chạy biến đi.
Tề Tiểu Tô đứng bên cạnh một bức tượng đồng, nhìn cô gái kia chạy về phía chàng trai đang ngồi trên chiếc ghế đá dài ở quảng trường. Cô ta liếc nhìn một đống túi xách mua hàng chất bên cạnh chàng trai kia, đang nói gì đó với anh ấy.
Chàng trai kia hơi ngẩng đầu nhìn cô ta, sau đó chậm rãi lắc đầu.
Vì cô đứng cách họ hơi xa, cũng có thể do cô gái kia dùng giọng điệu khá nhẹ nhàng dịu dàng để nói chuyện với anh ấy, nên Tề Tiểu Tô cũng không nghe được rõ cô ta đang nói gì, nhưng chỉ nhìn cảnh này thôi cô cũng cảm thấy hơi gai mắt rồi.
“Tiểu Nhất, chẳng phải cậu nói Thiếu soái chưa từng có bạn gái bao giờ sao? Tôi thấy, với mức độ được yêu thích như hiện giờ của anh ấy, thì không biết mỗi ngày có bao nhiêu cô gái dán lên người anh ấy ấy chứ. Sao lại không có bạn gái được?”
Hệ thống Tiểu Nhất trầm mặc một lúc, do dự một chút rồi nói: “Bản Hệ thống cũng đâu có cùng lớn lên với Thiếu soái đâu. Trước năm Thiếu soái hai mươi tuổi, bản Hệ thống vẫn còn đang trong quá trình nghiên cứu phát triển mà...”
“Thế nên, trước năm hai mươi tuổi thì cậu cũng không biết được anh ấy có bao nhiêu cô bạn gái, đúng chưa?!”
“Cũng không thể nói thế được, nếu anh ấy mà có thì bình thường bản Hệ thống cũng sẽ có thể phân tích được ra mà...”
Về điểm này, hiện giờ Tề Tiểu Tô không hề tin một chút nào hết.
“Hừ, giờ mà tôi qua đó, chẳng phải sẽ làm phiền họ sao?” Đương nhiên Tề Tiểu Tô có thể nhận ra cô gái kia. Đó chính là cô nàng Lôi Khả Nhi xinh đẹp đã được Thiếu soái cứu giúp ở thị trấn Minh Quang đêm hôm trước.
Thật không hiểu nổi rốt cuộc duyên phận giữa bọn họ sâu biết bao nhiêu mà ra đến đây rồi vẫn đụng phải cơ chứ.
Lôi Khả Nhi đào đâu ra tự tin mà dám khẳng định không bao lâu nữa anh ấy sẽ trở thành bạn trai của cô ta?! Có điều, đúng là Lôi Khả Nhi khá xinh đẹp, biết đâu lại là mẫu hình mà Thiếu soái thích thì sao?
Cô nhìn sang bên kia, Lôi Khả Nhi ngồi ở đầu bên kia băng ghế đá, cách Thiếu soái một đống túi xách, Vệ Thường Khuynh liếc cô ta một cái, nhưng lại cũng không bảo cô ta đi chỗ khác. Dường như Lôi Khả Nhi được cổ vũ, quay sang cười ngọt ngào với anh ấy.
Vệ Thường Khuynh không thèm nhìn cô ta nữa, rút điện thoại di động ra.
Sau đó, tiếng chuông điện thoại của Tề Tiểu Tô vang lên, tiếng nhạc chuông vui tai bay ra, cô nhìn thấy Vệ Thường Khuynh lập tức nhìn sang phía bên này.
Thính tai thế nhỉ!
Tề Tiểu Tô vốn định nấp ra sau bức tượng đồng nhưng đã muộn rồi, ánh mắt cô vừa khéo chạm vào mắt Vệ Thường Khuynh.
“Gì chứ?” Cô bấm nhận cuộc gọi luôn, nhưng vẫn đứng nguyên tại chỗ không bước qua đó.
Trong điện thoại vang lên giọng nói hơi trầm thấp của Vệ Thường Khuynh: “Em trốn ở đó làm gì? Còn không qua đây đi?!”
“Thấy anh nói chuyện vui quá, nên ngại qua làm phiền anh ấy mà.” Tề Tiểu Tô cắn môi dưới.
Vệ Thường Khuynh bật cười: “Tề Tiểu Tô, em nhìn thế nào mà thấy anh đang nói chuyện vui vẻ hả? Em nhìn bằng con mắt nào? Để anh đưa em đi khám luôn thể, vì chắc chắn con mắt đó bị bệnh rồi.”
Tề Tiểu Tô: “...”
Thế này thì cô làm sao còn dám nói là cả hai mắt đều nhìn thấy nữa?! Như vậy có khác nào nói cả hai mắt cô đều bị bệnh đâu?
“Còn ngẩn ra đó làm gì? Qua đây!”
Tề Tiểu Tô vừa đi qua đó vừa tự khinh bỉ chính mình. Vừa khó chịu lại vừa không phản kháng được lại anh ấy, lúc nào cũng vô thức hành động theo mệnh lệnh của anh ấy là thế quái nào? Chẳng lẽ cô thực sự trở thành lính của anh, thực sự phải đối xử với anh như đối xử với thủ trưởng hay sao?
Vừa nhìn thấy Tề Tiểu Tô, khuôn mặt vốn đang treo nụ cười ngọt ngào xinh xắn của Lôi Khả Nhi thoáng chốc vỡ nát. Thậm chí ánh mắt cô ta nhìn Tề Tiểu Tô còn hơi có vẻ u oán. Điều này khiến Tề Tiểu Tô toát mồ hôi.
Này cô em, ánh mắt kia của cô là thế nào hả? Sao nhìn tôi cứ như tôi đang đào góc tường nhà cô thế.
“Anh nợ cô ta 248 tệ, em trả tiền cô ta đi.”
Vừa nhìn thấy Tề Tiểu Tô, Vệ Thường Khuynh đã thản nhiên nói.
Nợ tiền á?
Tề Tiểu Tô trợn trừng mắt không hiểu ra sao, ánh mắt rất trong trẻo, long lanh như hồ nước, vẻ mặt kia lộ rõ vẻ ngạc nhiên và khó hiểu, thực sự Vệ Thường Khuynh chỉ muốn ôm lấy cô hôn thật sâu một cái cho cô hiểu thì thôi.
Nhưng nếu hôn cô thật, có lẽ cô sẽ chỉ càng mơ hồ hơn mà thôi.
Có thể chính vì có những lúc cô thông minh như thành tinh, lại vừa bướng bỉnh vừa kiên cường như một nữ chiến sỹ, có lúc lại mơ mơ hồ hồ như một cô bé con, nên mới khiến tim Thiếu soái ngứa ngáy tê dại như vậy. Thực sự không biết là nên xoa nắn, nên bóp nặn, hay nên ôm thật chặt rồi hôn điên cuồng mới có thể thỏa mãn được cảm giác yêu thích cô từ tận trong xương tủy này nữa.
“Tiền cà phê ấy.”
Vì có người ngoài ở đây, nên anh cũng không có hứng thú biểu diễn cho người khác xem, thế nên chỉ có thể tiếp tục khoác lớp vỏ lạnh lùng, giải thích với cô.
Lôi Khả Nhi đứng phắt dậy, xua tay nói: “Không cần đâu, không cần đâu. Em đã nói em mời anh rồi mà.”
“Tôi không thích bị cô mời.”
Tề Tiểu Tô cũng hiểu sơ sơ là chuyện gì rồi, lập tức lấy hai trăm năm mươi tệ ra nhét vào tay Lôi Khả Nhi, “Cảm ơn cô đã giúp đỡ Thiếu soái nhà chúng tôi!”
250* à.
*Có nghĩa là đồ ngốc (ngôn ngữ mạng).
Mặt Lôi Khả Nhi lập tức sa sầm xuống.
Nhưng Vệ Thường Khuynh chờ được Tề Tiểu Tô tới rồi, bèn nhấc hết mấy chiếc túi to túi nhỏ kia lên, nói với Tề Tiểu Tô: “Về thôi. Về nhà nào.”
Về nhà.
Lôi Khả Nhi không nhịn được, kêu lên hỏi: “Hai người sống chung với nhau sao?”
“Liên quan gì đến cô?!” Vệ Thường Khuynh đáp lại một câu rồi nhấc chân đi trước.
Tề Tiểu Tô vội vàng đuổi theo anh: “Để em xách hộ cho một ít, sao anh mua nhiều thứ thế?”
Vệ Thường Khuynh cũng không nói gì, cứ thế xách đồ đi thẳng về phía trước. Cho đến khi rời khỏi tầm mắt của Lôi Khả Nhi rồi, lại vừa khéo đứng dưới mấy gốc cây Tử Kinh khá um tùm anh mới dừng lại, quay người nhìn Tề Tiểu Tô không nói gì.
Bị anh nhìn thế này, tim Tề Tiểu Tô như đập thiếu đi nửa nhịp, không khỏi đưa tay lên xoa mặt mình: “Sao lại nhìn em như thế?”
Nhìn cô một lúc lâu, Vệ Thường Khuynh mới chợt nói: “Nếu lúc trước không phải vì anh lo lắng chạy lên lầu xem có phải em gặp chuyện gì rồi không, thì anh cũng sẽ không chấp nhận cho cô ta trả tiền. Em hiểu chưa?”
Ngẩn… ngẩn người một lúc, Tề Tiểu Tô mới lắp bắp đáp trong ánh mắt sáng rực của anh, “Rõ… rõ… rõ… rõ rồi.”
Rõ cái quái gì cơ chứ...
Cô chỉ cảm thấy tim mình lại đập một cách bất bình thường rồi.
“Mấy thứ hôm nay anh mua đều là cà thẻ của em.” Vệ Thường Khuynh lại nói: “Anh tiêu khá nhiều tiền đấy, nhưng sau này anh sẽ giúp em kiếm lại nhiều hơn.”
“Em không cần...”
Tề Tiểu Tô đang muốn nói, lại bị anh ngắt lời. Anh nói tiếp: “Tiền, nếu em thấy thiếu thì cứ việc kiếm. Anh biết hiện giờ em không chỉ gặp vấn đề về tiền bạc, mà còn cả vấn đề về quyền thế. Phía cảnh sát và Đỗ gia đã khiến em phải chịu ấm ức.”
Thật ra cô không hề nói ra, nhưng anh nhìn cũng có thể hiểu được.
Lúc trước cô luôn bị mấy kẻ đó, mấy thế lực đó ép phải chạy trốn.
Dù đi đâu cũng không phải là do ban đầu cô muốn thế. Trong lòng cô lại không đủ độc ác, nếu người khác không ép cô, thì chưa chắc cô đã phản kích lại.
“Tiểu Tô, anh muốn nói cho em biết tiếp sau đây anh muốn làm gì.” Vệ Thường Khuynh đặt đồ xuống, đưa tay xoa mái tóc ngắn của cô, nhìn cô bằng ánh mắt nóng bỏng, nói: “Anh muốn tạo được một thế lực để em có thể dựa dẫm trong thời đại này. Sau này, chỉ em có thể dùng thế lực để bắt nạt người khác, sẽ không có ai dám bắt nạt em nữa.”